Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Sống Cùng Biểu Tỷ

Chương 16: Long Tổ

Chương 16: Long Tổ


Trong khu biệt thự, tại hoa viên một tòa biệt thự lớn, Hàn Thi Vũ đang ngồi trên ghế, tay cầm điện thoại di động. Trên màn hình hiển thị số của Tần Thiên, nhìn vào màn hình, vẻ mặt nàng đầy do dự.

- Kẻ vô lại kia, sao mãi vẫn chưa gọi cho ta nhỉ...

Hàn Thi Vũ cứ nhìn chằm chằm màn hình, vừa lo lắng vừa bất đắc dĩ lẩm bẩm. Trong đầu nàng vẫn vương vấn chuyện xảy ra trong nhà xí buổi sáng, vừa nghĩ tới việc Tần Thiên hôn lên bộ ngực mình, sắc mặt nàng không khỏi ửng hồng.

- Ta nên làm gì đây, có nên gọi điện cho hắn không? Nhưng chuyện này đâu phải lỗi tại ta, tại sao ta phải gọi cho hắn chứ?

Hàn Thi Vũ vừa nhìn điện thoại vừa độc thoại, trong lòng nàng hiện tại rất mâu thuẫn. Nàng nhớ lại lúc đó Tần Thiên có vẻ rất tức giận, nàng không biết chuyện gì đã khiến hắn giận dữ đến vậy. Hiện tại, nàng cũng không biết phải làm gì cho tốt. Dù mới chân chính tiếp xúc với Tần Thiên không lâu, nhưng nàng xem hắn như bằng hữu. Hàn Thi Vũ không muốn vì chuyện buổi sáng mà giữa hai người xuất hiện ngăn cách, nhưng nàng lại không muốn mở miệng xin lỗi trước, thật là tiến thoái lưỡng nan.

- Hừ! Kệ hắn, hắn đã không thèm để ý đến ta, ta cần gì phải quan tâm tới hắn.

Hàn Thi Vũ bĩu môi lầu bầu, ném điện thoại xuống, không thèm đoái hoài đến nữa.

Mười phút sau.

- Được rồi, chỉ một lần này thôi.

Cuối cùng, Hàn Thi Vũ cũng không nhịn được, cầm điện thoại gọi cho Tần Thiên. Trong lòng không ngừng tính toán nên nói thế nào để vừa có thể xin lỗi, vừa không mất mặt.

Nhưng nàng không ngờ rằng, máy đã kết nối nhưng không ai bắt máy. Rất lâu sau, vẫn chỉ có tiếng chuông reo.

- Khốn kiếp, sao hắn lại không nghe điện thoại của ta?

Hàn Thi Vũ tức giận mắng một tiếng, cầm lấy điện thoại, nàng lại gọi tiếp một lần nữa, nhưng vẫn vậy, vẫn không có ai nhấc máy. Liên tiếp bốn năm lần, vẫn như thế, nhất thời trong lòng nàng liền hoảng loạn.

Chẳng lẽ, hắn chán ghét ta rồi sao...?

Hàn Thi Vũ lẩm bẩm, lại một lần nữa gọi điện cho Tần Thiên. Nhưng vẫn như cũ, không ai nghe máy cả. Liên tiếp thêm mấy lần, đối phương tắt luôn điện thoại.

- Đồ trứng thối, sao hắn lại có thể khi dễ ta như vậy? Chuyện này đâu phải lỗi tại ta, giờ ta lại phải nói xin lỗi hắn, thế mà...

Hàn Thi Vũ ủy khuất nhìn chiếc điện thoại, nước mắt tuôn rơi như mưa.

- Hừ! Nói không để ý tới ta nữa thì liền mặc kệ ta, ta còn lạ gì hắn.

Hàn Thi Vũ lau khóe mắt, ném điện thoại vào bụi cỏ, tức giận bước vào nhà.

Bên kia, Tần Thiên đang ngồi trên xe thiết giáp rời khỏi thành phố. Dọc theo đường cao tốc mười mấy phút, xe rẽ vào một con đường đi lên núi. Con đường ở đây quanh co khúc khuỷu. Tần Thiên cũng không biết đã đi được bao xa, chỉ biết là đang tiến vào một ngọn núi lớn. Cuối cùng, trước mắt hắn hiện ra một trạm gác, hai binh sĩ vũ trang đầy đủ đang đứng gác. Thấy xe quân sự tiến tới, họ lập tức chạy ra mở cửa. Xe quân sự trực tiếp đi vào. Bên trong này cực kỳ rộng rãi, thao trường cực lớn cùng những tòa nhà cao tầng đập thẳng vào mắt.

Tần Thiên nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy từng tốp binh lính đang thao luyện, khí thế ngất trời. Từng người mồ hôi đầm đìa, cực kỳ dũng mãnh, tốc độ cực nhanh, công kích cũng lưu loát. Mặc dù tốc độ không nhanh bằng hắn, nhưng vẫn khiến hắn chấn động.

- Chúng ta đang tiến vào quân khu sao?

Tần Thiên khó hiểu nhìn Sở Tương Tương hỏi.

- Ừm, vì nhà của ta ở trong này, gia gia ta là tư lệnh quân khu.

Sở Tương Tương nhìn Tần Thiên, nở nụ cười khả ái.

- Gia gia của cô là tư lệnh quân khu?

Tần Thiên kinh ngạc nhìn Sở Tương Tương. Tư lệnh quân khu đó nha, đâu phải hạng người tầm thường. Nếu đặt vào thời phong kiến, tư lệnh quân khu được coi như chư hầu của vua. Không ngờ hắn lại cứu được cháu gái của tư lệnh quân khu, đúng là vận may chó ngáp phải ruồi. Thế gian này quả nhiên chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Sở Tương Tương thành thật đáp, Tần Thiên lại nhìn nàng, nhất thời không biết nói gì. Trong lòng, ngoài chấn động thì chỉ còn chấn động.

Rất nhanh, chiếc xe dừng lại trước một tòa biệt thự lớn. Nơi này có mấy thầy thuốc cùng cáng cứu thương đang chờ, lúc nãy trên đường đi Dịch lão đã gọi điện thông báo tình hình.

Cửa xe mở ra, Tần Thiên đỡ Sở Tương Tương xuống. Quân y lập tức mang cáng cứu thương ra, đỡ nàng nằm lên.

- Tần Thiên, ta đi trị liệu trước, huynh cứ ở lại đây, lát nữa ta trở lại sẽ tìm huynh.

Sở Tương Tương nhìn Tần Thiên, cười nói. Tần Thiên gật đầu chào nàng. Ngay sau đó, Sở Tương Tương liền được quân y đưa đi.

- Vị bằng hữu trẻ tuổi, mời cậu đi theo ta.

Dịch lão nhìn Tần Thiên nói.

- Làm phiền ngài dẫn đường rồi.

Tần Thiên cười nói, sau đó đi theo Dịch lão vào trong tòa biệt thự. Bước vào bên trong, Tần Thiên thấy toàn binh sĩ vũ trang đầy đủ đang canh gác. Mỗi tầng đều có binh sĩ canh gác cẩn mật, chung quanh là màn hình giám sát, công tác bảo vệ cực kỳ nghiêm ngặt. Dịch lão không nói gì, cứ thế dẫn Tần Thiên lên lầu.

Rất nhanh, hai người vào thang máy đi lên tầng chín. Đến một căn phòng, binh sĩ đang gác cửa nhìn thấy lão giả liền lập tức mở cửa. Dịch lão dẫn Tần Thiên vào trong phòng.

Bên trong là đại sảnh rộng rãi, được dọn dẹp cực kỳ sạch sẽ, tỉ mỉ. Một ông lão mặc quân trang đang ngồi ngay ngắn trên ghế salon xem báo. Khi nghe thấy tiếng mở cửa, ông lão liền bỏ tờ báo xuống, thấy Tần Thiên đang đi tới, trên mặt ông không biểu lộ gì, chỉ khẽ nhếch miệng mỉm cười. Một cỗ khí phách của người nắm quyền bỗng phát ra, khiến Tần Thiên có chút e dè.

- Cậu là Tần Thiên, đúng không? Trong điện thoại A Dịch đã nói cho ta biết, ta chính là gia gia của Tương Tương, Sở Văn Long. Cậu cũng có thể gọi ta là Sở gia gia, cảm tạ cậu đã cứu cháu gái của lão già này. Cậu ngồi đi, không cần phải câu nệ.

Sở Văn Long mỉm cười nhìn Tần Thiên, bộ dáng cực kỳ hòa ái.

- Đa tạ ông, Sở gia gia.

Tần Thiên mỉm cười đáp lại, ngồi xuống ghế đối diện với Sở Văn Long.

- Ừm, Tiểu Thiên này, Sở Văn Long ta từ trước đến nay có ân báo ân, có oán trả oán. Cậu đã cứu cháu gái ta, cậu muốn thù lao gì, cứ việc nói ra, ta sẽ tận lực đáp ứng cậu.

Sở Văn Long nhìn Tần Thiên nói.

- Ha ha, Sở gia gia không cần phải vậy, lúc đó cháu chỉ tình cờ đi ngang qua nên mới cứu được Tương Tương. Chỉ là tiện tay thôi, cần gì phải nói đến chuyện thù lao.

Tần Thiên có chút khẩn trương nói. Nói thật, cấp bậc như Sở Văn Long, hắn muốn gì chắc lão cũng cho. Nhưng như vậy chẳng khác nào mua bán, sau khi thỏa mãn nhu cầu của nhau thì giải tán, mỗi người đi trên con đường riêng của mình, không còn liên quan tới nhau nữa. Điều này đối với Tần Thiên mà nói thật là đáng tiếc. Nếu có thể gia nhập vào một thế lực lớn như vậy, hắn tuyệt đối không dễ dàng buông tay. Sở Văn Long đối với việc báo thù của hắn có trợ giúp rất lớn, cho nên Tần Thiên không muốn dùng tiền tài làm thù lao, mà muốn Sở Văn Long nợ mình một cái nhân tình. Việc này tốt hơn gấp trăm lần so với việc yêu cầu tiền tài làm thù lao. Có một tư lệnh quân khu làm chỗ dựa, sau này ai dám chọc hắn? Nghĩ thôi cũng đã thấy mình trâu bò đến cỡ nào.

- Ha ha, đã như vậy thì lão già này đành cho cậu một lời hứa hẹn. Trong tương lai, chỉ cần không phải việc đối nghịch với quốc gia, nếu cậu gặp khó khăn nào cần giải quyết thì cứ tìm tới lão già này, ta nhất định sẽ giúp cậu.

Sở Văn Long nhìn Tần Thiên cười nói, hiển nhiên là lão đã nhìn thấu tâm tư của hắn. Trong ánh mắt không khỏi hiện vẻ tán thưởng, tuổi còn trẻ mà làm việc rất lão luyện, trong giới trẻ hiện nay cũng không có mấy người như vậy.

- Vậy cháu xin cảm ơn Sở gia gia trước.

Tần Thiên đè nén nỗi vui mừng trong lòng nói.

- Ừm, hôm nay ta gọi cậu tới là có một việc.

- Sở gia gia, có việc gì ông cứ nói đi.

- Ta nghe A Dịch nói cậu là dị năng giả có tốc độ cực nhanh, không biết cậu có muốn sử dụng năng lực này vì quốc gia mà dốc sức hay không?

- Vì quốc gia mà dốc sức?

Tần Thiên nghi hoặc nói.

- Đúng vậy, quốc gia có một tổ chức đặc biệt dành cho dị năng giả, tổ chức này tên là Long Tổ. Toàn bộ thành viên bên trong đều là dị năng giả, vì quốc gia đặc biệt xử lý một số chuyện tương đối phiền phức. Ta hy vọng cậu có thể gia nhập, tổ chức này đối với tương lai của cậu có rất nhiều chỗ hữu dụng.

- Việc này...

- Cậu không cần phải trả lời ngay, ở đây có một ít tài liệu, cậu cứ mang về nhà mà tự tìm hiểu. Chờ đến khi nào cậu nghĩ kỹ, thì gọi điện cho ta cũng được.

Sở Văn Long cắt đứt lời Tần Thiên, từ trên ghế salon lấy ra một phong bì kín đưa cho hắn.

- Nhớ kỹ, sau khi xem xong tập tài liệu này thì lập tức đốt đi, không được tiết lộ ra ngoài, nếu không sẽ bị xử tử.

Sở Văn Long dặn dò, Tần Thiên nghiêm túc gật đầu.

Lúc này, cửa phòng mở ra, một binh sĩ cầm tập tài liệu bước nhanh tới, dường như có việc gì rất gấp gáp.

- Sở gia gia, nếu không còn việc gì nữa thì cháu xin phép cáo lui.

Tần Thiên thức thời nói.

- Ừm, được. Tiểu Lý, tiễn hắn ra ngoài.

Sở Văn Long hướng binh sĩ canh cửa nói. Lập tức, binh sĩ kia tiến tới, dẫn Tần Thiên rời đi.

- Tư lệnh, đây là tin tức về người thừa kế của Tần gia, chúng ta đã tìm ra được rồi.

Binh sĩ kia nhìn Tần Thiên rời đi, lập tức đưa tập tài liệu cho Sở Văn Long. Sở Văn Long nhận lấy, vừa nhìn tên và tấm hình trong tư liệu, hai mắt liền trợn tròn lên.

- Không ngờ lại là hắn!

Sở Văn Long giật mình nói, đưa tài liệu cho Dịch lão bên cạnh. Dịch lão nhận lấy tài liệu, nhìn vào cũng kinh ngạc một phen. Người trong tư liệu không ngờ lại là Tần Thiên, người vừa mới rời đi. Chuyện này thật quá chấn động.

- Ngươi xác định tin tức này là chuẩn xác?

Sở Văn Long có chút kích động nhìn binh sĩ kia. Binh sĩ gật đầu khẳng định, Sở Văn Long nhất thời mừng rỡ, lẩm bẩm:

- Thật đúng là "đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu"

- Có nên gọi hắn quay lại không?

Dịch lão hỏi.

- Không cần, ngàn vạn lần đừng để hắn biết chúng ta đang cố ý đến gần hắn, tránh cho hắn phản cảm. Phải nhớ dùng mọi biện pháp kéo hắn về phe chúng ta, trở thành người của chúng ta. Đến lúc đó, chúng ta cũng không cần phải sợ mấy lão già kia nữa rồi.

Sở Văn Long kích động nhìn Dịch lão nói, bộ dáng có chút thất thố, giống như tìm được bảo vật vậy.

Dịch lão nghe vậy liền nhíu mày, đột nhiên ánh mắt sáng lên, nói:

- Hình như nhà hắn đang cho thuê phòng, chi bằng chúng ta cho tiểu thư đến đó ở...





trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch