Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Sống Cùng Biểu Tỷ

Chương 12: Ra Tay Cứu Người

Chương 12: Ra Tay Cứu Người


"Chết tiệt! Không thể khoanh tay đứng nhìn được!"

Tần Thiên âm thầm hạ quyết tâm, loại chuyện thấy chết mà không cứu này, hắn tuyệt đối không làm được.

Lập tức, Tần Thiên vận chuyển toàn bộ chân nguyên vào đôi chân, thân thể như viên đạn rời khỏi nòng, trong chớp mắt đã lướt đến bên người cô gái, ôm chặt lấy eo nàng. Hai người tức khắc lăn nhanh về phía bồn hoa.

Ngay khi Tần Thiên vừa ôm lấy cô gái, nơi bọn họ vừa đứng liền bạo nổ, vô số mảnh đá văng vào người Tần Thiên, gây nên một trận đau đớn.

Nhưng Tần Thiên không rảnh bận tâm, hắn mạnh mẽ xoay người, ôm chặt cô gái từ dưới đất bật dậy, dốc toàn lực hướng biển quảng cáo lao đi, tốc độ nhanh như báo săn mồi. Phía sau, tiếng súng vang lên không ngừng, tất cả đều nhắm vào Tần Thiên mà bắn tới, khiến hắn kinh hồn bạt vía.

"Phải nhanh chóng rời khỏi nơi này!"

Tần Thiên thầm nghĩ, mượn thân cây che chắn, ôm chặt cô gái hướng về ngã tư đường xông tới. Những tên sát thủ bị cản trở chắc chắn sẽ không nổ súng. Nhưng ngay lúc này, trước mặt Tần Thiên xuất hiện bốn kẻ bịt mặt, mặc đồ đen rộng thùng thình, đeo găng tay, hung hăng vọt tới.

Tần Thiên vốn không hề hay biết, chỉ vô tình liếc qua kính chiếu hậu của một chiếc xe mới phát hiện ra, suýt chút nữa khiến hắn ngã ngửa. Bốn tên kia tốc độ cực nhanh, dường như cũng sở hữu dị năng giống hắn, nhưng có vẻ mạnh hơn nhiều, bởi khoảng cách giữa bọn chúng và hắn ngày càng thu hẹp.

"Mẹ nó, đây là quay phim khoa học viễn tưởng sao?"

Những người đi đường đứng từ xa quan sát, kinh ngạc hô lớn.

"Vút!"

Một tên mặc đồ đen đột nhiên mạnh mẽ nhảy lên, trong tay xuất hiện một thanh đao dài, vung chém về phía Tần Thiên. Tức thì, một đạo bạch quang hình bán nguyệt lao thẳng đến.

Tần Thiên cảm nhận được nguy hiểm phía sau, không kịp quay đầu lại, lập tức né tránh.

"Ầm!"

Một tiếng động kinh thiên, gạch đá trên mặt đất trong nháy mắt bị đao khí quét qua, tạo thành một khe rãnh sâu hoắm. Tần Thiên quay đầu lại nhìn, kinh hãi tột độ, cắm đầu bỏ chạy, nhanh chóng hướng siêu thị lao đi.

Bốn tên mặc đồ đen bám sát theo sau, tốc độ cũng tăng vọt, bốn thanh đao dài đồng loạt xuất ra, chém đổ ngã trái ngã phải mọi vật cản trên đường.

"Móa, bọn này rốt cuộc là loại người gì? Sao lại trâu bò như vậy?"

Tần Thiên hét lớn.

"Nghề nghiệp của bọn chúng là sát thủ."

Cô gái trong ngực Tần Thiên đột nhiên lên tiếng.

"Cái gì? Sát thủ?"

Tần Thiên giật mình, trên đời này thực sự có sát thủ tồn tại. Hắn cứ tưởng chỉ có trong phim ảnh mới có chứ. "Mẹ nó, phải nhanh chóng trốn thoát!"

Tần Thiên thầm nghĩ, lập tức chạy lên tầng hai của siêu thị. Bốn tên mặc đồ đen thấy vậy, cũng nhanh chóng đuổi theo, gắt gao bám riết không tha.

Tần Thiên quay đầu lại nhìn, bốn tên sát thủ đã ở ngay sau lưng. Hắn lại còn đang ôm một người, tốc độ bị chậm đi rất nhiều. Nếu cứ tiếp tục như vậy, tuyệt đối sẽ bị bắt kịp, đến lúc đó chỉ có con đường chết.

"Ta sẽ tìm cho cô một chỗ, cô hãy trốn vào đó, ta sẽ dẫn dụ bọn chúng rời xa cô!"

Tần Thiên nói với cô gái, sau đó nhanh chóng hướng thang máy lao đi, lập tức đóng cửa lại. Bốn tên mặc đồ đen trực tiếp dùng đao chém vào, khiến cửa thang máy thủng lỗ chỗ. Tần Thiên kinh hồn bạt vía, may mắn là cửa không bị phá vỡ.

"Chờ một lát ta sẽ đi ra ngoài, cô tiếp tục ấn thang máy lên phía trên. Như vậy, bọn chúng sẽ tưởng chúng ta đã đi ra ngoài rồi. Đến lúc đó, cô hãy lên nóc nhà chờ ta, ta sẽ tìm người đến cứu cô, hiểu chưa?"

Tần Thiên nói với cô gái, nàng gật đầu. Thang máy lên tới tầng ba, Tần Thiên ra khỏi thang máy, cố ý nấp ở cửa.

Bốn tên mặc đồ đen ở lầu dưới thấy thang máy dừng ở tầng ba, lập tức vọt tới. Vừa thấy Tần Thiên đang ở cửa thoát hiểm, chạy lên lầu bốn, chúng liền đuổi theo.

Thoát khỏi vướng víu, tốc độ của Tần Thiên không ngừng tăng lên. Chạy lên cửa lầu bốn, hắn lại hướng cửa thoát hiểm khác chạy xuống lầu ba. Bốn tên mặc đồ đen thấy Tần Thiên chỉ có một mình, trong lòng có chút nghi ngờ, nhưng vẫn lập tức đuổi theo.

"Khặc khặc, hãy xem ta lừa cho bọn mày đến tận Địa Ngục!"

Tần Thiên thấy tốc độ của mình nhanh hơn mấy tên mặc đồ đen rất nhiều, hiện tại đã không còn hoảng sợ như trước nữa. Vừa chạy, hắn vừa lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng gọi cho Phong Tử, bảo hắn đến sân thượng siêu thị đón người. Sau đó, hắn liền chạy xuống lầu một, dẫn đám mặc đồ đen ra bên ngoài.

Bốn tên mặc đồ đen quả nhiên mắc mưu, lập tức đuổi theo Tần Thiên. Lúc này, hắn liền dẫn bốn tên mặc đồ đen chạy về hướng khu Lão Thành. Khu vực này chuẩn bị phá bỏ, cực kỳ hỗn loạn, đến lúc đó hắn sẽ dễ dàng thoát thân hơn. Dù sao, Tần Thiên có ưu thế về tốc độ, nhưng lại không so được về thể lực. Một khi chậm lại, mọi chuyện sẽ...

Rất nhanh, Tần Thiên đã dẫn bốn tên mặc đồ đen vào bên trong khu Lão Thành. Trong hẻm nhỏ, hắn vẫn chạy nhanh như gió.

"Chặn hắn lại!"

Một tên mặc đồ đen cười lạnh nói. Lập tức, bốn người phân tán, chỉ có một người đuổi theo Tần Thiên. Tần Thiên quay đầu lại, không thấy ba tên kia đâu, trong lòng không khỏi nghi ngờ.

Ngay sau đó, ba tên kia đồng loạt xuất hiện, từ hai bên trái phải, trực tiếp chặn đường đi của hắn. Tần Thiên thầm kêu không ổn, lập tức lao về phía tên béo mặc đồ đen, muốn mở ra một con đường máu.

"Chủ nhân không nên manh động, ngài không phải đối thủ của chúng!"

Đúng lúc Tần Thiên muốn động thủ, trong đầu đột nhiên vang lên tiếng của Ba Ba Ca, khiến Tần Thiên giật mình kinh hãi.

"Ba Ba Ca, ta phải làm gì bây giờ?"

Tần Thiên vội hỏi, hắn hiện tại không thể bình tĩnh, vì bốn tên mặc đồ đen đã bao vây hắn, mùi vị tử vong nồng đậm.

"Ta cảm giác có một cao thủ đang hướng về phía này lao tới, từ hơi thở ta phán đoán, người này không có địch ý với ngài!"

Ba Ba Ca nói.

"Thằng nhãi, con bé kia đâu? Nói, nếu không bọn tao sẽ giết mày!"

Một tên mặc đồ đen hướng về phía Tần Thiên đang ngẩn người nói.

"Ta nói ra, có phải mấy người sẽ thả ta ra không?"

Tần Thiên nhìn tên mặc đồ đen kia nói.

"Nói, mày không có sự lựa chọn khác!"

Tên mặc đồ đen cường thế nói.

"Được rồi, ta sẽ nói cho mấy người biết, cô ta đang ở đâu!"

Tần Thiên chỉ về hướng một tòa nhà xa xa, dừng một chút rồi nói: "Không đúng, không đúng, cô ta không có ở đó, vậy là ở chỗ nào nhỉ? Ta hình như quên rồi."

"Nhãi con, mày muốn chết à, lại dám đùa bỡn với tao, giết nó!"

Tên mặc đồ đen cả giận nói. Trong nháy mắt, mấy tên mặc đồ đen phía sau liền vung đao, hướng về phía Tần Thiên bổ tới.

"Hưu!"

Vừa lúc đó, trên nóc nhà không xa, một người toàn thân mặc đồ trắng rộng thùng thình, che kín mặt không thể phân rõ nam nữ xuất hiện.

Người nọ ra tay đánh mấy tên mặc đồ đen, chỉ trong nháy mắt, một đạo bạch quang từ trong tay nàng bắn ra, xông thẳng vào tên mặc đồ đen đứng đầu.

"Thình thịch!"

Tên mặc đồ đen trúng chiêu kêu la thảm thiết, đầu lập tức nổ tung. Não hòa lẫn với máu tươi văng ra xung quanh, cực kỳ tàn độc.

"Không ổn, có cao thủ mau rút lui!"

Tên đầu lĩnh thét lớn, lập tức xoay người bỏ chạy. Hai tên kia cũng co giò chạy trốn. Người mặc đồ trắng liếc mắt nhìn Tần Thiên, sau đó liền đuổi theo đám mặc đồ đen, trong nháy mắt đã biến mất.

"Mẹ kiếp, đúng là ngàn cân treo sợi tóc, Ba Ba Ca ngươi thật là thần kỳ, đoán quá chuẩn xác!"

Tần Thiên thở phào, mồ hôi lạnh toát ra ướt đẫm cả áo. Nếu người nọ đến chậm một giây nữa thôi, thì hắn đã toi đời rồi.

"Cảm ơn chủ nhân đã khích lệ!"

"Đúng rồi, nên chạy thôi, tránh cho bọn chúng quay lại tìm thì thảm."

Tần Thiên thầm nghĩ, ngay sau đó liền hướng ra bên ngoài chạy đi, thuận tiện gọi điện thoại cho Phong Tử luôn.





trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch