Nhóm dịch: Nguyệt Ẩn Các Nguồn: Truyện YY Dưới con mắt hiếu kỳ của mọi người, Phương Minh đi vào trong phòng vệ sinh sau đó bưng ra một chậu nước để trên bàn.
“Phương Minh, cậu bưng chậu nước này ra để làm gì vậy?” Hoa Minh Minh không nhịn được hỏi.
“Kiểm chứng suy đoán của tôi.”
Phương Minh cười thần bí, cũng không giải thích gì nhiều liền cầm lấy mảnh ngọc Như Ý ném vào chậu nước.
Bõm!
Ngọc Như Ý rơi vào trong chậu nước làm bọt nước văng tung toé, ngay lúc bọn Hoa Minh Minh chưa kịp phản ứng thì trong nước nổi lên đầy bọt nước, mà những bọt nước này xuất phát từ ngọc Như Ý!
“Không, đừng bóp tôi, không nên bóp tôi.”
Trương Tề đang đứng bên cạnh đột nhiên la toáng lên, vẻ mặt sợ hãi dường như đã nhìn thấy nữ quỷ áo đỏ kia, mà hành động của anh ta khiến lông tơ của mọi người dựng đứng, sau khi Trương Tề kể lại những chuyện đã qua, mọi người nghĩ tới trong phòng còn có một nữ quỷ áo đỏ thì tự nhiên không rét mà run.
“Tôi còn ở đây làm gì tới lượt cô quấy phá!”
Phương Minh hừ lạnh một tiếng vớt miếng ngọc Như Ý lên, lấy tàn hương trong Lư Hương trực tiếp bôi lên trên mặt ngọc Như Ý.
Sau khi Phương Minh bôi xong, tiếng kêu sợ hãi của Trương Tề cũng biến mất, vẻ mặt Trương Tề tái nhợt nhìn về phía Phương Minh: “Ông chủ Phương, vừa nãy tôi lại nhìn thấy nữ quỷ áo đỏ kia.”
“Tôi biết, hiện tại tôi đã phong bế ngọc Như Ý, tạm thời cắt đứt liên lạc giữa anh với mảnh ngọc, nhưng cũng chỉ là tạm thời thôi.”
Tàn hương bên trong Lư Hương là Thiền Hương mấy ngày nay Phương Minh đã dâng thiêu đốt mà thành, tàn hương có tác dụng trừ bỏ sát khí, đương nhiên loại sát khí đặc biệt giống của Trương Tề thì tàn hương không thể khu trừ hết được, chỉ có thể tạm thời phong bế.
“Xem ra tôi đã đoán đúng, chủ nhân của mảnh ngọc Như Ý này sợ nước, hay nói đúng hơn là cô ta đã bị chết trong nước.”
Dựa vào thí nghiệm vừa rồi, mảnh ngọc Như Ý này vừa mới bỏ vào trong nước thì cỗ oán sát kia lại đi ra, đây chính là một loại phản xạ. Mặc dù nói oán khí này không phải là quỷ hồn, nhưng oán sát này lại bắt nguồn từ trên người của chủ mảnh ngọc.
“Hiện tại tôi sẽ kể cho mọi người nghe một câu chuyện, câu chuyện này xảy ra ở triều Đường…”
Phương Minh nhìn ngọc Như Ý trước mặt, thanh âm trầm thấp bắt đầu nói lên suy đoán của cậu.
Hơn 1200 năm trước, một người trẻ tuổi nhà nghèo thi đậu công danh, dựa vào tài hoa của bản thân mà bước vào con đường làm quan.
Nhưng vào lúc ấy, những đệ tử gia cảnh nghèo hèn này muốn leo lên thật sự là quá khó khăn, người thanh niên đó cũng thế, mà cách tốt nhất để có thể bám vào nhà giàu có chính là quan hệ thông gia*.
*Quan hệ thông gia: đám hỏi
Người trẻ tuổi này cuối cùng cũng vì thăng quan tiến chức mà lấy thiên kim của một gia đình giàu có, nhưng mà anh ta lại yêu một cô bạn từ thuở còn bé, bởi vì một số nguyên nhân mà hai người phân tán, nhưng cuối cùng hai người cũng được gặp lại.
Chỉ là thiên kim của gia đình giàu có kia làm sao có thể cho phép người trẻ tuổi nạp thiếp, cho dù có thể nạp thiếp thì người thiếp này cũng phải do cô lựa chọn, là phụ nữ đương nhiên cô cũng biết không thể để người mà chồng cô yêu thương đã lâu vào cửa.
Một bên là người mà anh ta yêu, một bên lại là vinh hoa phú quý, người trẻ tuổi lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, mà người bạn từ bé kia cũng rất si tình, chỉ cần có thể ở bên người trẻ tuổi là đã quá đủ, không cần danh phận gì cả. Vậy là hai người lén lút gặp nhau vui vẻ hạnh phúc.
Nhưng mà trên đời này làm gì có bức tường nào không lọt gió, chuyện hai người lén lút hẹn hò cuối cùng vẫn bị thiên kim kia phát hiện, nhân lúc người trẻ tuổi ra ngoài chấp hành công vụ thì người vợ ở nhà đã bắt lấy cô bạn từ bé kia. Ở thời đại đó xử lý tiểu tam rất tàn nhẫn, cô bạn từ bé bị nhét vào lồng heo, chìm xuống đáy nước, đáng thương cho một cô gái xinh đẹp như hoa như ngọc cứ như vậy mà bị chìm xuống đáy nước, trở thành cô hồn dã quỷ.
*Tiểu tam: kẻ thứ ba, chuyên đi dụ dỗ chồng người khác
Tới khi người trẻ tuổi thi hành công vụ trở về phát hiện người mình yêu đã chết, đau lòng đến không muốn sống, lúc này anh ta mới nhận ra vinh hoa phú quý hay công danh lợi lộc đều không đáng giá bằng có thể được sống chung mãi mãi với người mà mình yêu quý.
Nhưng vị thiên kim kia nói cho cùng cũng là vợ của anh ta, một ngày vợ chồng trăm năm tình nghĩa, anh ta không thể trả thù vợ được, trong lúc nản lòng thoái chí anh ta lựa chọn bỏ nhà mà đi.
Từ quan, rời nhà, trên người anh ta chỉ còn lại mấy thứ đồ vật, mà một trong số đó chính là khối ngọc Như Ý, tín vật đính ước của anh ta với cô bạn từ bé kia.
Nếu lúc sống đã không thể ở bên cạnh nhau vậy hãy chết cùng nhau đi!
Anh ta tự đào một ngôi mộ cho mình, Lục Sử Tham Quân sau khi chết nên tiến vào Tông Tộc, hưởng thụ nghi lễ mộ táng cao quý, nhưng anh ta cũng biết nơi đó không cho phép chứa chấp cô gái anh yêu thương.
Chỉ có ở nơi này anh ta mới có thể được cùng cô.
Trong ngôi mộ không có đồ vật gì ngoài hai cỗ quan tài, một cái thuộc về anh, một cái thuộc về cô. Mà khi anh ta trở về thi thể của cô có lẽ đã sớm rửa nát dưới đáy sông, hài cốt cũng không thể tìm thấy, thứ duy nhất còn sót lại chính là một bộ quần áo khi còn sống.
Anh ta đem bộ quần áo của cô gái kia bỏ vào quan tài nhưng lại không nỡ bỏ mảnh ngọc kia vào, bởi vì mỗi lần anh ta nhìn thấy ngọc Như Ý liền tưởng như được nhìn thấy cô bạn từ thuở bé kia.
Ở thời đại ấy người ta tin rằng người chết sẽ có hồn phách, chỉ cần có những đồ vật mà người sống thường mang theo bên mình thì hồn phách sẽ trở về, mà anh ta giữ ngọc Như Ý cũng là vì hi vọng có một ngày hồn phách của cô gái có thể trở về.
Chỉ là mãi tới khi anh ta già đi vẫn không thấy hồn phách của cô gái trở về, rơi vào đường cùng anh ta cũng chỉ còn cách phong bế mộ huyệt lại.
…
Phương Minh đã kể xong. Mọi người nghe thấy đều cảm giác câu chuyện xưa này có trăm ngàn chỗ sơ hở, nhưng Phương Minh không quan tâm, chuyện cậu ta muốn làm chính là nói ra phán đoán ở trong lòng cậu chứ không phải là kể chuyện xưa gì cả.
Chuyện chi tiết năm đó cậu không thể biết được nhưng cậu biết cô gái kia chết trong nước, mà một quan viên Lục Sự Tham Quân sau khi chết lại ở trong một ngôi mộ giản dị như vậy, những tình tiết này đã tạo nên câu chuyện của Phương Minh.
Có lẽ câu chuyện còn có rất nhiều điểm vô lý không thể giải thích được, thậm chí có lẽ sự thật hoàn toàn trái ngược nhưng đối với Phương Minh chỉ cần có thể nói được như vậy là đủ.
Tóm lại, đây chính là một câu chuyện tình yêu thời cổ đại rất cẩu huyết, Phương Minh không phải là một tiểu thuyết gia, không có cách nào trong một thời gian ngắn mà có thể bịa ra một câu chuyện hoàn mỹ không lỗ thủng, những chuyện như vậy cứ để cho mấy tiểu thuyết gia kia đi làm đi.
*Cẩu huyết: máu chó, ý chỉ những câu chuyện có tình tiết gây ức chế cho người đọc.
Mấy người Hoa Bác Vinh nhìn nhau, bọn họ hiểu ý trong câu chuyện của Phương Minh, ngọc Như Ý cùng ngọc bội kia có lẽ chính là tín vật đính ước của hai người trong ngôi mộ.
“Có thể khẳng định cô gái kia chắc chắn là đột tử, nếu không oán khí sẽ không mạnh như vậy. Nếu anh muốn tiêu trừ oán khí này thì chỉ có một biện pháp.”
Phương Minh nhìn thấy ánh mắt chờ mong của Trương Tề mới tiếp tục nói: “Tìm thi thể của người đàn ông kia, sau đó để thi thể và miếng ngọc hạ táng cùng một chỗ.”
“Điều đó không thể nào làm được!”
Trương Tề còn chưa trả lời Lưu Chấn Quốc đã cướp lời, đã từng là một nhà khảo cổ học nay lại là quán trưởng của viện bảo tàng, ông ta biết rõ quá trình của một cuộc khảo cổ.
Bình thường sau khi phát hiện thi thể trong mộ sẽ bắt đầu chụp lấy ảnh mẫu, đánh số hiệu cho thi thể sau đó chuyển tới tổ chức chuyên môn nghiên cứu sinh vật học để nghiên cứu. “Đây đã là biện pháp duy nhất, nếu anh có thể tìm kiếm thi thể và trả thêm 20 vạn tôi có thể giúp anh giải quyết oán sát này, nếu không thì cho dù là tôi cũng chỉ có thể bất lực.”
Phương Minh không quan tâm tới thái độ của Lưu Chấn Quốc, cậu đã nói phương pháp cho Trương Tề, có thể duy trì mạng sống hay không còn phải để anh ta tự quyết định.
“Anh chỉ có thời gian ba ngày, sau ba ngày oán sát sẽ tự phá phong ấn mà ra, tới lúc đó tôi cũng không có cách nào cứu được anh.”
Trương Tề trầm mặc, anh ta không muốn chết nhưng anh ta cũng biết khó có thể lấy được thi thể đã đưa vào kho, đó không phải là chuyện dựa vào một mình anh ta có thể làm được đấy.
“Hay là vậy, cậu Trương hãy trở về suy nghĩ thật kỹ, nếu vẫn không có cách nào lấy được thi thể kia thì hãy quay lại thương lượng xem có còn biện pháp khác hay không.”
Hoa Bác Vinh đứng ra hòa giải, ông ta hiểu ý của Phương Minh, nếu Trương Tề muốn sống nhất định phải mang thi thể kia tới, mà dựa vào một mình Trương Tề đương nhiên không thể nào mang thi thể kia đi được, chuyện này phải để thầy trò bọn họ thương lượng với nhau đã.
Dù sao đi nữa Trương Tề cũng đã ở cùng với Lưu Chấn Quốc mấy chục năm, bây giờ tính mạng của anh ta đang bị đe dọa Lưu Chấn Quốc làm sao có thể thờ ơ được kia chứ?
“Cảm ơn ông chủ Phương đã giải thích nghi hoặc trong chuyện này.”
Lưu Chấn Quốc đứng lên, ông ta cũng biết cho dù có ngồi nói tiếp cũng không giải quyết được chuyện gì. Những chuyện vừa được nghe đã phá vỡ nhận thức bao nhiêu năm nay của ông, có những điều tới tận lúc này ông còn chưa thể tiêu hóa hoàn toàn.
Trương Tề muốn đi đến đỡ Lưu Chấn Quốc nhưng lại bị ông ta trực tiếp hất ra, cuối cùng đành phải cúi đầu theo sau Lưu Chấn Quốc rời đi.
Hoa Bác Vinh tiễn Lưu Chấn Quốc và Trương Tề, lần này Hoa Minh Minh cũng không đi theo mà ở lại nhìn Phương Minh, chân thành hỏi: “Phương Minh, lấy được thi thể kia thì có thể cứu được Trương Tề thật sao?”
Sau khi trải qua chuyện ngày hôm nay, niềm tin vững chắc của cậu ta cũng đã bị đánh nát, cuối cùng cậu cũng đã tin tưởng những lời cha nói, trên đời này có những chuyện cậu ta chưa gặp qua nhưng không có nghĩa là nó không tồn tại, những gì dân gian lưu truyền mấy ngàn năm qua cũng không phải là bịa đặt!