Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Sau Khi Tốt Nghiệp, Trở Thành Thôn Trưởng Làng Du Lịch

Chương 8:

Chương 8:




Ôn Cố nhìn Xuân Thập gắp miếng thịt kho nhét vào trong miệng, căng thẳng hỏi: "Như thế nào, mùi vị ổn không?"

Xuân Thập không nói chuyện, anh ăn rất nghiêm túc, giống như đang nếm sơn hào hải vị gì vậy. Đợi tới khi anh chậm rãi giải quyết hết cả một đĩa thịt kho to, cuối cùng chưa đã thèm buông đũa xuống: "Hóa ra là mùi vị này, ngon hơn so với trong tưởng tượng."

Mỗi người xuống bếp đều hi vọng có được sự khẳng định của thực khách, nghe anh nói như vậy, Ôn Cố lập tức bật cười, gương mặt phổ thông bỗng nhiên trở nên linh động: "Anh chưa ăn thịt kho bao giờ sao?"

Cũng không biết câu nói này đâm trúng chỗ nào của Xuân Thập, anh lập tức lật mặt, cười lạnh nói: "Trong thôn đều là người già bệnh tật, đâu có ai nấu cho tôi ăn."

Ôn Cố không rõ tại sao anh lại đột nhiên tức giận, dưới sự thúc giục của khát vọng sống, cô rất biết điều đẩy giò lợn hầm tới trước mặt anh: "Vậy anh ăn nhiều thêm một chút, có lẽ món này cũng không tệ."

Đồng thời, trong viện truyền tới một giọng nói: "Nói ai là người già bệnh tật đấy? Tiểu Thập, cậu lén lút trốn ở đây ăn một mình thì thôi, lại còn ở sau lưng chửi bới trưởng bối, phẩm đức kính già yêu trẻ đi đâu rồi?"

Giọng nói ngày càng gần, lúc dứt tiếng, người nói chuyện đã ngồi vào vị trí đối diện. Đó là một người đàn ông có dáng vẻ tuấn lãng, anh ta rất trắng, trắng tới mức giống như một cơ thể phát sáng, ngay cả mái tóc ở phía sau cũng trắng như tuyết, chỉ có tóc mai rũ xuống hai lọn tóc đỏ, màu sắc nổi bật vô cùng hút mắt, giống như lửa di động.

Ôn Cố vốn không nhìn rõ người này đi vào kiểu gì, nhưng chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện ở vị trí đối diện, trong tay cầm đôi đũa. Anh ta gắp miếng thịt kho nếm thử vị, gật đầu lia lịa: "Không tồi không tồi, cuối cùng thôn chúng ta cũng có thể cải thiện ăn uống rồi. Trưởng thôn, không ngờ tay nghề của cô lại tốt như vậy."

Ôn Cố nhìn bộ trường bào vẩy mực màu xanh đen trên người anh ta, lắc đầu nói: "Thực ra tay nghề của tôi rất bình thường, hôm nay hoàn toàn là phát huy hơn hẳn bình thường. Nói thật, đây cũng là lần đầu tôi nấu hai món này, không biết tại sao lại biết."

Đây là nói thật, lúc nhỏ cô ở nhà bếp trong viện phúc lợi, khi dì hỗ trợ, cô không biểu hiện ra thiên phú nấu ăn vô cùng xuất sắc, ngược lại còn thường vì hậu đậu không khống chế tốt độ lửa và mùi vị mà bị bạn khác ghét bỏ, sau này dì thấy cô thực sự không học được, dứt khoát sắp xếp cho cô chuyên phụ trách rửa rau rửa bát. Hôm nay có thể nấu ra hai món này, bản thân cô cũng cảm thấy rất kinh ngạc.

Người đàn ông tóc trắng và Xuân Thập nhìn nhau, sau đó giống như không có chuyện gì đổi chủ đề: "Điều này chứng tỏ cô có duyên với thôn Ngô Đồng, sau này cô chính là trưởng thôn của thôn chúng tôi, việc ăn uống của mọi người đều dựa hết vào cô."

Ôn Cố hỏi: "Trong thôn có tổng cộng mấy hộ gia đình?"

Xuân Thập nói: "Chín người già yếu bệnh tật, cộng thêm tôi và cô nữa, tổng cộng mười một người."

Người đàn ông tóc trắng bổ sung nói: "Sau núi có hai lão già không thích ăn cơm, trưởng thôn chỉ cần chuẩn bị phần thức ăn cho chín người là được."

Hóa ra các người chỉ muốn tìm một đầu bếp trong thôn, Ôn Cố vỡ lẽ gật đầu, móc ra sổ ghi chép và bút bi mang theo bên người, bắt đầu lập bảng kế hoạch, vừa hỏi: "Lương một tháng của trưởng thôn là bao nhiêu? Bây giờ tiền nhân công rất cao, ở trong tỉnh, mời một dì nấu cơm một tháng cũng phải hai ba chục nghìn, càng huống hồ tôi phải phụ trách ăn uống của nhiều người như thế, giá cả chỉ có cao hơn. Phải rồi, bình thường tiền mua gạo mua thức ăn tính thế nào? Gần đây không có chợ, còn phải chạy tới khu chợ mua đồ, tiền giao thông cũng không đắt, nhưng dồn đống lại cũng không phải số tiền nhỏ...."

Cô hỏi liên miên một đống câu hỏi, trên cuốn sổ nhỏ nhanh chóng được vẽ ra một bảng thu phí hoàn chỉnh, liệt kê khuôn khổ vô cùng chi tiết.

Xuân Thập và người đàn ông tóc trắng nhìn nhau, trong không khí tỏa ra hơi thở ngại ngùng, anh không biết tại sao bỗng nhiên hơi xấu hổ: "Cô, sao cô có thể tính toán như vậy, cả thôn này đều thuộc về cô, lại còn chưa thỏa mãn sao?"

Người đàn ông tóc trắng gật đầu phụ họa: "Đúng vậy, đừng nói thôn, sau núi cũng là của cô, trong núi nhiều nguyên liệu nấu ăn, không cần ra ngoài mua, đâu cần phải tốn tiền."






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch