Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Sống Cùng Biểu Tỷ

Chương 182: Tự tìm đường chết!

Chương 182: Tự tìm đường chết!


"Thi Vũ, có chuyện gì vậy?"

Hàn Thi Vũ nhìn Tần Thiên, cất tiếng hỏi.

Tần Thiên đáp: "Phạm Kiến bọn hắn bị đánh, chúng ta mau qua đó xem sao."

Hàn Thi Vũ nghe vậy liền gật đầu, sau đó cùng Tần Thiên lên xe, hướng trường học mà đi. ...

Hai người đến trường, lập tức tìm đến võ đạo xã. Vừa vào trong, liền thấy mấy người Phạm Kiến bị ném nằm la liệt trên mặt đất, mặt mũi sưng vù, máu tươi đầm đìa, bộ dáng vô cùng thảm thiết. Đang giẫm đạp lên người Phạm Kiến chính là đám người Nhật Bản mà Tần Thiên lần trước đã ra tay giáo huấn, bất quá lần này số lượng đông hơn. Trong đó có một tên mập gấp hai lần Phạm Kiến, thân hình như một đô vật, còn có một nam tử tóc ngắn, mặt vuông chữ quốc, dáng người không cao, mặc một thân đồ võ đạo xã, những tên vây quanh bên cạnh cũng đều như vậy.

"Thiên... Thiên ca, huynh... huynh đến rồi!"

Phạm Kiến thấy Tần Thiên đến, cực kỳ khó khăn lên tiếng.

Một tên Nhật Bản nghe vậy liền giận dữ, hung hăng đạp mấy cái vào bụng Phạm Kiến, khiến hắn hét thảm một tiếng, trong miệng lại nôn ra một ít thứ gì đó. Tần Thiên nhìn đám người kia, trong mắt lóe lên một tia hàn quang. Bọn chúng lại dám ở lãnh thổ Hoa Hạ khi dễ người Hoa, quả thực là tự tìm đường chết.

"Ngươi chính là Tần Thiên?"

Một tên đánh giá Tần Thiên một lượt rồi hỏi, phát âm tiếng Trung của hắn nghe khá chuẩn.

Tần Thiên cười lạnh đáp: "Không sai, chính là gia gia ngươi đây!"

"Mày muốn chết sao?"

Tên mặt vuông chữ quốc nhất thời chỉ vào Tần Thiên, giận dữ quát.

Tần Thiên hừ lạnh: "Chết? Chết là bọn ngươi mới đúng. Lập tức thả hết bọn họ ra, sau đó quỳ xuống trước mặt bọn hắn, dập đầu cầu xin tha thứ, ta sẽ tha cho các ngươi một mạng, nếu không, ta sẽ giết không chừa một ai."

"Ha ha ha... Thằng ngu, ngươi nói đùa à? Thứ bỏ đi như ngươi mà cũng dám uy hiếp bọn ta sao?"

Một tên Nhật Bản lập tức chỉ vào Tần Thiên, khinh thường nói.

Một tên khác cười dâm phụ họa: "Đúng đấy, thằng ngu, dâng nữ nhân của ngươi ra đây, cho chúng ta hảo hảo chơi đùa một chút, bọn ta sẽ bỏ qua cho ngươi, ha ha ha..."

"Dâng ra, cho chúng ta vui đùa một chút!"

Cả đám người Nhật Bản ồn ào nói, ánh mắt mê đắm nhìn Hàn Thi Vũ, khiến nàng nhất thời kinh hoảng, núp sau lưng Tần Thiên.

Tên mặt vuông chữ quốc cười âm hiểm: "Hắc, tên người Hoa ngu xuẩn, muốn ta thả người, vậy dâng nữ nhân ra, lột sạch y phục của nàng, để chúng ta mỗi người chơi một lần, ta sẽ suy nghĩ thả người ra."

Tần Thiên hừ lạnh: "Nữ nhân của ta, bọn ngươi cũng dám đùa giỡn? Hôm nay, ta không phế bỏ toàn bộ bọn ngươi, ta không phải Tần Thiên!"

Tên mặt vuông chữ quốc khinh thường cười: "Ha ha ha... Con heo Hoa Hạ, đừng tưởng rằng buổi sáng đánh bại được mấy tên võ công yếu kém của bọn ta thì có thể ở chỗ này lớn lối. Hôm nay, ta sẽ cho ngươi biết võ đạo của Đại Nhật Bản lợi hại như thế nào."

Tần Thiên cười lạnh: "Đại Nhật Bản? Chó má! Hôm nay, ta sẽ cho bọn ngươi biết sự lợi hại của người Hoa!"

Dứt lời, Tần Thiên nhanh chóng hướng tên mặt vuông chữ quốc lao đến.

Tên mặt vuông chữ quốc khinh thường nhìn Tần Thiên, sau đó cũng nghênh đón hắn.

"Chết đi!"

Tần Thiên đột nhiên bạo tăng tốc độ, trong nháy mắt đã vọt tới trước mặt tên mặt vuông chữ quốc, thiết quyền mạnh mẽ hướng về phía miệng hắn hung hăng đập tới.

"Bụp!"

Một tiếng va chạm cùng tiếng kêu thảm thiết cực lớn vang lên. Tên mặt vuông chữ quốc ngay cả phòng ngự cũng không kịp, trực tiếp bị Tần Thiên một quyền đánh bay, nặng nề rơi xuống đất, răng cửa toàn bộ rụng hết, miệng đầy máu tươi, muốn khóc cũng không khóc được, bộ dáng vô cùng thảm hại.

Trong nháy mắt, đám người còn lại liền ngẩn ngơ. Mặt vuông chữ quốc chính là xã trưởng võ đạo xã, Taekwondo đai đen, cư nhiên bị Tần Thiên "đấm phát chết luôn", sao có thể như vậy!

Tần Thiên ra xong một chiêu, cũng không dừng lại, trong miệng cười lạnh một tiếng, nhanh chóng vọt tới trước mặt tên mặt vuông chữ quốc, một tay nắm lấy đùi phải hắn.

Tần Thiên nhìn những người còn lại, lạnh lùng nói: "Nhìn đây, lũ súc sinh!"

Nói đoạn, Tần Thiên hung hăng giẫm mạnh xuống xương bánh chè của nạn nhân.

"Rắc...!"

Tiếng xương vỡ vụn vang lên. Tên mặt vuông chữ quốc trong miệng hét thảm một tiếng, cả người đau đớn kịch liệt. Nhưng Tần Thiên vẫn chưa dừng lại, lần nữa nắm lấy chân còn lại, đồng dạng bẻ gãy. Tên mặt vuông chữ quốc lập tức hôn mê bất tỉnh.

"Dừng tay!"

Tên siêu mập Nhật Bản nhìn Tần Thiên, cả giận quát.

Tần Thiên lạnh lùng đáp: "Ta còn chưa chơi đủ!"

Nói đoạn, Tần Thiên mạnh mẽ giơ chân lên, hung hăng dập xuống hạ bộ của tên mặt vuông chữ quốc.

Tên mặt vuông chữ quốc đau đớn tỉnh lại, rên rỉ một tiếng kinh khủng. Tần Thiên không một chút thương hại, đạp liên tục mấy chục cái, khiến chỗ đó nát bét, máu tươi trào ra, nhuộm đỏ cả đáy quần. Thấy cảnh tượng đó, có một số người bị dọa đến vội vàng che hạ bộ của mình lại.

"A... Dám đụng đến bọn ta, cho bọn mày chết!"

Tên siêu mập lập tức giơ chân lên, muốn hướng về phía Phạm Kiến hạ thủ.

Tần Thiên trong nháy mắt đã vọt tới, tung một cước trời giáng vào bụng tên mập. Hắn căn bản không giữ lại chút sức nào, chính là toàn lực xuất ra.

Một tiếng động có thể so với tiếng giết heo vang lên. Cả người tên mập bị Tần Thiên đá bay, hơn nữa trong miệng còn nôn ra một đống lớn, bắn hết vào những người Nhật Bản bên cạnh, làm cho bọn chúng khắp người đều là một mảng ô uế.

"Hừ! Lũ súc sinh, chết hết đi!"

Tần Thiên phẫn nộ quát, lao đến chỗ những người đang giẫm đạp lên sinh viên khoa mỹ thuật, mỗi người một đấm vào mặt, đánh cho bọn chúng kêu la thảm thiết liên tục. Hắn nhìn một chút, thấy bên cạnh có gậy bóng chày đặt ở góc tường, lập tức đi tới cầm lấy một cây.

"Mau, đánh chết hắn, đánh chết hắn, chúng ta cùng lên!"

Một tên thấy Tần Thiên khủng bố như vậy, thoáng cái đã hạ gục bốn năm người, lập tức hô to, hướng Tần Thiên lao đến, vài người khác cũng ào ào xông lên.

Tần Thiên xoay mạnh gậy bóng chày, hướng về đám người đang hung hăng đánh tới, cười lạnh: "Đưa mặt cho ta đánh, các ngươi thật quá chu đáo, vậy ta cũng không khách khí!"

Một tên kêu thảm một tiếng, bị Tần Thiên một gậy đập vào bả vai, trong nháy mắt xương bả vai nát vụn, ngã xuống đất kêu cha gọi mẹ.

"Rầm rầm! Aaa..."

Liên tục mấy tiếng kêu thảm vang lên. Cây gậy trong tay Tần Thiên liên tục hoạt động, trên mặt đất ngã xuống một đống người tay chân gãy lìa. Chỉ còn lại hai người duy nhất, bọn chúng nhìn Tần Thiên thủ đoạn khủng bố như vậy thì bị dọa đến ngã ngửa.

Tần Thiên cầm lấy cây gậy, đi tới trước mặt hai người này, lạnh lùng nói: "Hừ! Còn các ngươi nữa!"

Hai người này lập tức hoảng sợ: "A... Đừng, đừng đánh bọn ta, đừng đánh bọn ta..."





trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch