Nhóm dịch: Nguyệt Ẩn Các Nguồn: Truyện YY --------
Văn Bảo Ngọc!
Từ sau khi được Phương Minh tiếp nhận, bảng hiệu cửa tiệm đã được gỡ xuống, chủ của tất cả cửa tiệm xung quanh đều biết tiệm Văn Bảo Ngọc đổi chủ, chỉ là đã một tuần trôi qua nhưng họ vẫn không biết người chủ mới rốt cuộc là ai, chỉ thấy mỗi ngày có hai người trẻ tuổi ra ra vào vào.
Đúng vậy, không ai sẽ nghĩ rằng người trẻ tuổi như Phương Minh và Đại Trụ lại chính là chủ mới của cửa tiệm, nguyên nhân cũng giống như ấn tượng ban đầu của Tống Hùng đối với Phương Minh vậy.
Mở tiệm trên phố đồ cổ, đều là buôn bán đồ cổ, chủ tiệm trẻ tuổi nhất cũng phải hơn ba mươi tuổi, trong khi tuổi hai người Phương Minh và Đại Trụ cộng lại cũng không bằng đa số chủ tiệm ở đây.
Tầng trệt Văn Bảo Trân, Đại Trụ từ ngoài cửa bước vào, trong tay xách hai cái túi to, bên trong là cơm trưa cậu vừa mới mua về, phố đồ cổ bên này mua cơm có chút bất tiện, lúc trước do quy hoạch nên toàn bộ con phố đều không có nhà hàng nào, hai nhà hàng duy nhất thì ở đầu đường con phố đối diện, đi bộ cũng phải mất mười phút.
“Lão Hoàng, của mày đây.”
Đại Trụ bỏ túi xuống lấy từ trong ra một miếng sườn heo lớn đưa cho Lão Hoàng đang nằm chỗ cầu thang, sau đó hướng lên lầu la to: “Phương Minh, ăn cơm.”
Không có hồi âm, nhưng Đại Trụ cũng quen rồi, một tuần nay Phương Minh thường xuyên một mình ở trên lầu cả ngày bận rộn, cậu từng lên lầu ngó xem một hai lần thì thấy Phương Minh đang điêu khắc gỗ, được một lúc rồi cậu cũng đi xuống.
Không sai, lúc này Phương Minh quả thật đang điêu khắc gỗ, mà khối gỗ đó chính là khúc cây tử mẫu vạn năm kia.”
Cây tử mẫu vạn năm, lúc trước Phương Minh cũng không nói cho cha con Hoa Bác Vinh nghe một câu miêu tả về cây tử mẫu này: mẫu tử hữu tình, thần mộc hữu linh (1), vật được điêu khắc từ gỗ cây tử mẫu sau khi trải qua định bút sẽ có linh tính (2) phi phàm.
Mà việc Phương Minh làm suốt một tuần nay chính là từ khúc gỗ tử mẫu này khắc ra mười hai món đồ, ba vòng tròn, bốn chuỗi vòng tay và năm cái trấn ấn.
Trấn ấn là gì, nếu nhà ở nông thôn hay đã từng mời đạo sĩ làm lễ cúng bái thì sẽ biết, khi đạo sĩ mở đàn thực hiện niệm kinh, ở trên bàn thường sẽ bày một món đồ để gõ, mỗi khi đọc một đoạn kinh sẽ gõ lên bàn.
Tất nhiên, bình thường đạo sĩ không có bản lĩnh gì thật sự thì đồ đó không phải là trấn ấn, đa số là tìm đại một khối gỗ để thay cho có lệ.
Nhưng nếu là đạo sĩ chân chính vậy họ sẽ mang theo một miếng trấn ấn, tác dụng của trấn ấn rất đơn giản, chính là để trời nghe được, nếu ai cẩn thận quan sát lúc đạo sĩ thực hiện thì sẽ phát hiện, người đạo sĩ sau khi đọc xong một đoạn nội dung muốn cầu nguyện có lạy mấy cái xong mới gõ ấn.
Về phần vì sao trấn ấn có hiệu quả như vậy, nguyên nhân rất đơn giản, trấn ấn bình thường đều được khắc từ một mảnh gỗ có linh tính, sau khi điêu khắc xong còn phải thắp hương cúng thất tuần bốn mươi chín ngày, đến lúc đó nếu trấn ấn không bị vỡ thì biết trấn ấn này đã thành công.
Tất nhiên, Phương Minh khắc trấn ấn này không có nghĩa là cậu muốn làm đạo sĩ, mà là vì nguyên liệu gỗ tử mẫu này tốt như vậy nếu đem đi điêu khắc hết mấy thứ như vòng tay gì đó thì thật là lãng phí.
Tuy rằng điêu khắc mười hai vật này chỉ dùng chưa đến một phần ba khúc cây tử mẫu, nhưng Phương Minh vẫn xót xa không thôi, cây tử mẫu thật sự rất trân quý, nếu không phải muốn trang trí cho tiệm đẹp một chút để khai trương, cậu tuyệt đối sẽ không đụng đến khúc gỗ tử mẫu này đâu.
Ba cái vòng, bốn chuỗi vòng tay và năm cái trấn ấn đang được đặt trên bàn của Phương Minh, kỹ thuật khắc tỉa rất bình thường, thậm chí các hạt châu còn lớn nhỏ không đều nhau, nhưng Phương Minh cũng hết cách rồi, dù sao cậu cũng không phải thợ điêu khắc chuyên nghiệp, có thể khắc được như vậy đã là không tệ lắm rồi.
Nhưng mà, đây chỉ mới là hoàn thành bước đầu tiên, nếu chỉ là khắc vật từ gỗ tử mẫu thì không phải là kết quả cậu muốn, bước tiếp theo mới là một trong những bước quan trọng nhất.
Định bút!
Đây là tài nghệ cậu được truyền lại trong Vu sư truyền thừa, tác dụng của nó là khai phá linh tính của một vật, nói đơn giản chính là cái mà người ta hay gọi là khai quang (3).
Nhưng định bút và khai quang của Phật giáo và Đạo giáo không giống nhau, khai quang của Phật giáo và Đạo giáo là niệm kinh để dùng năng lực của kinh văn khai phá linh tính của vật.
Ít nhất Phương Minh biết một điều rằng, định bút so với khai quang còn mạnh hơn rất nhiều, cái gọi là định bút, đó là dùng Vu lực ngưng kết lên vật, một vật khi được định bút thành công thì sẽ trở thành linh khí.
Định bút, chia làm ba cấp độ, thiên địa nhân, trời ở trên, người là sơ cấp, mỗi một cấp lại chia làm chín sao, cao nhất là chín sao, bắt đầu từ một sao.
Giai đoạn đầu tiên của định bút là cấp Nhân, ý nghĩa bước này là vật được định phụ thuộc vào người tạo ra nó, còn khi đạt tới cấp thứ hai là cấp Địa, đến bước này là có thể định vạn vật khắp mọi nơi, dưới một ngòi bút cũng có thể biến một vật mục nát trở nên thần kỳ, cho dù là một cành cây khô cũng có thể trở thành linh khí.
Về cấp bậc cao nhất cấp Thiên thì thuộc về cấp bậc trong truyền thuyết, trong ghi chép của Vu sư truyền thừa, một khi định bút đạt đến trình độ này, thì vật sau khi được định bút thành công sẽ không còn gọi là linh khí nữa, mà là tiên thiên chi bảo (4).
Tất nhiên, đối với Phương Minh hai cấp sau Thiên và Địa quá xa vời, cậu hiện tại chỉ có thể làm được cấp thấp nhất là định Nhân bút đã vậy cũng chỉ có một sao.
Sau khi bước ra khỏi nhà vệ sinh rồi lau khô tay, Phương Minh kéo ngăn bàn ra, bên trong có một hộp gỗ làm từ gỗ trầm hương, trong đó đặt một cây bút lông cán đen.
Nhìn cây bút lông cọ này, Phương Minh chợt nhớ lại, cây bút lông cọ này là sư phụ đã tặng cho cậu, đó là lần đầu tiên cậu chép tay được một trăm bản kinh văn sư phụ đã tặng cây bút cho cậu.
Dựa theo lời sư phụ nói, cây bút lông có được là do trước đây lúc thầy ghé ngang qua Hồ Châu có kết thúc một chuyện nhân quả, nên được ông chủ xưởng sản xuất bút lông tặng cho thầy, nhưng thầy đã quen dùng bút lông của thầy, vậy nên mới tặng lại cây bút này cho cậu.
Lấy bút chấm một ít chu sa (5) đã chuẩn bị sẵn bên cạnh, Phương Minh hít một hơi thật sâu, vẻ mặt trở nên cực kỳ nghiêm túc.
Định bút, là một việc rất thiêng liêng, hơn nữa đây cũng là lần đầu tiên Phương Minh tiến hành định bút.
“Vạn vật hữu linh, đắc thiên chi hậu, thần quang nội uẩn, tàng trí vu lý.”
“Ngô vi Vu sư, lấy thiên vi lệnh, lấy địa vi đế, xá thỉnh khai linh.”
“Nay bút hạ xuống, nhất định Càn Khôn (6), hai định núi sông, ba định vạn vật.”
“Định!”
Ngay khi nét “định” cuối cùng hạ xuống, ngòi bút lông trong tay Phương Minh cũng dừng trên mặt dây chuyền hình tròn đầu tiên, một chùm sáng màu xanh từ trong ngực cậu di chuyển đến cây bút lông trên tay trái, cuối cùng dừng trên mặt dây chuyền kia.
Trên mặt dây chuyền hình tròn xuất hiện một vòng sáng, khoảnh khắc vòng sáng này xuất hiện, Phương Minh chỉ cảm thấy ngực mình nóng lên, sau đó giống như có một lực hút tim cậu về phía trước.
Cảm giác này duy trì chưa đến ba giây, sau khi mặt dây chuyền vòng tròn xuất hiện vòng sáng, cảm giác lực hút đó cũng biến mất, nhưng lại như có cảm giác vô lực.
“Thành công rồi!”
Phương Minh không hề để ý đến thân thể không khỏe của mình, lúc này trên mặt cậu hiện lên vẻ ngạc nhiên xen lẫn vui mừng, cậu không ngờ lần đầu tiên tiến hành định bút lại có thể thành công, đây căn bản không hợp lẽ thường.
Bình thường tác giả đều phải thất bại một hai lần, sau đó sẽ tìm nguyên nhân, cuối cùng trải qua trăm cay ngàn đắng mới thành công, như vậy vừa có thể biên lượng từ vừa biểu đạt độ khó của định bút, sao cậu lại có thể một lần đã thành công rồi?
Hơ hơ… Trong mắt Phương Minh toát lên vẻ kinh ngạc lẫn mừng rỡ, một vòng sáng đại biểu cho một sao, nói cách khác lần này cậu đã định bút thành công, mặt dây chuyền hình tròn này là một linh khí cấp Nhân một sao.
Dựa theo ghi chép trong truyền thuyết, vật cấp Nhân một sao có thể khai phá được 70% linh tính của một vật, chỉ khi đạt được ba sao mới có thể khai phá toàn bộ linh tính của vật.
Một vật có linh tính càng hoàn chỉnh thì càng khó kích phát linh tính hoàn toàn, nếu không phải vì muốn thử định bút, Phương Minh tuyệt đối không dùng cây tử mẫu điêu khắc.
Nếu bạn lấy một tảng đá bình thường đưa cho cao tăng, vị cao tăng này cho dù niệm kinh cả đời cho tảng đá này, tảng đá vẫn như vậy, không thể trở thành một vật linh khí được.
Hơn nữa cho dù vị cao tăng này có nhiều năm kinh nghiệm có thể khiến một vật bình thường có lính tinh, nhưng cuối cùng linh tính đó cũng chỉ có hạn, dù sao, có thể làm một vật không có linh tính chứa linh tính đã là một chuyện nghịch thiên rồi.
Nhưng nếu để những người này biết được phương pháp định bút của Phương Minh, chỉ sợ sẽ gây chấn động cho cả giới, trong thời gian ngắn ngủi như vậy hoàn thành khai quang, cho dù là Phật giáo hay Đạo giáo đều không làm được.
Sau khi cảm giác kinh hỉ qua đi Phương Minh lại lộ vẻ bất lực, việc định bút đã tiêu hao gần phân nửa vu lực trong cơ thể cậu, nói cách khác hiện tại cậu căn bản không còn sức lực để tiến hành lần định bút thứ hai, hơn nữa cảm giác vô lực cũng báo cho cậu biết tình trạng cơ thể trước mắt không thể tiếp tục được nữa.
“Chẳng trách trong truyền thừa có nhắc phải tẩy tủy (7) bản thân, nếu muốn định bút nhất định phải có một cơ thể mạnh mẽ nâng đỡ.”
Phương Minh gãi gãi đầu, niềm vui sướng vì định bút thành công lúc này biến mất không ít, tẩy tủy bản thân, nói thì dễ, nhưng dựa theo ghi chép trong Vu sư truyền thừa, tất cả những dược liệu cần thiết đều là một con số khủng bố.
Tiền, nói đến cùng vẫn là cậu thiếu tiền.
Ngay khi Phương Minh đang cảm thán trong lòng, dưới lầu chợt có tiếng nói, giọng quang quác của Hoa Minh Minh ở dưới lầu truyền lên: “Phương Minh mau xuống đây.”
Nghe thấy giọng nói này Phương Minh dọn dẹp đồ đạc gọn gàng rồi đi xuống dưới lầu, kết quả lại thấy không chỉ có mỗi Hoa Minh Minh, bác Hoa cũng đến đây, ngoài ra còn có thêm hai người.
Lúc nhìn thấy hai người khách kia, trong lòng Phương Minh liền biết vì sao bác Hoa lại đến đây.
---
(1) Mẫu tử hữu tình, thần mộc hữu linh: Mẹ con có tình cảm, cây cối có linh hồn.
(2) Linh tính: Linh hồn.
(3) Khai quang: Khai Quang là khai mắt cho tượng Phật hoặc khai mắt cho vật khí nào khác. Khi vẽ xong một tượng Phật, khi tạo xong một cốt Phật, khi tạo ra vật khí nào đó…trước khi thờ phụng, người ta làm lễ, niệm kinh, đọc Chú và điểm vào cặp mắt Phật ấy là lễ Khai Quang.
(4) Bảo vật trời sinh.
(5) Chu sa: một loại khoáng vật cinnabarit của thủy ngân sẵn có trong tự nhiên, có màu đỏ. Có nguồn gốc từ tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc.
(6) Càn Khôn: âm dương, Trời Đất.
(7) Tẩy tủy: Người tu hành Đạo giáo gột sạch tủy người phàm, đổi thành cốt tiên. Cũng để ví hoàn toàn thay đổi tư tưởng, thói quen.