Chương: Tổ Thần Shared by: epubtruyendich.com === oOo === "Cái đuôi ở đâu?" Tên dã nhân trầm giọng nói: "Cổ tộc đều có đuôi! Cho dù là rất nhỏ, cũng sẽ giấu ở trong quần áo, các ngươi vì cái gì không có đuôi? !"
"Các ngươi có phải hay không là có vấn đề..." Ánh mắt của tên dã nhân trở nên bất thiện.
Mà vào lúc này, đội trưởng dã nhân mới tằng hắng một cái, nói: "Khục, bọn hắn không phải là Cổ tộc, là dã nhân của một cái bộ lạc nhỏ, tuy nhiên bọn hắn lại phát dục không tốt lắm."
"Ồ." Tên dã nhân kia bừng tỉnh đại ngộ nói: "Ta nói vì sao bọn hắn lại không có đuôi, ừm...đi thôi, đã kiểm tra xong."
Nói xong, tên dã nhân kia liền nhường đường.
Khổng Bạch: "..."
Nhìn đội trưởng dã nhân có một chút áy náy, hắn ngay cả lòng giết người đều có.
"Dựa vào cái gì a? ! Ngươi biết vì sao lại không nói sớm a? ! Có kiểu khi dễ người như vậy hay sao? Hơn nữa, vì cái gì Trần Phong cùng với Tần Hải lại không bị kiểm tra, chỉ kiểm tra ta là sao? Coi như lão tử là nhân vật chính, cũng không nên nhận phải loại đãi ngộ này a! Đãi ngộ của nhân vật chính không phải đều là do các em gái kiểm tra hay sao? !" Khổng Bạch vô lực chửi bậy.
Trần Phong cùng với Tần Hải liếc nhau, giống như có điều suy nghĩ, rõ ràng đã nghiệm chứng qua, còn phải kiểm tra đặc biệt một chút, xem ra cái tên đội trưởng dã nhân này trong lòng vẫn có sự nghi ngờ, đối với bọn hắn vẫn còn có một chút hoài nghi. Cũng may, bây giờ sự nghi ngờ cũng đã được tiêu trừ.
Cổ tộc...Trần Phong nhíu mày, Cổ tộc lại còn có thể có đuôi!
Cái đuôi...xem ra cái Cổ tộc này không phải là nhân loại thuần khiết, cân nhắc thân phận bây giờ, Trần Phong cảm thấy cũng không có bất cứ một vấn đề gì, ngược lại càng thêm hợp lý.
"Cổ tộc lại có cái đuôi?" Trần Phong kinh ngạc dùng ngữ khí thán phục hỏi.
"Cũng không nhất định." Tên dã nhân kia gãi gãi đầu, dường như là có cảm giác áy náy với chiêu hầu tử thâu đào của mình, giải thích: "Huyết mạch Cổ tộc, cũng không có thuần khiết như dã nhân chúng ta! Hừ! Cái chủng tộc đáng chết kia luôn luôn thiên kì bách quái, có một số người trên đầu có vấn đề, có một số người thì trên thân thể có vấn đề, bởi vì như vậy nên bọn chúng được phân ra đủ loại chủng tộc nhỏ! Coi như trên người không có bất cứ một vấn đề nào, thì nhất định sẽ có đuôi!"
"Tóm lại, ở trên người của Cổ tộc, nhất định có thể nhìn ra đủ loại địa phương không giống nhau cùng với chúng ta, lão đại trước kia đã nói qua, Cổ tộc, chính là những kẻ vào lúc chưa trưởng thành, không đủ dinh dưỡng để phát dục, cho nên mới hình thành đủ loại hình dạng kỳ quái." Tên dã nhân có chút xấu hổ nói: "Há, đương nhiên, ta không phải đang nói các ngươi."
Trần Phong: "..."
Tại sao phải chêm vào thêm một câu cuối cùng để làm gì?
Cho nên...cái gọi là Cổ tộc, cũng có được biến dị đặc thù? Trình độ văn hóa của dã nhân cũng cao thấp khác biệt, những gì mà tên dã nhân này nói chẳng qua cũng chỉ là tin đồn, chưa thấy qua Cổ tộc chân chính, cái gọi là có vấn đề, đến cùng là cái gì có vấn đề? Không có người nào biết rõ!
"Há, đúng rồi." Trần Phong bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, nhìn về phía Hùng Đại, nói: "Vị cô nương cứu chúng ta kia..."
"Nàng là Cổ tộc." Hùng Đại gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng nói ra: "Cũng có đuôi, nhưng rất nhỏ, cho nên có thể giấu đi."
Trần Phong: "..."
Cái vẻ mặt ngượng ngùng này của Hùng Đại là như thế nào, ừm... Trần Phong xem như hiểu rõ, sinh mệnh ở cái thế giới này khác biệt cùng với nhân loại.
Tộc dã nhân tự nhiên không cần phải nói, còn có Cổ tộc thần bí mà lại mạnh mẽ! Hắn khẳng định, Cổ tộc tuyệt đối không chỉ "Có vấn đề" đơn giản như là tên dã nhân này nói, có thời gian, nên đi gặp thử một Cổ tộc chân chính! Trần Phong thầm nghĩ.
Mà vào lúc này, đội trưởng dã nhân đã đưa bọn hắn đến, bây giờ cũng phải rời đi.
"Lão đại đối với thân phận của các ngươi có một chút hiếu kỳ, cứ nói thật là được rồi, hình thể của các ngươi rất đặc thù, có lẽ là có khả năng giả mạo Cổ tộc, lẫn vào Cổ tộc làm gián điệp, dù sao thì ở bên trong chúng ta cũng không có ai thấp như các ngươi..." Đội trưởng dã nhân nói.
Ba người Trần Phong chỉ có thể gật đầu rồi đi vào bên trong cung điện, cũng là nơi ở của thủ lĩnh dã nhân trong truyền thuyết! Bởi vì có một sự hiểu biết nhất định đối với dã nhân, ba người Trần Phong đã chuẩn bị kỹ càng, nhưng chưa từng nghĩ tới, bọn hắn vẫn như cũ đã đánh giá thấp sự tồn tại của thủ lĩnh dã nhân.
Xoạt. Bọn hắn bước vào trong điện, làm cho người ta ngạc nhiên chính là, ở trước mắt lại có thể là một mảnh cánh đồng bát ngát, trước mắt có hai tòa núi xanh mọc đầy cỏ dại, ở chỗ cao nhất kia, thế mà có một mảnh rừng cây, thỉnh thoảng trông thấy chim nhỏ bay qua, ở đây quả nhiên một chỗ có phong cảnh tốt! Thủ lĩnh dã nhân coi như cũng là một người biết hưởng thụ.
Chỉ có điều là...nơi đây thanh sơn bích thủy, phong cảnh hợp lòng người, lại không thấy bất kỳ một người nào.
"Thủ lĩnh dã nhân không có ở đây hay sao?" Khổng Bạch nói thầm một câu, không nên a, vừa rồi rõ ràng...
"Chờ một chút đi." Trần Phong trầm giọng nói.
"Ừm." Tần Hải gật đầu.
Nhưng mà, đúng vào lúc này, có một thanh âm uy nghiêm từ phía chân trời buông xuống: "Các ngươi trông thấy ta, vì sao không bái?"
Oanh! Thanh âm to lớn, như là sấm nổ!
Cái gì? Ba người Trần Phong theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên, sắc mặt liền đại biến, ở trước mặt rõ ràng là một dãy núi, có một tảng đá cao mấy chục mét! Bọn hắn cứ tưởng là vật trang trí, hóa ra là cái đùi của thạch nhân!
"Các ngươi...không phải là Cổ tộc, ta từ trên người của các ngươi, cảm nhận được khí tức của tộc ta, cho dù là hết sức mỏng manh."
Âm thanh nổ vang chấn động trên không trung, dãy núi kèm theo âm thanh nổ vang rốt cục cũng phát sinh biến hóa, dãy núi cứng chắc ở trước mặt dần dần thu nhỏ lại. Có một vị dã nhân đá tảng cao chừng mười mét xuất hiện ở trước mặt của mọi người.
Cho dù đã thu nhỏ...vẫn y nguyên rất to lớn.
"Đây chính là thủ lĩnh dã nhân hay sao?" Tâm trạng của Trần Phong trở nên nghiêm nghị.
Về phần khí tức trên người của bọn hắn, căn cứ theo sự suy đoán của Trần Phong, rất có thể là đặc tính miễn dịch năng lượng 50% lấy được từ nơi truyền thừa kia! Khiến cho vị thủ lĩnh dã nhân này sinh ra sự cộng minh!
Đừng nhìn thấy vị thủ lĩnh dã nhân này nói chuyện dễ nghe, thế nhưng Trần Phong cũng nghe ra được, nếu như không có những thứ này...chỉ sợ bọn hắn vừa đi vào cái thế giới này liền bị xử lý? Đủ loại kiểm tra cùng với việc đội trưởng dã nhân làm khó dễ kia, cũng có thể là do người này ra lệnh.
Những dã nhân này, so với những người man rợ ở thời đại gen kia còn muốn thông minh hơn nhiều.
"Ngài chính là thủ lĩnh sao?" Trần Phong hỏi.
"Thủ lĩnh?" Pho tượng đá to lớn kia nhịn không được cười nói: "Chưa từng có cái gì là thủ lĩnh tồn tại, nếu như ngươi không biết xưng hô như thế nào ta...thì gọi ta là Tổ Thần đi."
Tổ Thần? ! Sắc mặt của ba người Trần Phong nhất thời biến hóa, bọn hắn đã từng nghe tiểu cô nương kia nói qua, Tổ Thần... Đây chính là một trong ba người mạnh nhất trên cái thế giới này! Còn có cái gì Thánh Giả cùng với Yêu Vương.