Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Sống Cùng Biểu Tỷ

Chương 105: Tổ Chức Sát Thủ

Chương 105: Tổ Chức Sát Thủ


"Giỏi lắm, Tương Tương tỷ tỷ! Thảo nào tỷ kêu muội trở về, hóa ra là muốn ở lại nơi này cùng Tần Thiên huynh làm chuyện tốt." Triệu Tiểu Nhã cố ý trêu chọc.

Sở Tương Tương nhất thời ngượng ngùng, vội đẩy tay Tần Thiên ra, không kịp mang hài, chân trần vội vã chạy ra khỏi phòng.

"Khụ khụ, Tiểu Nhã, muội đến rồi sao?" Tần Thiên có chút lúng túng lên tiếng.

"Hừ! Đúng là đại sắc lang, vừa tỉnh lại đã nghĩ tới chuyện đó, huynh thật xấu!" Triệu Tiểu Nhã thẹn thùng nói, đoạn ngồi xuống giường ôm lấy Tần Thiên, bỗng bật khóc nức nở.

"Sao vậy?" Tần Thiên vội hỏi. Tiểu nha đầu này không hiểu vì sao lại khóc, chẳng lẽ là ghen tuông?

"Ô ô... Tần Thiên, huynh làm muội sợ chết khiếp! Hôn mê suốt một đêm, tỉnh lại cũng không gọi cho muội, chỉ biết cùng Tương Tương tỷ tỷ ân ái, mặc muội lo lắng, huynh thật xấu!" Triệu Tiểu Nhã bĩu môi, giọng đầy chua xót.

"Khụ khụ, huynh sơ ý quên mất." Tần Thiên vội dỗ dành.

"Hừ! Huynh là đại sắc lang, nhất định là thấy ngực muội không lớn bằng của Tương Tương tỷ tỷ nên cố tình không gọi, sợ muội quấy rầy chuyện tốt của hai người, có phải không?!" Triệu Tiểu Nhã nũng nịu nói.

"Đâu có chuyện đó, tuyệt đối không phải đâu, của muội cũng rất lớn a..." Tần Thiên vừa dỗ vừa đưa tay ra nắm lấy hai khối đầy đặn, nhẹ nhàng xoa nắn. Triệu Tiểu Nhã khẽ rên một tiếng, mặt đỏ bừng, vội đẩy tay Tần Thiên ra rồi đứng dậy.

"Đại sắc lang!" Triệu Tiểu Nhã thẹn thùng hô lên, bộ dạng vô cùng đáng yêu, khiến người ta vừa nhìn đã muốn phạm tội. Bất quá, nơi này Sở Tương Tương lúc nào cũng có thể trở lại, nên Tần Thiên không dám đùa giỡn thêm.

"Cốc, cốc, cốc." Tiếng gõ cửa vang lên.

"Vào đi." Tần Thiên nói. Cửa phòng mở ra, Dịch lão cùng Sở Văn Long tiến vào. Thấy Tần Thiên, Dịch lão mỉm cười, Tần Thiên cũng vội chào hỏi. Triệu Tiểu Nhã hiểu chuyện, vội rời đi.

"Tần Thiên, thân thể thế nào rồi?" Dịch lão ngồi xuống ghế rồi hỏi.

"Đa tạ ngài hôm qua đã cứu giúp, thân thể ta không còn đáng ngại nữa." Tần Thiên đáp, thái độ khá lễ phép.

"Ừm, không sao là tốt rồi. Không cần cảm tạ ta, ta còn phải cảm tạ huynh hôm qua đã bảo vệ tiểu thư."

"Ha ha, chuyện nên làm thôi. Đúng rồi, Dịch lão, đám người hôm qua là ai vậy?"

"Ừm, vừa mới tra ra, bọn chúng là sát thủ, thuộc tổ chức sát thủ lớn nhất quốc tế, "Thiên Đường"." Dịch lão sắc mặt ngưng trọng nói.

"Thiên Đường?" Tần Thiên hỏi lại, vẻ mặt mờ mịt.

"Đúng vậy, "Thiên Đường" của quốc tế, tổ chức sát thủ hàng đầu, sát thủ bên trong có tới hơn vạn người, cao thủ như mây. Tên của huynh đã xuất hiện trên bảng nhiệm vụ, có kẻ bỏ ra mười tỷ đô la để mua mạng huynh. Ba tên hôm qua bị giết chính là những kẻ nhận nhiệm vụ này."

"Cái gì? Mười tỷ đô la?!" Tần Thiên nghe vậy thiếu chút nữa nhảy dựng lên. "Kẻ nào mua mạng ta giá cao như vậy? Ta đâu có đắc tội với ai nhiều tiền đến thế?!" Tần Thiên tự lẩm bẩm hỏi.

"Không biết nữa, thân phận người mua là tuyệt mật, ngay cả bọn làm nhiệm vụ cũng không biết, bọn chúng chỉ quan tâm đến tiền. Hôm qua nhiệm vụ của chúng thất bại, hôm nay tên huynh lại xuất hiện trên bảng, sắp tới sẽ lại có sát thủ đến."

"Không phải chứ? Nói như vậy, ta vẫn bị đuổi giết sao?!" Tần Thiên sửng sốt nói.

"Phải, trừ phi người mua từ bỏ nhiệm vụ, nếu không thì chỉ khi huynh chết, hoặc là tổ chức sát thủ bị diệt vong, mới có thể kết thúc." Dịch lão nói.

"Tiên sư thằng nào phát nhiệm vụ này! Ông đây nguyền rủa cả nhà ngươi chết hết!" Tần Thiên chửi thầm, không hiểu kẻ này nhiều tiền như vậy sao không dùng để bao gái, lại đem ra giết hắn, thật là con bà nó!

"Cho nên, huynh bây giờ lúc nào cũng phải cẩn thận. Khi nào có kẻ nhận nhiệm vụ, ta sẽ báo cho huynh."

"Được, làm phiền ngài rồi. Mà phải rồi, tài xế taxi thế nào rồi, có sao không?" Tần Thiên nhớ đến tên tài xế lao ra cứu Sở Tương Tương cũng bị tên áo đen đạp cho lăn ra, không biết còn sống hay chết.

"Hắn không sao, đang nghỉ ngơi ở phòng bên, tiểu thư đang qua thăm hắn. Chúng ta cũng đã tạ lễ với hắn rồi, huynh đừng lo." Dịch lão mỉm cười đáp.

Tần Thiên gật đầu. "Được rồi, cứ vậy nhé. Huynh hảo hảo tĩnh dưỡng, ta phải đưa tiểu thư về nhà một chuyến, ngày mai sẽ đưa nàng trở lại." Dịch lão nói xong liền đứng dậy rời đi tìm Sở Tương Tương.

"Tần Thiên huynh, ông lão kia nói chuyện gì với huynh vậy?" Triệu Tiểu Nhã thấy Dịch lão đi liền chạy vào hỏi.

"Ông lão kia?"

"Nga, hôm qua lúc huynh hôn mê, ông ấy đã cứu chúng ta, từ trên cao hơn trăm mét nhảy xuống, một tay tát văng một tên áo đen, vô cùng lợi hại a! Tần Thiên huynh, các huynh học võ công ở đâu vậy? Giống cao thủ võ lâm trên TV lắm nha. Hay là huynh dạy muội đi, sau này gặp kẻ xấu cũng không sợ." Triệu Tiểu Nhã hưng phấn nói.

"Huynh biết võ công khi nào? Muội nhìn nhầm rồi, huynh chỉ biết đánh nhau thôi." Tần Thiên không muốn cho Triệu Tiểu Nhã biết chuyện dị năng, tránh cho nàng gặp phải phiền toái.

"Hừ! Huynh gạt muội! Hôm qua muội thấy rồi, huynh không tới một phút đã giết hai người, nhất định là có võ công!" Triệu Tiểu Nhã nhớ lại cảnh tượng hôm qua, không khỏi rùng mình.

"Khụ khụ, tiểu hài tử không nên học những điều xấu, hay là chúng ta học ít việc tốt đi, được không?!" Tần Thiên cố chuyển hướng.

"Học cái gì a?" Triệu Tiểu Nhã hỏi.

"Là học cái này nè!" Tần Thiên cười nói, một tay ôm Triệu Tiểu Nhã vào lòng, một tay nắm lấy khối tuyết cầu, dùng sức xoa bóp. Triệu Tiểu Nhã kinh hãi, thầm mắng sắc lang, nhưng không chống cự, ngược lại ôm lấy cổ Tần Thiên, chủ động rướn người lên hôn vào môi hắn.





trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch