Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Sống Cùng Biểu Tỷ

Chương 185: Chủ Động

Chương 185: Chủ Động


"Khốn kiếp, tiếp tục như vậy ắt hỏng bét!"

Tần Thiên thầm nghĩ. Giờ khắc này, Dư Kiều vô cùng "manh động", hiển nhiên dược hiệu đã hoàn toàn phát huy. Tiếp tục như vậy, nhất định sẽ đại sự bất diệu.

"Phiền toái thật, phải thỉnh giáo Phong Tử xem có diệu kế gì mới được."

Hắn đẩy đầu Dư Kiều ra, lấy điện thoại gọi cho Phong Tử.

"Này, Phong Tử, làm sao giải trừ xuân dược?"

Điện thoại vừa kết nối, Tần Thiên lập tức lớn tiếng hỏi.

"Có biện pháp gì chứ? Chỉ có thể song tu thôi. Nếu không được thỏa mãn, ắt vong mạng."

Phong Tử ở đầu dây bên kia đáp.

"Khốn kiếp, không còn phương pháp khác sao?"

Tần Thiên vừa nghe lời Phong Tử nói liền tức khắc cúp máy.

"Chẳng lẽ thật không còn phương pháp nào khác?"

Tần Thiên lẩm bẩm. Bỗng nhiên, hắn nhớ lại lần trước bản thân đã từng dùng nước lạnh để áp chế dục hỏa. Xem ra, có thể dùng phương pháp này với Dư Kiều, giúp nàng khôi phục thanh tỉnh. Nghĩ đoạn, hắn liền đứng lên, ôm Dư Kiều đi tới phòng tắm. Vào trong, hắn mở vòi nước lạnh cho chảy thẳng vào mặt nàng, mong nàng tỉnh táo lại.

Nhưng ai ngờ, nước lạnh đối với Dư Kiều căn bản vô hiệu. Ngược lại, y phục của nàng toàn bộ bị thấm ướt, nhất thời phong cảnh bên trong như ẩn như hiện lộ ra ngoài. Hai khỏa đại cầu trước ngực vô cùng rõ ràng, khiến tiểu huynh đệ Tần Thiên một trận kích động, không nhịn được ngóc đầu lên một chút, đâm phải vùng cỏ thơm của Dư Kiều.

Thân hình Dư Kiều nhất thời run lên, phát ra tiếng rên rỉ tiêu hồn, trên mặt lộ ra bộ dạng thoải mái, đem hạ thân ra sức cọ xát lấy tiểu đệ của Tần Thiên, khiến hắn một trận khó chịu.

"Phải rời xa nàng nhanh mới được, nếu không ắt phải chết!"

Tần Thiên thầm nghĩ, muốn bỏ tay Dư Kiều ra, nhưng nàng lại gắt gao giữ chặt lấy y phục hắn không buông. Cái miệng nhỏ nhắn hướng về phía Tần Thiên hung hăng hôn lên, một cổ hương khí không ngừng toát ra khiêu khích. Tiểu đệ phía dưới không ngừng bị cọ xát, làm Tần Thiên khó chịu đến cực điểm.

"Mặc kệ vậy, ta là bị ép buộc. Chuyện khác để sau này tính."

Tần Thiên thầm nhủ. Trực tiếp ôm lấy Dư Kiều, hai tay hạ xuống, ra sức xoa nắn làm nàng thở gấp liên tục. Bên dưới liên tục bị ma sát, khiến vũ thủy không ngừng chảy ra.

"A... A..."

Dư Kiều càng rên lớn, hạ thân ra sức cùng đại sát khí của Tần Thiên ma sát. Tần Thiên biết nàng không nhịn được nữa. Nếu không giải quyết sớm, có thể sẽ đại sự bất diệu, cho nên dứt khoát đưa tay tiến vào trong quần Dư Kiều, kéo quần nhỏ của nàng xuống. Sau đó, lấy đại sát khí của mình ra, chuẩn bị tiến vào.

Không ngờ, vừa mới lấy ra, cũng là lúc Dư Kiều hạ xuống. Nhất thời, tiểu đệ hắn liền xông ào vào. Trong nháy mắt, Tần Thiên cảm giác được sự thoải mái dữ dội, vừa chật chội vừa ấm áp. Còn Dư Kiều thì phát ra tiếng kêu thảm thiết, thần sắc thanh tỉnh lại, nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi. Sau đó, tiếp tục hoạt động mãnh liệt. Hắc động không ngừng phun ra nuốt vào sát khí của Tần Thiên, miệng nhỏ liên tục phát ra tiếng rên rỉ thoải mái.

Tần Thiên cũng rất phối hợp, dùng sức đánh thẳng vào. Không đến mười phút, Dư Kiều đã lên đỉnh, nhưng dược hiệu vẫn chưa có tản đi.

Kết quả, hai người liên tục trong hơn hai canh giờ, dược hiệu mới thối lui, Dư Kiều liền ngất đi. Tần Thiên cũng mệt mỏi gần chết, bởi vì hắn cũng lên đỉnh ba lần. Sau đó, ôm Dư Kiều trở về trên giường rồi chìm vào giấc ngủ.

Không biết qua bao lâu, Tần Thiên cảm giác mơ hồ có rung động bên cạnh, lập tức tỉnh lại thì vừa lúc thấy Dư Kiều đã tỉnh. Hai người bốn mắt nhìn nhau. Nàng cũng không có la hoảng lên như trong tưởng tượng của hắn mà chỉ hơi sửng sốt một chút, sau đó khẽ mỉm cười.

"Ngươi không cần giải thích, ta biết."

"Ngươi cũng biết?"

Tần Thiên giật mình hỏi. Dư Kiều gật đầu. Từ lúc Tần Thiên đem nàng từ trong quán rượu đi đến nơi này, nàng đã biết, chỉ bất quá có chút mơ mơ hồ hồ mà thôi.

"Ngươi không cần lo lắng, ta không cần ngươi chịu trách nhiệm đâu."

Dư Kiều nhìn Tần Thiên cười nói.

"Đây là lần đầu tiên của cô?"

"Lần đầu tiên thì thế nào? Bất quá chỉ là một lớp màng mà thôi. Có muốn tiếp tục một lần nữa không?"

Dư Kiều dụ hoặc nói rồi mạnh mẽ đưa tay bắt lấy đại sát khí của hắn. Nhất thời, một trận thoải mái lan tỏa khắp người Tần Thiên. Vừa rồi, hắn căn bản không có hảo hảo hưởng thụ. Lúc này, nếu Dư Kiều đề nghị một lần nữa, hắn đương nhiên sẽ không cự tuyệt. Lập tức tung mình lên đem nàng đè xuống dưới, đưa tay cởi hết y phục, làm cho hai quả cầu tuyết trắng lớn của nàng lộ ra.

Tần Thiên liền không khách khí, hai tay ra sức hưởng thụ. Dư Kiều một bên đưa tay lên ôm lấy cổ hắn, miệng đỏ hướng về phía đôi môi Tần Thiên hôn lấy. Ở đầu lưỡi hắn dùng sức bắt đầu quấn lấy, biểu hiện cực kỳ chủ động. Hai chân cũng là kẹp chặt lấy eo hắn, không ngừng ma sát.

Tần Thiên không nghĩ tới Dư Kiều lại chủ động như vậy, thật giống như xuân dược còn chưa có hết. Nhất thời, hai tay càng ra sức, khiến Dư Kiều thở gấp liên tục.

Tần Thiên tách miệng nhỏ Dư Kiều ra, tiến đến thưởng thức một viên tiểu bồ đào, nhất thời khiến cả người Dư Kiều run rẩy không ngừng.

"A... Thật thoải mái, dùng lực mạnh một chút."

Dư Kiều nói, trong miệng không ngừng rên rỉ thở gấp. Rồi nàng đột nhiên mạnh mẽ tung mình, đem Tần Thiên đặt ở dưới. Đưa bộ ngực lớn dùng sức hướng vào miệng Tần Thiên lắp đầy. Bên dưới hai người cũng đã không còn gì ngăn cản, Dư Kiều một tay chụp lấy đại sát khí của Tần Thiên, đưa đến cửa động rồi dùng sức ngồi xuống.

Dư Kiều bỗng hét thảm một tiếng. Nàng mới vừa thất thân, nơi này vẫn còn rất đau.

"Lão sư, cô vội vã như vậy làm gì? Sẽ đau đó."

Tần Thiên buông miệng ra, nhìn Dư Kiều cười nói.

"Bớt nói nhảm đi, mau ăn tiếp đi."

Dư Kiều nhìn Tần Thiên nói, lấy cặp tuyết lê của mình một lần nữa nhét trở về trong miệng hắn. Sau đó, kiều đồn dao động, tiểu huyệt bắt đầu phun ra nuốt vào đại sát khí của Tần Thiên, trong miệng phát ra một trận tiếng kêu thoải mái.





trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch