Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Sống Cùng Biểu Tỷ

Chương 134: Sát Cơ Tiềm Ẩn

Chương 134: Sát Cơ Tiềm Ẩn


Tần Thiên cùng Hàn Thi Vũ trải qua gần một buổi chiều điên loan đảo phượng, cuối cùng cũng ngừng nghỉ. Hàn Thi Vũ đôi chân mềm nhũn như bún, mấy phen lên tới đỉnh phong, hồn phi phách tán. Tần Thiên đại khai sát giới, khiến nàng dục tiên dục tử, thân thể mềm mại, cơ hồ không thể đứng vững.

"Thế nào? Thi Vũ, có thoải mái chăng?"

Tần Thiên ôm lấy Hàn Thi Vũ, nàng mặt mày ửng hồng, toàn thân vô lực, khẽ hỏi.

"Ngươi thật xấu xa! Nếu như bị người khác biết được, thì nguy rồi!"

Hàn Thi Vũ ngượng ngùng nhìn Tần Thiên, nhỏ giọng trách mắng.

"Biết thì sao? Hay là chúng ta làm thêm một hiệp nữa?"

Tần Thiên lại đưa ngón tay khẽ chạm vào cánh hoa của Hàn Thi Vũ, khiến nàng run rẩy cả người, vội vàng nắm lấy tay hắn ngăn cản.

Hai người nghỉ ngơi thêm vài khắc, lúc này mới dần dần đứng dậy. Trên đùi Hàn Thi Vũ còn lưu lại không ít dịch thủy, liền lấy khăn giấy định lau đi, nhưng Tần Thiên đã đoạt lấy.

"Để ta."

Tần Thiên nhìn Hàn Thi Vũ nói, rồi ngồi xổm xuống, lấy khăn giấy lau đi cho nàng. Hai cánh hoa kia vừa rồi bị vùi dập tơi tả, trông có vẻ sưng lên, nhưng càng nhìn lại càng thêm mê người. Tần Thiên không nhịn được, lại chạm nhẹ vào nụ hoa, khiến Hàn Thi Vũ thân thể run rẩy, trong tiếng rên rỉ, một tia dịch thủy lại bắn ra.

"Đừng chạm vào nơi đó!"

Hàn Thi Vũ vội vàng nói, nơi đó quá mức mẫn cảm, chỉ cần chạm vào sẽ khiến nàng khó kìm lòng nổi, cho nên Hàn Thi Vũ phải lập tức ngăn cản Tần Thiên, sau đó đứng dậy mặc quần áo chỉnh tề, để tránh cho thú tính của hắn lại bộc phát.

"Được rồi, ta phải tìm sách đây, không cho phép ngươi làm loạn nữa!"

Hàn Thi Vũ nhìn Tần Thiên cảnh cáo. Tần Thiên lập tức bảo đảm sẽ không làm loạn. Vừa rồi đã được thỏa mãn, vạn lần không thể quá độ, nếu không làm quá nhiều, tiểu Tần có ngày héo rũ thì thảm.

Rất nhanh, Hàn Thi Vũ tìm được cuốn sách mình cần. Sau đó hai người đi tới quầy thanh toán, lấy ra thẻ mượn sách cùng sách đưa cho nhân viên quản lý. Nữ nhân viên quản lý khoảng hơn ba mươi tuổi, nhìn hai người Tần Thiên với ánh mắt đầy thâm ý, nở một nụ cười mập mờ. Vừa rồi tuy Hàn Thi Vũ cố gắng kìm nén, nhưng nàng làm ở đây đã bao năm, làm sao có thể qua mắt được nàng.

Nhân viên quản lý làm thủ tục xong, liền đem sách cùng thẻ mượn sách trả lại cho hai người. Tần Thiên cùng Hàn Thi Vũ liền rời đi.

"Ai! Tuổi trẻ thật tốt, lão nương thật là quá vô dụng, mỗi lần mấy phút đồng hồ là đã xong việc, làm hại ta lần nào cũng dở dở ương ương."

Nhân viên quản lý thư viện nhìn hai người rời đi, lẩm bẩm nói. Không nhịn được đưa tay vào bên trong quần, dùng ngón tay lướt qua vùng hắc động. Vừa rồi nghe động tĩnh của hai người Tần Thiên, nàng cũng đã không kìm lòng được, có lẽ phải tự mình giải quyết mới được, chứ về nhà trông chờ vào lão chồng kia thì làm được gì...

Hai người ra khỏi thư viện, liền gặp một mỹ nữ, dáng người vô cùng quyến rũ, dung mạo cũng không thua kém Hàn Thi Vũ.

Tần Thiên khẽ đánh giá cô gái đẹp này. Cô gái đẹp này cũng đột nhiên nhìn về phía Tần Thiên, sau đó mỉm cười với hắn. Trong nháy mắt hai người lướt qua nhau, một hương thơm xộc thẳng vào lỗ mũi Tần Thiên. Tần Thiên nhất thời nhíu mày. Vừa rồi trong khoảnh khắc đó, Tần Thiên đột nhiên cảm giác được một cỗ khí tức cực kỳ nguy hiểm, khí tức này khiến hắn không khỏi khẩn trương, trong nháy mắt liền vận chuyển toàn bộ chân khí, sẵn sàng nghênh chiến.

"Tần Thiên, ngươi quen cô ta sao?"

Hàn Thi Vũ thấy vậy liền hỏi, nhưng Tần Thiên không trả lời, mà hắn đang hỏi Ba Ba Ca.

"Ba Ba Ca! Vừa rồi người đàn bà kia cho ta một loại cảm giác cực kỳ nguy hiểm, tựa như đối với ta có địch ý. Ngươi có nhận ra không, nàng có phải dị năng giả không?"

"Báo cáo chủ nhân, Ba Ba Ca không nhận thấy bất kỳ nguy hiểm nào, nữ sinh kia chỉ là một người bình thường."

"Thật sao? Chẳng lẽ trực giác của ta sai lầm rồi sao?"

"Tần Thiên, ngươi làm sao vậy?"

Hàn Thi Vũ lôi kéo Tần Thiên bất mãn nói, bởi vì Tần Thiên nhìn chằm chằm vào nữ sinh kia, mắt không chớp lấy một cái.

"À, không có gì."

Tần Thiên phục hồi tinh thần lại, vội vàng nói.

"Hừ! Có phải ngươi cùng nữ sinh kia có gì mờ ám không?"

Hàn Thi Vũ chu cái miệng nhỏ nhắn, nhìn Tần Thiên, giọng điệu hờn dỗi.

"Làm sao có thể, ta cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, tuyệt đối không có bất kỳ quan hệ gì."

Tần Thiên lập tức giải thích.

"Hừ!"

Hàn Thi Vũ chỉ hừ một tiếng rồi không hỏi nữa, nàng cũng không muốn điều tra Tần Thiên quá mức.

"Lão đại, có thằng ngu gọi..."

Lúc này, chuông điện thoại Tần Thiên đột nhiên vang lên. Tần Thiên lập tức móc ra, vừa nhìn là một dãy số lạ, không khỏi có chút nghi ngờ, sau đó liền nhấn nút trả lời.

"Alo, ai vậy?"

Tần Thiên nói vào điện thoại.

"Tần Thiên, là ta."

Điện thoại bên kia truyền đến thanh âm của một lão nhân. Tần Thiên lập tức nhận ra, liền đi tới một bên kín đáo nghe điện thoại.

"Dịch lão! Ông mạnh khỏe, có việc gì thế?"

"Ừ, nhiệm vụ của ngươi ngày hôm qua bị người ta nhận, gần đây ngươi phải cẩn thận một chút. Một khi có chuyện gì ngươi lập tức gọi điện thoại cho ta. Ta sẽ tới ngay."

Dịch lão ở bên kia nói, Tần Thiên vừa nghe, nhất thời sắc mặt đại biến.

"Được, ta biết rồi, cám ơn Dịch lão."

Tần Thiên nói vào điện thoại, sau đó cúp máy.

"Mụ nội nó, lại tới giết ông, đợi sau này ông mạnh lên, ông diệt cả ổ nhà chúng mày."

Tần Thiên giận dữ nói, ngay sau đó đem chuyện này nói cho Ba Ba Ca, muốn nó chú ý nhiều hơn.

"Tần Thiên! Sao vậy?"

Hàn Thi Vũ thấy sắc mặt Tần Thiên đột nhiên trở nên xấu đi, lo lắng hỏi.

"Không có gì, đi thôi! Chúng ta đi ăn cơm."

Tần Thiên cười nói, sau đó liền kéo Hàn Thi Vũ đi. Hàn Thi Vũ nhìn Tần Thiên với vẻ mặt nghi hoặc, thấy Tần Thiên không muốn nói thì cũng thôi không hỏi nữa.

Hai người vừa đi chưa được mấy bước, liền thấy Phạm Kiến từ ký túc xá nam đi xuống, cầm trong tay hộp cơm, đang hướng phòng ăn đi tới. Tần Thiên vừa thấy, lập tức gọi lại.

"Phạm Kiến, ngươi còn chưa ăn cơm à?"

Tần Thiên nhìn hắn hỏi.

"Chưa, còn hai người?"

Phạm Kiến hỏi.

"Chúng ta cũng chưa ăn. Đi thôi, cùng đi ra ngoài ăn, ta mời khách."

Tần Thiên nhìn Phạm Kiến nói. Lần trước đánh bóng rổ, Tần Thiên liền có hảo cảm với Phạm Kiến béo, cảm thấy hắn cũng không tệ.

Phạm Kiến vừa nghe, lập tức mừng rỡ, có bữa trưa miễn phí, tội gì không ăn.

Sau đó ba người cùng nhau rời khỏi trường học.





trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch