Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Sống Cùng Biểu Tỷ

Chương 128: Ngươi là cái thá gì?

Chương 128: Ngươi là cái thá gì?


"Hừ, còn tưởng rằng chuyện gì ghê gớm. Loại phong hoa tuyết nguyệt này, có gì đáng để bận tâm?"

Tần Thiên thản nhiên nói. Bên cạnh hắn, giai nhân vây quanh có thể xếp thành hai hàng, gái đảo quốc có gì hiếm lạ. Phạm Kiến mặc kệ Tần Thiên có đi hay không, tự mình hắn phải tranh thủ cơ hội này.

Tần Thiên liếc nhìn Phạm Kiến, rồi cũng bước vào phòng tranh. Trong phòng, Hàn Thi Vũ đã có mặt, đang sửa soạn lại bàn vẽ. Thấy Tần Thiên đến, trên mặt nàng nhất thời lộ ra một nụ cười rạng rỡ.

"Hắc hắc, đêm qua có nhớ ta không?"

Tần Thiên nhìn Hàn Thi Vũ cười híp mắt, đưa tay ôm nàng vào lòng, tay còn lại không an phận nắm lấy một điểm mềm mại trên ngực nàng. Hàn Thi Vũ nhất thời đỏ bừng cả mặt.

"Nếu cứ như vậy... Tần Thiên... sẽ bị người khác phát hiện mất!"

Hàn Thi Vũ xấu hổ nói, muốn đẩy Tần Thiên ra, nhưng lại bị hắn ôm chặt hơn.

"Không sao đâu. Chắc chắn không ai thấy đâu. Cho ta hôn một cái nào."

Tần Thiên nhìn Hàn Thi Vũ nói, nâng khuôn mặt nàng lên, hướng đôi môi anh đào mà hôn tới.

"Tần Thiên, cút ra đây cho ta!"

Đột nhiên, từ ngoài cửa truyền đến một tiếng hét lớn thô bạo, mọi người nhất thời xôn xao nhìn ra. Tần Thiên đang chuẩn bị tận hưởng nụ hôn ngọt ngào, bị tiếng hét này làm giật mình, trong lòng vô cùng khó chịu. Quay đầu nhìn lại, liền thấy tên nam tử theo đuổi Sở Tương Tương ở Học viện hộ sĩ, Lâm Trạch Giai. Phía sau hắn là một đám côn đồ cắc ké, vẻ mặt cực kỳ hung hăng ngông cuồng.

Đám người này lập tức đi nhanh về phía Tần Thiên. Lâm Trạch Giai cũng bước lên, thấy Tần Thiên, thần sắc nhất thời căng thẳng, sau đó vung tay lên. Cả đám người lập tức tiến về phía Tần Thiên. Tần Thiên vội đẩy Hàn Thi Vũ sang một bên.

"Tìm ta có chuyện gì?"

Tần Thiên nhìn Lâm Trạch Giai, bình tĩnh hỏi.

"Hừ! Ngươi tự biết đi!"

Lâm Trạch Giai nhìn Tần Thiên, lạnh lùng nói. Lần trước bị Tần Thiên hung hăng làm nhục, hắn vẫn luôn ôm hận. Sau đó, hắn đã cho người thăm dò lớp học của Tần Thiên, biết được hắn học ở lớp mỹ thuật tạo hình. Lập tức, hắn liền dẫn người đến, không ngờ tìm mãi vẫn không thấy. Đến sáng nay, có người báo tin Tần Thiên đã đến, lập tức hắn dẫn người đến, chuẩn bị hảo hảo làm nhục Tần Thiên một phen.

"Ta làm sao biết? Ngươi tìm ta, chứ đâu phải ta tìm ngươi? Chẳng lẽ... ngươi cóLong Dương chi hảo? Hắc hắc, nếu vậy thì không được rồi, ta không thích nam nhân."

Tần Thiên nhìn Lâm Trạch Giai, vẻ mặt ghê tởm nói. Trong nháy mắt, cả phòng cười vang, Lâm Trạch Giai sắc mặt trầm xuống.

"Khốn kiếp, còn dám giễu cợt ta, có tin ta đánh ngươi thành phế nhân không?"

Lâm Trạch Giai nhìn Tần Thiên, giận dữ nói, vung tay lên. Lập tức, đám người kia vây lại, tên nào tên nấy tay cầm hung khí, ánh mắt hung ác nhìn Tần Thiên.

"Nơi này là trường học, các ngươi muốn làm gì?"

Tần Thiên nhìn Lâm Trạch Giai, thản nhiên nói.

"Hừ! Trường học thì sao? Tiểu tử, hôm nay ta đến là để cho ngươi biết, sau này phải tránh xa Tương Tương ra. Nếu không nghe lời, thì tự gánh lấy hậu quả. Còn nữa, lần trước ngươi đánh người của ta, hôm nay ta không đánh ngươi, nhưng ngươi phải quỳ ở chỗ này, trước mặt mọi người dập đầu nhận sai với ta, ta liền bỏ qua. Nếu không, ta phế ngươi."

Lâm Trạch Giai nhìn Tần Thiên, vô cùng ngông cuồng nói.

"Thật sao? Ta đây không muốn quỳ đấy, ngươi có bản lĩnh thì vào đây mà phế ta!"

Tần Thiên nhìn Lâm Trạch Giai, lạnh lùng nói, không hề sợ hãi.

"Hay cho một tên tiểu tử, lá gan không nhỏ. Lên, đánh chết hắn cho ta!"

Lâm Trạch Giai chỉ vào Tần Thiên, hướng đám người quát lên. Lập tức, những tên xung quanh hung hăng xông lên.

"Ngươi nghĩ đám phế vật này đánh được ta sao... Mà còn nữa, bỏ cái kiểu xưng hô như bố người khác đi, tưởng hơn ta vài tuổi thì hay lắm à?!"

Tần Thiên nhìn bảy, tám tên cầm ống tuýp, khinh thường nói.

"Hừ! Có thể hay không, thử một chút sẽ biết. Mau ra tay, đánh hắn thật thảm cho ta! Ta muốn một chân của nó."

Lâm Trạch Giai hướng về phía đám du côn la lớn. Những tên du côn này lập tức xông tới, hướng Tần Thiên đánh tới.

"Hừ! Một đám muốn chết!"

Tần Thiên hừ lạnh, mạnh mẽ động thân, nhanh chóng hướng đám côn đồ xông lại, tốc độ cực nhanh, tựa như một đoàn ảo ảnh. Trong nháy mắt, hắn đã hiện ra trước mặt đám du côn, mạnh mẽ vung quyền, hung hăng nện xuống mặt đối phương.

"Bùm bụp!"

"Aaaa..."

Một tiếng hét thảm vang lên. Trong nháy mắt, một tên du côn bị đánh bay ra ngoài, xương mũi bị một quyền của Tần Thiên nện gãy, máu me be bét, ngã trên mặt đất không ngừng rên rỉ.

Một tên du côn khác thấy đồng bọn mình bị một quyền đánh trọng thương, nhất thời giận dữ, vung ống tuýp trong tay, đập thẳng tới đầu của Tần Thiên, tựa hồ muốn lấy mạng hắn.

"Hừ! Ngươi mới là kẻ muốn chết!"

Tần Thiên quát lạnh nói, thân pháp quỷ dị né tránh, sau đó vọt tới bên cạnh hắn, một tay bắt lấy cổ tay tên lưu manh, dùng sức vặn, nhất thời một tiếng "rắc" vang lên. Cổ tay tên lưu manh bị bẻ gãy lìa, ống tuýp rơi xuống. Tay còn lại của Tần Thiên nhanh chóng bắt lấy ống tuýp, đâm mạnh xuống, xuyên thủng đùi tên lưu manh.

"Aaaa..."

Tên lưu manh phát ra tiếng hét thảm thiết, cả người lập tức quỳ xuống. Chiếc quần jeans trong nháy mắt đã nhuộm đầy máu tươi, cực kỳ bắt mắt.

Những tên lưu manh khác vừa thấy Tần Thiên không cần tới hai khắc trà đã đánh bại hai người, thì không khỏi có chút kinh hãi, quên cả xông lên.

Lâm Trạch Giai bên cạnh nhìn cũng cảm thấy hoảng sợ, không ngờ Tần Thiên lại đánh nhau giỏi như vậy, đánh trọng thương hai người mà bản thân không hề bị thương tổn gì. Đây là loại người gì a?

"Mau, các ngươi mau lên cho ta, sẽ có trọng thưởng!"

Lâm Trạch Giai nhìn những tên lưu manh kia, hô lớn. Nhưng đám đó vẫn không động đậy.

"Khốn kiếp, các ngươi phế bắp đùi hắn cho ta, ta cho mười vạn đồng!"

Lâm Trạch Giai cả giận nói. Sau khi nghe vậy, mấy tên lưu manh không nói hai lời, lập tức hướng tới Tần Thiên đánh tới. Mười vạn đồng, đó không phải là một con số nhỏ.

"Hừ! Có tiền mà không có mạng để dùng, thì tiền để làm gì?"

Tần Thiên cười lạnh nói, xông thẳng vào đám du côn, tốc độ lần này còn nhanh hơn.

Tần Thiên phẫn nộ quát, mạnh mẽ vung chân đá nát hạ bộ của một tên. Sau đó, hắn đạp văng tên kia đi, đập trúng vào một tên khác. Ống tuýp trong tay tên phía sau lập tức đâm vào hậu môn tên phía trước. Trong phút chốc, tên bị đâm liền cúc nở hoa, ngất ngay lập tức.

Mà Tần Thiên cũng không quản nhiều như vậy, tốc độ không giảm, động tác không ngừng, trực tiếp hướng đám còn lại đánh tới. Một trận ẩu đả trôi qua, cả bốn năm tên đều ngã xuống. Hoặc là gãy tay, hoặc là đứt chân, hoặc là cả tay và chân đều gãy. Trong nháy mắt, xung quanh chỉ còn lại hai tên du côn. Hai tên đó nhìn Tần Thiên với ánh mắt kinh hoàng như gặp quỷ, cực kỳ sợ hãi.

"Còn các ngươi nữa, cũng đi chết đi!"

Tần Thiên quát lên, lập tức xông qua. Hai tên lưu manh "phác thông" một tiếng, không ngần ngại quỳ xuống.

"Đại ca tha mạng, chúng em nhận thua. Xin đừng giết chúng em, xin đừng giết chúng em a!"

Hai tên lưu manh quỳ trên mặt đất xin tha thứ.

"Hừ! Tha cho các ngươi? Có thể sao?"

Tần Thiên nhìn bọn chúng cười lạnh, mạnh mẽ nhấc chân, hung hăng đá văng hai tên ra xa, cả hai đều ngất xỉu.

Lâm Trạch Giai ở bên cạnh nhìn thấy hết thảy, khuôn mặt đờ đẫn, miệng há hốc, không biết đang suy nghĩ điều gì...





trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch