Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Sống Cùng Biểu Tỷ

Chương 131: Luyện Thể Hồ Bơi

Chương 131: Luyện Thể Hồ Bơi


- Hừ! Bớt sàm ngôn, luận bàn bắt đầu!

Một nữ đệ tử đội tuyển bơi lội quát lạnh. Đối diện kẻ đến từ khoa mỹ thuật tạo hình, nàng ta căn bản không để vào mắt. Chính ả là kẻ đầu tiên dẫn đầu đám người đứng dậy nghênh chiến.

- Bên các ngươi ai sẽ ra ứng chiến? Lão sư các ngươi tới đây cũng được, nếu không bại trận thảm hại thì chỉ thêm xấu hổ. Bất quá, cho dù lão sư các ngươi tới, cũng chưa chắc đã có phần thắng!

Nữ tử thi đấu trận đầu ngạo nghễ buông lời, hoàn toàn không coi đám người khoa mỹ thuật tạo hình ra gì.

- Chư vị sư đệ, sư muội, ai nguyện ý nghênh chiến?

Dư Kiều nhìn khắp đám người, hỏi. Mọi người nhất thời lắc đầu. Tuy rằng ủng hộ tranh đấu, nhưng thực lực bản thân có bao nhiêu, há lại không tự biết? Xuất chiến chỉ e rước thêm nhục nhã.

- Lão sư, hay là người ra tay đi, cho bọn chúng một đòn phủ đầu!

Tần Thiên nhìn Dư Kiều, đề nghị.

- Việc này...

Dư Kiều có chút khó xử. Nàng thân là lão sư, cho dù chiến thắng, cũng không vẻ vang gì.

- Được rồi! Dư Kiều, ngươi bớt giả bộ đi! Còn không mau ra thi đấu? Bản cô nương còn lạ gì ngươi? Nãy giờ nói nhiều như vậy, chẳng qua cũng chỉ muốn bản thân ra tay thôi. Còn bày đặt khiêm tốn làm gì?

Nữ nhân răng hô nhìn Dư Kiều với vẻ mặt khinh bỉ, dùng giọng điệu âm dương quái khí mà nói.

- Thi đấu thì thi đấu! Răng hô chết tiệt, ta sợ ngươi chắc? Cẩn thận bại trận, đừng có khóc lóc!

Dư Kiều không nhịn được, mắng trả. Nữ nhân răng hô tức giận, nhưng cũng cố nén.

- Tốt! Hai vị, chuẩn bị sẵn sàng chưa? Bản cô nương đếm: một... hai... ba... Bắt đầu! Một vòng qua lại là định thắng bại!

Nữ nhân răng hô nhìn hai người, nói. Cả hai lập tức chuẩn bị sẵn sàng.

- Một... hai... ba... Bắt đầu!

Hai người lập tức đồng loạt nhảy xuống nước, bơi về phía đối diện. Dư Kiều quả nhiên không hổ danh là lão sư, tốc độ không phải dạng vừa, thế bơi cũng vô cùng ưu nhã. Thân thể nàng tựa như một con cá, nhanh chóng hướng bờ bên kia bơi đi. Nữ tử đối diện tuy tốc độ cũng nhanh, nhưng vẫn chậm hơn nửa thân người.

Đám người khoa mỹ thuật tạo hình thấy Dư Kiều dẫn trước, lập tức cao hứng hò reo:

- Dư lão sư, cố gắng lên!

Tiếng hô vang vọng cả một vùng. Đội tuyển bơi lội sắc mặt vô cùng khó coi, bởi vì người của bọn ả chậm hơn Dư Kiều đến nửa thân người.

- Hừ! Đắc ý cái gì? Mới chỉ là trận đầu thôi!

Đội tuyển bơi lội liếc nhìn đám người khoa mỹ thuật tạo hình, khinh thường nói.

Dư Kiều rất nhanh đã chạm tới bờ bên kia, rồi nhanh chóng xoay người lại. Nữ tử kia cũng theo sát phía sau, vẻ mặt cố hết sức. Vẻ mặt ngạo nghễ ban nãy đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một loại tức giận cùng không cam lòng. Ả không ngờ rằng lại bị Dư Kiều kéo ra một khoảng cách lớn như vậy, chẳng khác nào tát thẳng vào mặt ả.

Tốc độ bơi của Dư Kiều cực nhanh, thoáng chốc đã bơi được hơn nửa khoảng cách. Rất nhanh sẽ tới đích. Mà nữ tử kia vẫn còn cách một đoạn khá xa. Mắt thấy thắng lợi sắp thuộc về khoa mỹ thuật tạo hình, mọi người đều hưng phấn vô cùng.

Đột nhiên, Dư Kiều kêu lớn, chân trái mạnh mẽ co rút lại, cả người lập tức chìm xuống. Đám người khoa mỹ thuật tạo hình nhất thời kinh hãi.

- Không tốt! Chuột rút!

Tần Thiên thầm nghĩ. Không nói hai lời, hắn lập tức nhảy xuống nước, dùng kiểu bơi chó quen thuộc, vươn cánh tay ôm lấy Dư Kiều từ phía sau. Kết quả không cẩn thận, bàn tay to trực tiếp chụp lên bộ ngực cao vút của nàng. Tần Thiên nhất thời ngẩn ra, vội vàng buông tay, một lần nữa ôm lấy eo nhỏ của Dư Kiều, hướng bờ bơi lại.

Mà nữ tử kia cũng không vì Dư Kiều bị thương mà bị ảnh hưởng, vẫn bơi nhanh chóng về đích. Lên bờ, Tần Thiên theo sát phía sau, đỡ Dư Kiều lên bờ.

- Lão sư, thả lỏng, buông lỏng tay ra, đừng nên cử động!

Tần Thiên nhìn Dư Kiều nói, sau đó đem chân nàng đặt lên đầu gối của mình, một tay dùng sức nâng chân nàng lên cao, kéo dãn cơ bắp chân ra. Dư Kiều khởi động rất kỹ, nhưng không ngờ lại bị chuột rút.

- Tốt! Hiện tại, bản cô nương tuyên bố: ván đầu tiên, đội tuyển bơi lội thắng!

Nữ nhân răng hô cười lớn, tuyên bố.

- Không công bằng! Lão sư chúng ta bị thương!

- Đúng vậy! Không được tính! Đây là ngoài ý muốn!

Đám người khoa mỹ thuật tạo hình rối rít hô lớn, tỏ vẻ bất mãn, không phục.

- Hừ! Trong trận đấu phải tính đến chuyện ngoài ý muốn! Ai bảo ngươi không chuẩn bị kỹ? Ở thế vận hội Olympic cũng vậy, chuột rút là coi như thua!

Nữ nhân răng hô cười lạnh nói.

- Mọi người không nên cãi cố! Thua thì thua, không có gì to tát! Kế tiếp còn hai ván nữa!

Dư Kiều nhìn mọi người, nói. Chân nàng đã không còn gì đáng ngại.

- Đúng vậy! Không cần phải tranh luận! Còn tới hai ván lận!

- Nhưng chúng ta làm sao có thể so sánh với bọn họ?

Một người nói. Lão sư là người lợi hại nhất còn thua, thì ai có thể thắng được?

- Mọi người, ai nguyện ý ra đấu?

Dư Kiều nhìn mọi người, hỏi. Mọi người lập tức lùi về phía sau, không nói lời nào. Dư Kiều nhất thời lộ vẻ thất vọng.

- Như thế nào? Không ai dám ra nữa à? Sao không nhận thua đi? Dù sao cũng là tự chuốc lấy nhục nhã. Chúng ta cùng lắm sẽ không nói ra ngoài đâu! Ha ha...

Nữ nhân răng hô đắc ý nói. Đội tuyển bơi lội cũng giễu cợt, cười lớn.

- Ngươi...

Dư Kiều yếu ớt nói không nên lời.

- Đắc ý cái gì? Răng hô chết tiệt, lớn lên khó coi như vậy mà còn dám cười lớn tiếng, sợ người khác không biết hàm răng của ngươi à? Tiểu gia nãy giờ im lặng, các ngươi tưởng là thắng rồi à? Mơ giữa ban ngày đi!

Tần Thiên nhìn đội bơi, thản nhiên nói.

Nữ nhân răng hô bị Tần Thiên nói như vậy, sắc mặt nhất thời đại biến, vẻ mặt âm trầm nhìn Tần Thiên, lạnh lùng nói:

- Vậy ngươi ra thi đấu đi! Bớt nói nhảm một chút!

- Hừ! Còn cần ngươi phải nhắc à, răng hô chết tiệt? Hai ván kế tiếp, lão tử tiếp hết! Cho người lợi hại nhất của các ngươi ra đây, lão tử muốn đem các ngươi hành cho tới chết đi sống lại!

Tần Thiên nhìn nữ nhân răng hô, khinh thường nói. Lời này vừa thốt ra, khiến cho sóng to gió lớn.

- Ha ha ha... chết cười mất! Ngươi muốn thi đấu cùng người lợi hại nhất? Ta không nghe lầm chứ?

Nữ nhân răng hô chỉ vào Tần Thiên, chế giễu, lớn lối nói.

- Ăn nói mạnh miệng, không sợ đau đầu lưỡi à? Thi đấu với người mạnh nhất của chúng ta, thuần túy là tự tìm đường chết!

- Đúng vậy, chẳng lẽ cảm thấy nhục nhã vừa rồi chưa đủ à?

Đội tuyển bơi lội châm chọc, cười lớn.

- Tần Thiên, huynh có đấu được không? Không được thì đừng có sính cường!

Hàn Thi Vũ lôi kéo cánh tay của Tần Thiên, thấp giọng nói. Nàng cũng không tin tưởng Tần Thiên.

- Tần Thiên, ngươi không nên cậy mạnh! Một trận đánh cuộc thôi, ngươi cũng đã cố hết sức rồi. Hai ván lận, ngươi làm sao mà chịu nổi?

Dư Kiều cũng lên tiếng khuyên nhủ.

- Đúng vậy, bỏ đi thôi!

Đám người khoa mỹ thuật tạo hình cũng rối rít phụ họa theo.

- Yên tâm! Những tiểu nhân đắc chí này, ta xưa nay chưa từng để vào mắt! Mọi người cứ xem ta thu thập bọn chúng như thế nào!

Tần Thiên nhìn mọi người, tự tin nói.

- Tiểu tử, bớt nói lời vô ích đi! Có bản lãnh thì lấy ra thi đấu!

Nữ nhân răng hô nhìn Tần Thiên, cười lạnh nói.

- Hừ! Thi đấu thì thi đấu, đưa người mạnh nhất của các ngươi ra đây!

Tần Thiên đáp lại.

- Tốt! Trương Nghi, ngươi ra đi! Cho hắn biết cái gì gọi là tự rước lấy nhục!

Nữ nhân răng hô chỉ vào một nữ tử cao gầy. Đó chính là Trương Nghi. Nữ tử này lập tức đứng dậy, khinh thường liếc nhìn Tần Thiên một cái.

- Tần Thiên, huynh có thể thắng được sao?

Hàn Thi Vũ lôi kéo cánh tay của Tần Thiên, vẻ mặt không tin tưởng, hỏi.

- Nếu ta thắng, muội sẽ thưởng cho ta cái gì đây?

Tần Thiên nhìn Hàn Thi Vũ đắm đuối, khiến nàng nhất thời đỏ mặt.

- Vậy huynh muốn như thế nào?

Hàn Thi Vũ ngượng ngùng hỏi.

- Hắc hắc, chúng ta bàn luận một chút chuyện nhân sinh, như thế nào?

Tần Thiên nhìn Hàn Thi Vũ, thấp giọng nói. Sắc mặt Hàn Thi Vũ cực kỳ xấu hổ, thầm mắng Tần Thiên là lưu manh, bất quá vẫn gật đầu đồng ý.

- Tốt! Vậy thì bắt đầu thôi!

Tần Thiên đi tới hồ bơi, nhìn nữ nhân răng hô, nói.

- Hừ! Nghe khẩu lệnh của ta, chuẩn bị... Bắt đầu!

Ùm!

Nữ nhân răng hô vừa dứt lời, Trương Nghi lập tức nhảy xuống nước, mạnh mẽ bơi về phía trước. Trong nháy mắt, ả đã bơi ra được khoảng mười trượng, tốc độ cực kỳ nhanh. Tần Thiên vẫn còn ngây ngốc đứng bên cạnh hồ bơi. Đám người nhất thời cũng trợn tròn mắt.

- Bắt đầu rồi sao?!

Tần Thiên gãi gãi đầu, nói, sau đó nhảy xuống nước, xuất ra tư thế bơi kiểu chó. Nữ nhân răng hô nhất thời càng thêm khinh thường. Khoa mỹ thuật tạo hình thì thở dài trong lòng, trận này không thua không được.

Trương Nghi đang dẫn đầu, sau đó cố ý quay đầu lại nhìn thoáng qua. Phát hiện Tần Thiên còn cách ả một đoạn khá xa, nhất thời cực kỳ đắc ý, mạnh mẽ gia tăng tốc độ bơi về phía bờ bên kia. Song, khi ả bơi được vài trượng, liền nghe phía sau truyền tới tiếng nước chảy dữ dội, sau đó trên bờ truyền tới tiếng kinh hô. Trương Nghi lập tức quay lại nhìn, kết quả trong nháy mắt sắc mặt hiện vẻ kinh hãi, không cẩn thận nuốt hẳn mấy ngụm nước.

Giờ phút này, Tần Thiên ở phía sau giống như một con cá mập lớn. Mặc dù động tác không đẹp mắt lắm, nhưng tốc độ lại siêu cấp, tựa như gắn động cơ phía sau vậy, ùn ùn hướng phía trước lao tới, nước bắn tung tóe. Quả thực giống như một quả ngư lôi.

- Này! Mỹ nữ, ngươi sùng bái ta sao? Thật ra thì ta cũng không giỏi như vậy đâu!

Tần Thiên bơi tới trước mặt Trương Nghi, đột ngột dừng lại, vẻ mặt ngượng ngùng nói, sau đó mạnh mẽ hướng phía trước lao đi, vượt qua Trương Nghi, vươn tay chạm vào cạnh bờ, rồi lấy thế bơi ngửa, bơi trở về.

Trương Nghi giờ phút này mới kịp phản ứng, lập tức nhanh chóng hướng bờ bên kia bơi đi, chạm vào cạnh bờ rồi nhanh chóng bơi trở về, liều mạng đuổi theo sau Tần Thiên. Khoảng cách giữa hai người rất nhanh chỉ còn một thân người.

Trên bờ, mọi người nhìn hết thảy, đã ngây người. Tần Thiên lại có thể vượt qua người mạnh nhất của đội tuyển bơi lội? Mọi người sau khi xác nhận không phải mình hoa mắt, bỗng nhiên hưng phấn vỗ tay. Bất quá, thấy Tần Thiên sắp bị đuổi kịp, thì lại rất lo lắng.

Nữ nhân răng hô bên này cũng rất giật mình, nhưng nhìn thấy Trương Nghi nhanh chóng đuổi theo, cũng dần khôi phục vẻ đắc ý, phảng phất như đã thấy cảnh Trương Nghi vượt xa Tần Thiên.

- Ai ô ô, mỹ nữ, ngươi bơi rất nhanh! Tốt lắm, không chơi với ngươi nữa, ta đi trước đây!

Tần Thiên vừa bơi, vừa nhìn Trương Nghi đang cố gắng đuổi theo phía sau, nói, rồi hai chân mạnh mẽ phát lực. Trong nháy mắt, tiếng vang dữ dội nổi lên bốn phía, bọt nước văng khắp nơi. Tần Thiên một lần nữa giống như ngư lôi, mạnh mẽ bơi nhanh tới. Không tới năm giây, đã tới đích.

Trương Nghi thấy vậy, suýt chút nữa thì ngất đi. Ả cho rằng mình có thể đuổi kịp Tần Thiên, không ngờ rằng Tần Thiên cố ý để cho ả đuổi theo. Đây là nhục nhã trắng trợn! Trên bờ mọi người cũng vậy, trong nháy mắt ngây người, không thể tin được vào mắt mình. Tần Thiên lại thắng!





trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch