"Phương huynh đệ, cậu là đồ đệ của lão thần tiên ư?"
Ánh mắt của Từ Phú Hào lại nhìn Phương Minh, nhìn chằm chằm quan sát Phương Minh nửa ngày vẫn không nhìn ra liền hỏi.
"Sư phụ tôi có thể không phải là lão thần tiên gì đó, ông ấy chỉ là một vị đạo sĩ mà thôi." Phương Minh khiêm tốn giải thích.
"Vậy ngươi thật là người hữu duyên mà vị cao nhân kia nói ư?"
Từ Phú Hào vẫn còn có chút không thể tin, trong lòng của hắn ta vẫn cho rằng người hữu duyên kia chắc sẽ giống vị cao nhân kia, tuổi đã thất tuần, dáng dấp tiên phong đạo cốt chứ kiểu gì cũng không thể có hình dáng như người trẻ tuổi đang ngồi trước mặt.
"Sao vậy, tôi không giống sao?" Phương Minh mỉm cười,"Vậy ông cảm thấy vị cao nhân kia nói với ông về việc hỏi rõ lý do của từng người mướn phòng là vì nguyên nhân gì?"
"Cái này... tôi thực sự không có nghĩ tới."
Từ Phú Hào toàn thân run lên, được Phương Minh nhắc nhở hắn ta đột nhiên tỉnh ngộ, cao nhân muốn hắn ta làm như vậy tất nhiên là có thâm ý, mà cao nhân lại nói cho hắn ta biết phải đợi người hữu duyên, liên hệ lại...
"Phương huynh đệ, cậu... cậu và cao nhân kia giống nhau..." "Không phải, tôi còn chưa thể so sánh được với người đó, chí ít tôi cũng không thể tính toán ra được sau này sẽ gặp được một người nào đó, không thể không nói vận khí của ông rất tốt, gặp được một vị cao nhân chân chính."
Phương Minh có thể nhận định thực lực của vị lão giả mà Từ Phú Hào gặp được kia tuyệt đối không phải chuyện đùa, thậm chí rất có thể so với sư phó của hắn ta năm đó cũng không kém là bao nhiêu, đối phương rõ ràng tính toán được Từ Phú Hào sẽ gặp mình, cho nên mới để lại lời dặn dò như vậy cho Từ Phú Hào.
Nếu như không có sự tồn tại của vị lão giả, đối với chuyện của Từ Phú Hào hắn cũng không cách nào cảm thấy hứng thú, cũng sẽ không mấy lần ám chỉ cho Từ Phú Hào, nhưng chính là bởi vì sự tồn tại của vị lão giả, cho nên hắn ta ngược lại có chút hiếu kỳ, vị lão giả kia rõ ràng có bản lĩnh giúp Từ Phú Hào giải quyết vấn đề nhưng lại muốn cho Từ Phú Hào gặp mình rốt cuộc là vì cái gì.
Bất kể nói thế nào, trước mắt xem ra đối phương chắc là không có ác ý gì, cho nên cậu sẽ chủ động mở miệng, bởi vì cậu hiếu kỳ mục đích mà vị kia chỉ điểm Từ Phú Hào.
"Tôi có phải là người hữu duyên hay không tôi tin rằng một hồi nữa ông sẽ biết, tôi tin tưởng vị cao nhân kia nhất định là không nói cho ômg biết vì sao phải cho thuê phòng, vì sao sau khi cho thuê phòng thì vợ của ông sẽ mang thai."
Phương Minh không để ý đến thái độ của Từ Phú Hào, nếu như Từ Phú Hào nói ra những chuyện đó mà không nghi ngờ thì những năm qua ông đã sống uổng, một người khi tuyệt vọng nên chuyện gì cũng thử làm đều sẽ đối với người xa lạ có tính cảnh giác, nếu như Từ Phú Hào có chỉ số IQ thấp như vậy cũng sẽ không thể tồn tại trong giới bất động sản.
"Vị cao nhân kia đúng là không có nói cho tôi biết nguyên nhân." Từ Phú Hào thành thật trả lời.
"Kỳ thực nguyên nhân rất đơn giản, vợ của ông sở dĩ vẫn không mang thai được hài tử chính là vì mối quan hệ của ông và ngành bất động sản, nhà cửa của ông nhiều như vậy, hài tử làm sao có thể tìm tới được, làm sao có thể đầu thai."
Thần tình của Phương Minh trở nên nghiêm túc,"Nhà cửa đối với người Trung Quốc mà nói có ý nghĩa rất đặc biệt, nhà cửa chính là gia đình, có nhà mới có gia đình, từ trước tới nay những lời này không thể tùy tiện nói mà được."
"Ở thời cổ đại thậm chí là ở nông thôn thời hiện đại, dọn về nhà mới là một sự kiện rất lớn, chưa kể đến việc mời tất cả thân bằng hảo hữu tới tham gia tiệc tân gia, mà còn có nhiều loại tập tục như dọn về nhà, tế bái, mà mỗi một loại tập tục lại là có rất nhiều thứ phải chú ý, nhưng kỳ thật tổng kết lại chính là tám chữ: Đèn nhang truyền thừa, bình an đại cát."
"Cái gọi là đèn nhang truyền thừa chính là đem một ít dụng cụ nhà bếp ở nhà cũ cho dời đến nhà mới, nhưng từ một góc độ khác mà nói, đây là một sự tiếp nối từ thế hệ này sang thế hệ khác."
Ở nông thôn hoặc là ở một vài ngôi làng, bình thường thì thế hệ trước đã có nhà ở, còn nhà mới chính là do thế hệ sau xây dựng, cho nên trên thực tế thế hệ sau liền trở thành gia chủ mới, đây cũng là một loại hương khói kéo dài, huyết mạch truyền thừa.
"Sau khi dọn về nhà mới cần tế bái, tế bái tổ tiên là để tổ tiên không bị lạc đường vào ngày lễ ngày tết, tránh cho việc tìm không được nhà mới để tới hưởng thụ sự cung phụng của con cháu, tế bái thổ địa tứ phương là nói cho thổ thần biết rằng hiện tại có người đang sống trong một căn nhà ở đây, hy vọng thổ thần có thể phù hộ bình an."
"Bất quá đó là ở nông thôn, còn thành phố lớn bởi vì môi trường công tác và hoàn cảnh sống nên không thể làm giống như vậy, nhưng vẫn phải đảm bảo những tập tục cơ bản nhất, tỷ như nếu là nông dân mua nhà ở thành phố, thì vào ngày dọn về nhà mới sẽ mang một ít đất ở quê cũ theo, rồi cũng chuẩn bị nồi chén bầu chậu và củi gạo dầu muối, chổi quét các thể loại."
"Còn như Từ lão bản ông nha, tôi ước đoán bất động sản của ông quá nhiều nên những nghi thức này căn bản là không có chuẩn bị!, nói hơi khó nghe thì ngay cả tổ tiên của ông cũng không tìm tới nhà ông ở đâu, huống chi là thai nhi."
Phương Minh nhìn Từ Phú Hào, đây chính là nguyên nhân mà Từ Phú Hào mãi vẫn không có hài tử, một người có nhiều bất động sản như vậy, một cái hộ tịch thay đổi biết bao người, lời nói khó nghe một chút thì ngay cả thổ thần cũng không biết phải phù hộ cho ai nữa.
Từ Phú Hào biểu tình có chút xấu hổ, bởi vì Phương Minh nói đúng, bởi vì mua nhiều bất động sản đến nỗi có rất nhiều nơi hắn ta chưa từng ở, cũng có nơi chỉ ở một thời gian ngắn, bởi vì ở được một khoảng thời gian thì giá nhà tăng nên liền bán đi, cho nên hắn ta căn bản sẽ không làm mấy cái thủ tục dọn về nhà mới..
Nếu như tiệc tân gia cần phải mời bằng hữu thân thích mà hắn ta nhiều nhà như vậy chỉ sợ đến lúc đó bằng hữu thân thích sẽ cảm thấy hắn ta là cố ý lừa bọn họ lấy tiền lì xì, quà, cho nên dứt khoát là không làm gì hết.
"Nếu như tôi không đoán sai, vị cao nhân kia còn muốn ông đưa một thứ giấy tờ nào đó còn có họ tên, ngày sinh tháng đẻ của ba đời nhà ông, sau đó viết lên một tờ giấy rồi thay ông thiêu hủy?"
"Phải phải... Đúng vậy, vị cao nhân kia có thiêu hủy một tờ giấy, cũng hỏi qua ngày sinh tháng đẻ của tôi còn có tên của cha và ông nội tôi nữa." Từ Phú Hào liền vội vàng gật đầu, đến giờ phút này hắn ta không hoài nghi Phương Minh một chút nào nữa, đây chính là người hữu duyên mà vị cao nhân kia đã nói tới, bởi vì Phương Minh nói quá chuẩn rồi.
"Vật kia là khế đất, chỉ bất quá vật kia không phải cho người sống xem, mà là cho thần linh xem, là đốt cho thổ địa gia, có khế đất này, thổ địa tứ phương mới có thể biết ông ở đâu, cũng chỉ có khế đất, thì người đã định trước sẽ đầu thai làm hài tử của ông mới có thể tìm đến nhà của ông mà đầu thai."
Kỳ thực hiện tại cũng không có mấy ai đi đốt khế đất, nhất là người thành phố, nhưng bình thường cũng chẳng có mấy ai mua nhiều nhà như vậy, nên cũng chẳng có vấn đề gì lớn nếu đốt đi vài ba tờ khế đất…
Nhưng Từ Phú Hào thì không như vậy, hắn ta chính là dựa vào bất động sản để phát tài, mười mấy năm qua mua được không dưới mười căn nhà, hơn nữa vì kiếm lời nên thường mua đi bán lại, muốn không có chuyện xảy ra mới là lạ.
Từ Phú Hào sắc mặt trở nên trắng bệch, trước đây lúc tuyệt vọng cái gì cũng có thể thử kể cả đi tìm những người được gọi là cao nhân tiên sinh, thế nhưng những người đó hoặc là nói hắn ta cùng vợ hắn ta bát tự không hợp, hoặc là nói phong thuỷ nhà ở không tốt, đưa ra một loạt biện pháp nhưng cuối cùng đều là không làm nên chuyện gì.
Nhưng hắn ta chưa từng nghĩ tới, vợ mình không thể mang thai nguyên nhân là do hắn ta kinh doanh bất động sản, nếu như biết là nguyên nhân này, hắn ta tuyệt đối sẽ không làm nghề này, dù cho không kiếm được nhiều tiền đi chăng nữa.
"Phương huynh đệ... Không phải, Phương tiên sinh tôi biết tôi sai rồi, hiện tại phải làm gì để sửa sai, xin cậu chỉ cho tôi một con đường, tôi nhất định làm theo lời cậu."
" Vấn đề mang thai thì vị cao nhân kia đã thay ông giải quyết rồi, khế đất cũng đốt rồi, còn như vợ ông và thai nhi sở dĩ gặp phải hiện tượng bất ổn thì nguyên nhân rất đơn giản, nếu là ông đáng lẽ nên ra đời sớm nhưng bởi vì tìm không được nhà mà đầu thai muộn chừng mười năm, ông có oán trách hay không?"
"A, thai nhi còn biết nổi giận ư, Phương Minh, không phải nói người chết sau khi đầu thai đều không nhớ được chuyện gì sao?" Đại Trụ bên cạnh ngược lại có chút kinh ngạc hỏi.
"Đúng vậy, quỷ hồn một lần nữa đầu thai đúng là không nhớ được cái gì hết, nhưng hài tử của ông ta thì đặc biệt hơn chút sau khi vào luân hồi thì tìm không được nơi đầu thai, theo bản năng thì sẽ sinh ra oán khí, oán khí sau đó liền xâm nhập vào bào thai. Trên thực tế hiện tại ngay cả đôi song thai này cũng không biết chính mình đang có oán khí tồn tại."
"Còn biện pháp giải quyết a..."
Biểu tình của Phương Minh đột nhiên trở nên cổ quái, bởi vì... một suy nghĩ chợt lóe lên trong tâm trí anh khiến cho anh có chút ớn lạnh, giống như trong cõi u minh có một đôi mắt đang nhìn anh, biết tất cả về anh.
Hóa giải oán khí của thai nhi không phải là chuyện dễ, cho dù là Phương Minh cũng không dám nói rằng mình nhất định có thể làm được, bởi vì oán khí của thai nhi là do Tiên Thiên mang tới.
Thế nhưng có một thứ có thể làm được, hơn nữa thứ này chính là dành riêng cho hoàn cảnh của Từ Phú Hào. Đó chính là cây tử mẫu mà cậu vừa mới lấy được.
Không có gì có thể dễ dàng hóa giải oán khí của thai nhi như cây tử mẫu. Vợ của Từ Phú Hào chỉ cần đeo chiếc vòng được đẽo từ cái cây ấy là có thể tiêu trừ được oán khí của thai nhi.
"Đây rốt cuộc có phải là sự trùng hợp không hay lão giả kia đã đoán trước được, nếu là vế sau thì..."
Trong mắt Phương Minh có tinh quang hiện lên, nếu là vế sau thì khả năng tính toán tuyệt đối là đạt tới một trình độ cực kì kinh khủng, người có bản lĩnh như vậy có thể giải quyết một thai nhi có tiên thiên oán khí rất dễ dàng, cần gì phải mượn tay mình?
Đối phương rốt cuộc là có mục đích gì?
"Phương tiên sinh... Phương tiên sinh..."
Từ Phú Hào hô hoán cắt đứt dòng suy nghĩ của Phương Minh, liếc nhìn phía sau Từ Phú Hào Phương Minh trực tiếp nói:"Vấn đề xảy ra với vợ của ông tôi có thể giải quyết được, ngày mai ông đến cửa hàng của tôi đi, tôi sẽ cho ông một cái vòng cổ, ông lấy về cho vợ ông mang trong người sẽ có thể khôi phục sự ổn định cho thai nhi."
Trang 32# 1 Siêu Phẩm Vu Sư Tác giả: Cửu Đăng Hiền Lành