Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Số 13 Phố Mink

Chương 36: Dị ma (2)

Chương 36: Dị ma (2)




Dis đánh gãy Karen,

"Cháu hiểu lầm ý của ta."

"Ý của ông nội là?"

"Ta đã lớn tuổi, người lớn tuổi về sau thì thích an ổn, thích nhìn các con cháu của mình quay quần tại bên cạnh chung quanh mình."

Karen ngây ngẩn cả người;

Trong suy nghĩ của anh ban đầu,

Anh đi đến trường đại học của một đất nước khác, là một cách xử lý rất tốt mối quan hệ giữa hai bên.

Ông biết tôi không phải là cháu của ông,

Ông cũng biết tôi đã biết bản thân mình không phải là cháu của ông,

Tôi dùng một cái lý do chính đáng, rời đi thành phố La Giai, rời đi nước Thụy Lam;

Tôi cảm thấy chính mình cuối cùng đã rời khỏi cái nhà này, tôi... Tự do.

Trong cảm giác của ông, đứa cháu kia, thật ra vẫn còn sống, sống ở phương xa, nó vẫn đang học tập, có thể từ đó mà tưởng tượng ra những suy nghĩ tốt đẹp;

Như vậy, chẳng phải là rất tốt đẹp đối với cả hai bên sao?

Dis lại uống một ngụm trà, nói: "Ông không yên lòng để cháu đi xa nhà."

"Thế nhưng mà ông nội... Cháu đã lớn rồi, dựa theo phong tục của thành phố La Giai, cháu đã đủ mười lăm tuổi trưởng thành."

"Trong mắt của ta, cháu như cũ vẫn chỉ là đứa bé, trừ phi..."

"Trừ phi cái gì?"

"Trừ phi... Ta chết đi."

Trước lúc ta chết đi, cháu cũng đừng sụy nghĩ về việc rời khỏi cái nhà này.

Đương nhiên, cháu có thể chọn việc trốn nhà mà đi, nhưng, cháu có thể thử làm xem.

Karen có chút hé môi, hít vào một hơi, sau đó, cảm xúc trên gương mặt từ cứng ngắt lại lần nữa chuyển thành ấm áp, đứng dậy, mỉm cười nói:

"Thật sự thì, cháu cũng không nỡ rời xa ông, có thể ở lại tại bên ông nội, đối với cháu mà nói luôn là niềm hạnh phúc lớn nhất."

Dis gật gật đầu, mắt nhìn hướng cửa phòng sách, ra hiệu kết thúc nói chuyện, có thể rời đi.

Karen xoay người,

Nụ cười ấm áp trên môi tiêu tán, chỉ còn lại một bộ mặt nghiêm trọng.

Đến khi Karen đi ra cửa phòng sách phía sau lại truyền tới tiếng của Dis:

"Đúng rồi."

Karen lập tức xoay người, miệng nở nụ cười, hỏi: "Ông nội, còn có chuyện gì sao?"

"Bệnh viện đến thông báo nói rằng ông ta đã tỉnh, ngày mai ta có việc ở giáo đường, cháu thay ta đến thăm hỏi ngài Hoven một chút."

"Được rồi, ông nội. Cám ơn trời đất, Thượng Đế phù hộ, ngài Hoven cuối cùng không sao."

"Ừm, cháu nghỉ ngơi sớm một chúc."

"Ông nội cũng thế."

...

Karen về tới phòng ngủ, Lunt đã rửa mặt xong đang nằm trên giường lò xo của mình chuẩn bị đi ngủ, gặp Karen trở về, lập tức ngồi dậy nhắc nhở:

"Anh à, mẹ kêu em nhắc anh ăn bữa khuya."

"Tốt, anh biết rồi."

Karen nhìn thấy dưới chén sữa bò, có để 300 Rupee.

Nhắm mắt lại,

Lại mở ra,

Karen mở ngăn kéo ra, rút ra một ngàn Rupee cùng với ba trăm kia, đi đến trước mặt Lunt.

"Anh... Tiền của anh, em không nhận được."

"Đưa tay ra đi."

"Anh..."

"Đưa ra!"

Lunt đưa tay ra;

Karen đem một ngàn ba trăm Lô Tệ đặt vào bên trong tay Lunt, lập tức cúi đầu xuống, đem mặt mình tới gần mặt của Lunt, từng chữ từng chữ nói:

"Không cho phép không nghe lời."

Lunt mím môi, cuối cùng vẫn gật đầu.

Karen ngồi thẳng lên, bỗng nhiên cảm thấy được đem cảm xúc của mình vừa chịu ảnh hưởng bởi Đis mà trút vào trên người Lunt là không phù hợp;

Cho nên đưa tay ra nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu Lunt,

Trấn an nói:

"Anh biết kiếm tiền, không thiếu chút tiền tiêu vặt này, đừng để mẹ em biết, đương nhiên, em cũng đừng phung phí."

"Vâng, Lunt đã hiểu, Lunt sẽ nghe anh lời nói."

"Em ngủ đi."

"Anh ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Karen ngồi trở lại phía trước bàn sách, đèn bàn lóe sáng lên.

Anh đem lấy tờ giấy vị vò lại trong túi kia ra ngoài, muốn mở ra lại, nhưng khi mở ra được một nửa liền vò nó lại.

Bưng chén sữa bò lên, một hơi uống cạn sạch;

Ngay sau đó đem viên giấy ném vào bên trong chén nước, lại cầm lấy thìa, quấy nát viên giấy trong nước.

Làm xong những này,

Karen để tay lên trán của mình, trong đầu hiện ra lời nói của ông nội:

"Ta không yên lòng để cháu đi xa nhà... Trừ phi ta chết đi."

Vậy ông,

Cuối cùng đến lúc nào mới đi

"Ai."

Karen có chút bất đắc dĩ mà cầm lấy bánh mì trên bàn, cắn một miếng lớn.

Lời nguyền này, đến cùng vẫn là không nói nên lời.

Tuy nói Dis từng muốn giết chết mình, ùm, bây giờ đoán chừng cũng muốn, nhưng ông ta rốt cuộc còn không có giết mình, trước lúc ông ta làm thế, mình ăn uống dùng ở của ông ta thì thật đúng là không có lý do để đi oán hận cái gì.

Còn có thể làm sao đâu,

Karen mở ra hai tay,

"Chúc ông nội sống lâu trăm tuổi."

Nếu như Dis không thả mình rời đi, như vậy mình chỉ có thể chút Dis trường thọ.

Bởi vì trong ý câu nói của Dis, còn có thể có một tầng nghĩa khác;

Giống như là Ron đã nói qua, trước khi chết muốn xài hết đến đồng Rupee cuối cùng;

Không may vào ngày nào đó Dis bỗng cảm thấy thân thể khó chịu, cảm thấy ngày giờ không còn nhiều, như vậy tại trước lúc ông ta đi...

Karen liếm môi một cái,

Tự giễu mà nói:

"Chắc hẳn cũng sẽ đem mình mang đi theo cùng."

...






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch