Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Sống Cùng Biểu Tỷ

Chương 123: Thả Người

Chương 123: Thả Người


- Vì sao lại có quan sai đến đây? Giờ phải làm sao, A Thiên!

Phong Tử có chút lo lắng nhìn Tần Thiên mà nói.

- Không việc gì, có ta ở đây!

Tần Thiên nhìn Phong Tử đáp lời, sau đó bảo Triệu Tiểu Nhã đang trong xe, không nên ra ngoài.

Ba chiếc xe quan sai cùng một cỗ siêu xe nhanh chóng hướng Tần Thiên bọn hắn lao tới, rất nhanh liền dừng ngay trước mặt. Cửa xe mở ra, hơn mười quan sai nhanh chóng xuống xe, rút súng chĩa vào đám người Tần Thiên. Nhìn thấy gần ba mươi kẻ tàn phế nằm la liệt trên mặt đất, tất cả đều kinh sợ ngây người.

- Không được nhúc nhích! Lập tức bỏ vũ khí, ôm đầu ngồi xuống!

Một quan sai mặt như bánh nướng, có vẻ là đội trưởng, quát lớn. Nhưng thành viên Thiên Bang không một ai nghe theo.

- Có nghe hay không? Bỏ vũ khí xuống! Nếu không ta lấy danh nghĩa bắt người mà nổ súng!

Mặt bánh nướng lần nữa quát lên.

- Bỏ vũ khí xuống đi, cứ theo lời bọn chúng!

Tần Thiên thản nhiên nói. Thành viên Thiên Bang lập tức làm theo, mọi người ngồi xổm xuống đất, hai tay ôm đầu. Đám quan sai kia lập tức xông tới, lấy ra còng tay, đem tất cả mọi người còng lại.

- Ngươi nữa! Cũng ngồi xổm xuống cho ta!

Mặt bánh nướng hướng Tần Thiên hét lớn.

- Tiểu Nghệ! Tiểu Nghệ! Con làm sao vậy? Mau gọi xe cứu thương! Mau gọi xe cứu thương!

Lúc này, bên cạnh truyền tới một tiếng kêu gào hoảng sợ. Mọi người lập tức xoay người lại nhìn, một người đàn ông trung niên đang ôm lấy con heo mập đã bị Phong Tử hủy hoại dung nhan mà kêu to. Bên cạnh còn có bốn năm lão gia hỏa đi giày da, nom có vẻ như lãnh đạo.

Không sai, bọn họ chính là lãnh đạo trường học. Chuyện ở đây bị học sinh báo cho bảo vệ. Bảo vệ nhìn người bị đánh là con heo mập, nhất thời kinh hãi. Heo mập ở trường học rất nổi danh, bởi vì phụ thân ả là thương nhân tài trợ nhiều nhất cho trường. Vì vậy không ai dám đắc tội. Không ngờ ả lại bị bọn Tần Thiên đánh cho tàn phế. Bảo vệ lập tức gọi điện cho hiệu trưởng. Đúng lúc hiệu trưởng cùng mấy vị lãnh đạo đang dùng bữa cùng phụ thân heo mập. Biết được tình huống vô cùng nghiêm trọng, phụ thân heo mập lập tức gọi điện cho cậu em vợ đang làm đội trưởng ở cục công an thành phố, sau đó liền chạy tới, không ngờ lại chậm mất một bước.

- Tằng tiên sinh, đừng kích động! Ta lập tức gọi điện cho xe cứu thương!

Hiệu trưởng nhìn người trung niên an ủi.

- AI? Ai làm?! Ta muốn hắn phải chết!

Người đàn ông trung niên giận dữ nói, ánh mắt trực tiếp khóa chặt Tần Thiên.

- Tiểu tử! Có phải ngươi làm hay không?

Người đàn ông trung niên nhìn Tần Thiên giận dữ nói, cả người đều không ngừng run rẩy, sắc mặt trắng bệch. Hắn chỉ có một nữ nhi, bình thường nói nặng còn không nỡ, không ngờ giờ lại bị đánh cho tàn phế ngay. Thù này không trả, giang hồ nó khinh!

- Đúng vậy, là ta làm. Con của ông đánh muội muội của ta. Ta đã bỏ qua cho ả một lần rồi, nhưng ả không nghe. Không còn biện pháp, vì an toàn của muội muội, ta chỉ đành vĩnh tuyệt hậu hoạn.

Tần Thiên nhìn người trung niên thản nhiên nói. Những lời này vào lúc này, quả thực là lớn lối tới cực điểm.

- Tốt! Ngươi có thể chết được rồi! Bắn chết hắn! Bắn chết ngay tại đây! Ta muốn hắn chết một cách đau đớn nhất! Xảy ra chuyện gì ta chịu trách nhiệm!

Người đàn ông chỉ vào Tần Thiên, nhìn mặt bánh nướng quát lớn, sắc mặt cực kỳ dữ tợn.

- Động thủ!

Mặt bánh nướng không chút do dự, bởi vì hắn cũng vô cùng tức giận. Kẻ bị đánh tàn phế cũng là cháu gái của hắn.

Lập tức, bốn năm quan sai liền hướng Tần Thiên vây lại.

- Hừ! Các ngươi ai dám động thủ! Ta là người quân khu! Các ngươi nếu dám đụng đến ta, ta cho các ngươi hối hận tám đời!

Tần Thiên nhìn bọn chúng lạnh lùng nói, trực tiếp lấy ra một phần chứng nhận sĩ quan, ném tới trên người mặt bánh nướng.

Mặt bánh nướng nhận lấy vừa nhìn, bỗng nhiên sắc mặt biến đổi, bất quá ngay sau đó vừa khôi phục bình thường, trực tiếp ném chứng nhận sĩ quan đi.

- Hừ! Ta không biết gì hết! Bắt nó lại!

Mặt bánh nướng quát lạnh nói, trực tiếp thu hồi súng, nhặt gậy sắt trên mặt đất lên, hướng Tần Thiên đập tới.

Tần Thiên nhất thời giận dữ, mạnh mẽ đưa tay lên, trực tiếp đỡ lấy gậy sắt, sau đó đoạt lấy, một gậy hung hăng đập tới mặt bánh nướng.

- Rắc!

Trong nháy mắt, xương bả vai của mặt bánh nướng bị nện trúng, y ngã xuống đất ôm tay hét thảm, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh ứa ra, bộ dáng cực kỳ thống khổ.

Còn Tần Thiên, một kích đắc thủ, nhanh chóng vọt tới trước mặt người đàn ông trung niên, một tay bóp cổ hắn nhấc lên. Tên kia nhất thời kinh hãi, liều mạng giãy giụa. Tần Thiên một quyền nện sau gáy hắn, đánh cho hôn mê bất tỉnh.

- Dừng tay! Thả Tằng tiên sinh xuống! Nếu không ta sẽ nổ súng!

Đám quan sai còn lại lập tức cầm súng chỉ vào Tần Thiên quát to.

- Hừ! Đều bỏ súng xuống cho ta! Nếu không ta sẽ giết hắn!

Tần Thiên nắm cổ họng người đàn ông, nhìn mọi người quát lạnh, không hề sợ hãi.

- A... Tiểu tử... Ngươi dám... Ngươi dám công khai đối kháng quan sai? Ngươi muốn chết sao?

Mặt bánh nướng ở trên mặt đất nhìn Tần Thiên, sắc mặt trắng bệch mà nói.

- Hừ! Ta là người của quân khu, các ngươi không có quyền bắt ta, còn muốn mưu sát ta, muốn chết! Lập tức thả tất cả bọn họ ra! Nếu không ta sẽ giết hắn!

Tần Thiên nhìn mặt bánh nướng lạnh lùng nói.

- Ngươi...

Mặt bánh nướng vừa định nói, lúc này điện thoại của hắn vang lên. Mặt bánh nướng lập tức lấy ra, vừa nhìn số gọi đến, nhất thời sắc mặt đại biến. Là cục trưởng điện thoại tới.

- Uy! Cục trưởng, có chuyện gì?

Mặt bánh nướng hỏi.

- Có phải ngươi bắt một người tên là Tần Thiên? Hiện tại lập tức thả hắn cùng những người khác! Nếu không hậu quả rất nghiêm trọng! Nghe rõ chưa? Ngay lập tức!

Điện thoại truyền đến tiếng nói của đàn ông. Mặt bánh nướng vừa nghe, nhất thời sắc mặt đại biến. Bởi vì chứng nhận sĩ quan vừa ném đi kia có ghi hai chữ Tần Thiên.

- Có nghe hay không? Lập tức thả! Ngay lập tức!

Tiếng nói đầu bên kia điện thoại lại vang lên.

- Vâng, cục trưởng!

Mặt bánh nướng lập tức đáp lời, sau đó cúp điện thoại.

- Hừ! Thả bọn hắn! Thu đội!

Mặt bánh nướng nhìn đám quan sai không cam lòng nói, nhất thời khiến tất cả mọi người đều u mê.

- Không nghe thấy sao? Để bọn hắn đi! Thu đội!

Mặt bánh nướng quát lên lần nữa, khuôn mặt đầy lửa giận. Đám quan sai kia vừa nghe, lập tức mở còng tay cho thành viên Thiên Bang.

Tần Thiên có chút nghi ngờ, sao đột nhiên lại thả người? Là ai đã giúp mình? Bất quá bây giờ không phải lúc để suy nghĩ. Nếu bọn chúng thả mình, vậy trước tiên rời đi rồi tính sau.

- Phong Tử, ngươi mang bọn hắn đi trước, tiện đường đưa Tiểu Nhã đến bệnh viện, sau đó gọi điện cho ta, ta sẽ tới ngay!

Tần Thiên nhìn Phong Tử đến. Vì phòng ngừa vạn nhất, hắn trước hết để Phong Tử rời đi trước.

Phong Tử gật đầu, sau đó mang theo thành viên Thiên Bang rời đi.

Tần Thiên nhìn đồng bọn an toàn rời đi, bèn quăng nam tử đã chết ngất trong tay ra mặt đất, rồi rời đi.

- Tiểu thư, thiếu gia bọn họ không việc gì rồi.

Cách đó không xa, trong một góc khuất, một nam tử mang mặt nạ nhìn Tần Thiên rời đi, hướng về phía điện thoại di động nói. Dứt lời, liền thu hồi điện thoại, rời đi.





trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch