Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quyền Bính

Chương 97: Lòng dạ người hoàng gia

Chương 97: Lòng dạ người hoàng gia





Quan viên thượng tầng trung ương Đại Tần và các quý tộc theo xa giá bệ hạ chạy tới cửa Thần Võ.

Khiđi qua người Tần Lôi, sự vui mừng trên mặt thái tử là chân thật. Gã gọi Tần Lôi lên xe, đợi Tần Lôi đứng vững thì vươn tay qua. Tần Lôi cũng cười xán lạn, vươn taynắm lấy. Thái tử càng dùng lực, đập lên vai Tần Lôi.

Một màn này được quan viên trông thấy, khiến cho họ âm thầm lĩu lưỡi về quan hệ của hai người.

Trong một chiếc xe đang theo sát xa giá thái tử.Tứ hoàng tử Giản quận vương thu hồi ánh mắt, đóng cửa sổ xe, nói với tam hoàng tử đang sưởi ấm:

- Ngươi xem hai người bọn họ dính với nhau, thật làm người ta nổi da gà.

Lão tam đảo bàn tay trên chậu than, thản nhiên nói rằng:

- Ngươi cũng đừng nói chuyện đó, trước tiên hãy nói vì sao lại gạt ta?

Lão tứ cảm thấy phiền muộn, mở cửa số xe để cho gió lạnh ùa vào. Chođến khi y cảm thấy rét thấu xương mới thấy thoải mái. Y lầm bầm nói:

- Mỗi lần ngồi xe của ngươi đều nóng tới người mọc rôm.

Lão tam hừ một tiếng:

- Sao ngươi không nói ngồi xe của ngươi lạnh đông cả mũi đi?

Hai huynh đệ song sinh, vậy mà một người sợ nóng, một người sợ lạnh.

Hai người vừa đấu mồm, lão tam lại hỏi:

- Vì sao không nói cho ta biết chuyện Thần Doanh cung ?

Đầy lần thứ ba hắn hỏi vấn đề này trong một canh giờ.

Lão tứ vui vẻ nhìn về phía lão tam, thấy vẻ mặt hắn nghiêm túc, biết không thể lảng, y cũng khôngcảm thấy chậu than làm nóng người nữa, tới gần lão tam nói một cách tàn bạo:

- Ta không muốn hắn sống!

Lão tam bị hù suýt chút nữa hất đổ chậu than. Gã thổi thổi tay, trừng mắt:

- Tiểu ngũ chọc tới ngươi bao giờ? Tại sao ngươi lại muốn hắn chết, hắn là huynh đệ của ngươi cơ mà?

Lão tứ cười nhạo nói:

- Ta chỉ nhận ngươi làm huynh đệ, người khác không phải do mẫu phi sinh.

Lão tam thấp giọng mắng:

- Ngươi điên rồi hả? Nói thế nào thì hắn cũng là nhi tử của phụ hoàng, ta không cho phép ngươi làm vậy!

Lão tứ bĩu môi nói:

- Đừng cho là ta không biết ngươi nghĩ gì. Ngươi giả làm người tốt thì cứ giả, đừng quản ta làm gì.

Nói xong gã vung tay xuống xe.

Lão tam vắt óc suy nghĩ nửa ngày, nhưng không rõ vì sao lão tứ lại hận Tần Lôi như thế.



Trên xa giá thái tử, cũng có một đôi hoàng tử đang thảo luận câu chuyện như vậy.

Thái tửnhìn cần thận Tần Lôi một lát, ôn hòa nói:

- Tiểu đệ! Làm khổ ngươi rồi.

Tần Lôi sờ gương mặt gầy gò của mình cười nói:

- Đại ca không cảm thấy như vậy mới có vị nam nhân sao?

Thái tử khẽ cười nói:

- Ít đùa chút, Rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Chút nữa thì gươi thì tới muộn?

Tần Lôi bình tĩnh nói:

- Ta bị tập kích.

Thái tử biến sắc nói:

- Có bị thương không? Là do người nào làm?

Tần Lôi lắc đầu nói:

- Ta không sao, hẳn là cung thủ của Tây Hà doanh, chúng rất lợi hại.

Sắc mặt tháitử âm trầm, phẫn nộ nói:

- Tây Hà doanh là địa bàn của lão đại, chuyện này hắn không tránh khỏi liên can.

Tần Lôi mới nhớ, bây giờ vẫn chưa thấy đại hoàng tử. Hắn hỏithái tử mới biết, thì ra đại hoàng tử phụng mệnh ở lại phòng thủ Cửu Châu. Chờ quan viên triểu đình tiến vào chiếm giữ, địa phương khôi phục trật tự thì quay về triều.

Tần Lôi ngạc nhiên nói:

- Đại ca caở ngoài ngàn dặm, thế nào lại chỉ huy đươc trận phục kích này?

Thái tử hừ lạnh nói:

- Không phải chủ mưu, nhưng cũng không thoát quan hệ. Ngoại trừ hắn ra thì không một ai có thể lén điều động quân đội Tây Hà doanh.

Tần Lôi không muốn nói thêm về chuyện này, hắn biết nhắc tới đại hoàng tử thì thái tử sẽ mất đi lí trí. Nên hắn hỏi sang chuyện khác:

- Nhị ca có biết phụ hoàng thu xếp cho tathế nào không?

Thái tử lắc đầu nói:

- Tạm thời còn không biết, nhưng hiện tại có thể tranh ba vị trí. Ngươi cũng nên xuất hiện rồi

Tần Lôi với chuyện này cũng cảm thấy hứng thú, hắn nhẹ giọng hỏi:

- Ba vị trí nào?

- Một người là lão đại đã lập công, phụ hoàng nhất định sẽ đề bạt hắn. Hắn ở tại bộ binh mà vô tích sự thì không ngẩng đầu được.

Tần Lôi yên lặng nghe mà không trả lời.

- Thứ hai là bộ hộ, đây chính là một chức quan béo bở. Trước đó phụ hoàng có viết thư hỏi ta việc này, ta đã tiến cử ngươi.

Tần Lôi không nói gì. Thái tử không thể làm gì khác là nói tiếp:

- Thứ ba là việc khổ sai rồi, lần này tác chiến với nước Tề, tin tức tình báo của chúng ta không có nhiều. Triều đình định xây dựng một nha môn chuyên lo việc này.

Hai mắt Tần Lôi sáng lên, nhưng không vội nói gì. Hắn chỉ cười nói:

- Nghe cũng được, chờ tiểu đệ suy nghĩ chút.

Thái tử ngẫm lại, gật đầu nói:

- Cũng đúng,phải lựa chọn cẩn thận.

Tần Lôi mỉm cười:

- Đa tạ nhị ca thông cảm.

Thái tử trầm ngâm trong chốc lát mới nói:

- Tiểu đệ, ta xin lỗi ngươi.

Tần Lôi thầm nghĩ, ngươi xin lỗi địa phương của ta thì hơn. Nhưng ngoài miệng hắn lại nói:

- Sao nhị ca lại nói vậy. Huynh định giết tiểu đệ chăng?

Thái tử hơi ấp úng:

- Phòng ngoài của ngươi đã không còn.

Lúc đầu Tần Lôi còn không hiểu, thậm chí cònlớn tiếng nói:

- Không còn thì không còn.

Sau đó hắn chợt hiểu ra mà thất thanh nói:

- Huynh nói Niệm Dao đã chết?

Thái tử gật đầu, rồi lại lắc đầu:

- Phải nói là mất tích.

Trong lòng Tần Lôi cả giận, là ai ngăn cản lão tử thực hiện lời thề chiếu cố tốt Niệm Dao? Nhưng nét mặt hắn không hềcó một chút bất mãn. Hắn giả vờ bình tĩnh hỏi

- Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Thái tử hổ thẹn nhớ lại:

- Sau khi ngươi đi rồi, vi huynh sợ có việc, nên phái hai gã cung phụng thủ hộ. Kết quả một đêm vào tháng trước, có người bỏ thuốc trong cơm, mọi người ngất đi. Sai đó mọi người tỉnh dậythì không thấy Niệm Dao đâu. Ta đã phái người tìm hiểu, tin tưởng ít ngày nữa sẽ có tin tức.

Tần Lôi hơi trầm ngâm, rồi miễn cường cười nói:

- Một chút việc nhỏ, nhị ca không cần áy náy, việc tìm kiếm cứ để tiểu đệ lo.

Lúc này đội ngũ đã tới cửa Thần Võ. thành Quách Đông có năm cửa lớn, của Thần Võ ở giữa và lớn nhất.Chỉ có hoàng đế và hoàng hậu được đi qua nó. Hai bên, trái có các cửa nhỏ là cửa Minh Đức, Kiền Đức, phải có các cửa Nhân Đức, Khôn Đức. Hoàng thất quý tộc, quan viên bách tính, không được đi loạn.

Lúc này xa giá đừng ngoài cửa Thần Võ, phía Tần Lôi cũng phải dừng lại theo bọn họ.

Thái tử đứng dậy chỉnh lại áo mũ, nhỏ giọng nói:

- Xuống xe thôi, nữ quyến đang nghênh tiếp phụ hoàng.

Tần Lôi théo xuống dưới, quả nhiên tại cửa Thần Võ có một đám oanh ca yến hót. Hơn trăm cô nương mặc đủ mọi sắc màu đang cùng hoàng hậu bái lĩnh hoàng đế. Tần Lôi phát hiện quỳ gối bên phải Cẩn phi lại là Như quý phi với sắc mặt ung dung, cử chỉ ưu nhã không còn phong thái bị truy sát bên hồ.

Trong lúc hắn đang miên man suy nghĩ, lễ chào đã hoàn tất, công chúa hoàng phi thướt tha đứng lên. Ánh mắt hoàng đế đảo qua khuê nữ cùng lão bà, cuối cùng nhìn về phía Sơn Dương công chúa.

Sơn Dương thấy phụ hoàng nhìn về phía mình, trong lòng mừng như điên. Vừa muốnkêu:

- Phụ hoàng…

Chợt nghe hoàng đế hòa nhã nói:

- Vĩnh Phúc, sao ngươi lại tới đây…

Trong lòng Sơn Dương nhỏ máu,thiếu nữ yếu đuối đứng bên cạnh chính là Vĩnh Phúc.

Cô gái này nhìn qua mới mười ba mười bốn tuổi, vóc người nhỏ nhắn xinh xắn, mái tóc bồng bềnh như mây, da trắng như tuyết, một đôi mắt ngọc bích nhìnnhư ảo mộng. Chỉ có hai gò là hơi ửng hồng không khỏe mạnh, mồ hôi trên trán lấm tấm. Thiếu nữ làm lễ vạn phúc, cất giọng nhỏ nhẹ:

- Phụ hoàng chiến thắng trở về, mẫu hậu, nương nương cùng các tỷ tỷ đều tới đón tiếp, phi phi làm sao lại không đến. Hơn nữa hài nhi cũng…

Hoàng đế cười dài nhìn tiểu nữ nhi, hiền lành nói:

-Cũng cái gì nào?

- Cũng nhớ phụ hoàng.

Nói xong, hai mắt tiểu công chúa bắt đầu đỏ lên, chực khóc.

Hoàng đế chặn lại nói: -

- Đừng khóc đừng khóc. Sơn Dương! Mau đỡ muội muội ngươi đi nghỉ.

Sơn Dương công chúa thản nhiên đỡ Vĩnh Phúc, chạm rãi ra khỏi đội ngũ, ống tay áo rủ xuống, khoác lên tay Vĩnh Phúc, hơi dùng sức. Lông mày Vĩnh Phúc hơi cau lại, nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh.

Sau khi hai vị côngchúa lên xe, Chiêu Võ bảo hoàng hậu cùng Như quý phi cũng lên xe.

Hoàng hậu tạ ân leo lên xa giá, đoan trang đứng sau hoàng đế.

Như quý phi không nghĩ tới mình cũng được gọi vào. Nàng vui mừng leo lên xa giá, nhìn hoàng đế với ánh mắt quyến rũ. Hoàng đế gật đầu với nàng rồi trầm giọng nói:

- Khởi giá..

Xa giá tiếp tục đi tới, Tần Lôi cùng thái tử cũng lên xe. Vừa lên xe, vẻ mặt tươi cười của thái tử trầm xuống, hắn nhỏ giọng nói:

- Ngoại trừ mẫu hậu, chưa có ai được leo lên xa giá của phụ hoàng. Không biết Phụ hoàng muốn làm gì?

Tần Lôi không thấy có gì không hợp, con trai người ta lập công lớn, hoàng đế thể hiện như vậy cũng đúng. Nhưng thái tử cũng có chút khẩn trương. Hắn không nghĩ tới chuyện trấn an thái tử.








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch