"Các ngươi muốn làm gì?!" Dư Kiều nhất thời khẩn trương, nhìn đám người xung quanh lớn tiếng hỏi.
"Không muốn làm gì cả, chỉ muốn các ngươi dâng nộp tiền bạc!" Lão bản lên tiếng, giọng điệu đầy vẻ đe dọa.
"Không có tiền! Dù có tiên thạch, ta cũng không dâng cho loại người như ngươi. Đây rõ ràng là lừa gạt, cướp bóc trắng trợn!" Dư Kiều giận dữ, chỉ thẳng vào mặt lão bản mà mắng.
"Hừ! Gài bẫy đám các ngươi thì sao? Không có tiền trả, vậy thì ngoan ngoãn ở lại đây! Đừng hòng mơ tưởng ai có thể rời đi!" Lão bản lạnh lùng nhìn Dư Kiều, giọng điệu vô cùng ngạo mạn, hiển nhiên không phải lần đầu lão làm chuyện này.
"Ngươi..." Dư Kiều bị lão bản làm cho tức nghẹn, không biết phải nói gì. Tần Thiên bước lên, nhẹ nhàng hạ tay nàng xuống, ý bảo nàng đừng kích động.
"Hừ! Ba chục ngàn, dù một xu ta cũng không cho ngươi. Chúng ta đi!" Tần Thiên cười lạnh nhìn lão bản, nói xong liền nắm tay Dư Kiều muốn rời đi. Hắn chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn ra, lão bản này thuần túy là muốn lừa đảo. Loại người này phải cho một bài học nhớ đời.
"Hừ! Muốn chạy trốn? Bắt chúng lại cho ta!" Lão bản lập tức hô lớn. Ngay sau đó, cả hai người Tần Thiên liền bị đuổi theo.
"Hừ! Chết đi!" Tần Thiên quát lạnh, mạnh mẽ vung chân đạp thẳng vào tên đang lao tới, một cước đạp ngay giữa bụng, trong nháy mắt đá văng hắn ra ngoài, đập mạnh vào chiếc ghế nằm cách đó không xa, khiến nó vỡ nát, rồi ngã xuống đất kêu thảm thiết.
Những kẻ khác đều kinh hãi trước cước đá vừa rồi của Tần Thiên, không ngờ hắn thoạt nhìn thư sinh yếu đuối, lại có thể mạnh mẽ đến vậy. Nhưng đám người rất nhanh lấy lại tinh thần, trực tiếp vung vũ khí trong tay, lao vào tấn công Tần Thiên.
"Nàng lui qua một bên đi, tránh bị ngộ thương!" Tần Thiên dặn Dư Kiều, một tay đẩy nàng đến nơi an toàn. Rồi ngay sau đó, hắn mạnh mẽ xông vào đám người đang xông đến. Tần Thiên vừa mới đột phá cảnh giới, còn đang lo không biết tìm ai để luyện tay, kiểm nghiệm thực lực, không ngờ đám tay chân này lại chủ động tìm đến tận cửa. Tần Thiên dĩ nhiên sẽ không từ chối.
"Hừ! Đi chết đi!" Tần Thiên nhìn gã tay cầm dao phay quát lớn, mạnh mẽ xuất thủ, chụp chính xác vào cổ tay hắn, tay phải đấm mạnh vào mặt. Trong nháy mắt, hắn bị đánh bay ra ngoài, khuôn mặt be bét máu, ngã xuống đất kêu gào thảm thiết.
Tiếp đó, Tần Thiên lại xông đến một tên khác, tung ra một cước vào hạ bộ của hắn.
"AAAAA!"
Trong khoảnh khắc, gã này phát ra tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa, cả khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy. Tần Thiên rút chân ra, đồng thời tung thêm một cước vào lồng ngực, đạp hắn bay ra ngoài, khiến vài cái xương sườn gãy lìa, cả người phun máu ngất đi, dao găm rơi lại trên mặt đất.
"Hay! Đánh chết chúng cho ta!" Dư Kiều đứng bên ngoài cao hứng gào thét.
"Nhanh lên, các ngươi cùng nhau lên đi, đánh chết hắn!" Lão bản đầu trọc thấy Tần Thiên đánh nhau quá giỏi, ba thuộc hạ của mình nhất thời bị phế bỏ, trong lòng có chút hoảng loạn. Đám người của hắn cũng là những kẻ chuyên đánh nhau, vậy mà lại bị Tần Thiên dễ dàng đánh cho tơi bời, thân thủ của hắn quả thực không tầm thường.
Những kẻ còn lại nghe được lời lão bản, lập tức cầm lấy vũ khí, từ tứ phía lao về phía Tần Thiên, toàn bộ đều vung tay hướng đầu hắn mà đánh tới.
"Ầm!"
Bất chợt, Tần Thiên đột nhiên tăng tốc, thân ảnh như ảo ảnh, hiện ra ngay trước mặt một tên, tung ra một cước đá vào bụng. Tên này nhất thời như quả đạn pháo, bay ra ngoài, đập gãy một chiếc bàn, ngã xuống đất không biết sống chết ra sao.
"Tuyệt! Tần Thiên cố lên, đánh chết chúng đi! Cái bọn dám lừa đảo ta!" Dư Kiều lại hưng phấn hô lớn, vỗ tay kịch liệt, cứ như đang xem biểu diễn. Tần Thiên cũng cảm thấy hết chỗ nói, cô nàng này thấy đánh nhau không biết sợ, ngược lại còn cao hứng như vậy, đây còn là con gái sao?
Tần Thiên một cước giải quyết một tên, ngay lập tức không chút chần chừ đưa tay chụp lấy mặt một tên đang lao đến. Nhất thời, hắn bị Tần Thiên lôi ra phía sau. Ngay khi hắn còn chưa kịp phản ứng, những kẻ khác vốn định đánh Tần Thiên thì lại đánh trúng hắn. Nhất là một cái chảo, trực tiếp đập vào đầu khiến hắn hoa mắt chóng mặt, phân biệt không nổi đông tây nam bắc. Tần Thiên buông tay, hắn liền ngã ngay ra đất.
Lão bản đầu trọc đứng bên cạnh thấy tình hình không ổn, người của mình dường như không phải đối thủ của Tần Thiên, lập tức lấy điện thoại ra gọi người đến trợ giúp.
"Tụi bây đến đây!" Tần Thiên nhìn bốn tên còn lại lạnh lùng nói. Rồi mạnh mẽ vọt đến gần tên đang cầm chảo, một tay đoạt lấy nó, rồi dùng chính cái chảo hung hăng đập vào đầu hắn.
"Boooong!"
Một tiếng nổ tung vang lên. Tên này bị Tần Thiên cho một chảo, trực tiếp bị nện nằm lăn ra đất. Bên cạnh đó, một tên đang tính xông đến, nhìn Tần Thiên đập một phát khiến đồng bọn mình hôn mê bất tỉnh, không khỏi dừng lại một chút. Kết quả hắn cũng chịu chung số phận, Tần Thiên cho cái chảo tiếp xúc thân mật lên khuôn mặt, đập trúng khiến cổ hắn cũng lệch, hai kẻ còn lại thấy nhiều đồng bọn bị Tần Thiên đánh cho bỏ mạng, sợ hãi lui về sau, không dám tiến lên nữa.
"Khách khách, vật này dùng để đánh người thật đúng là thoải mái. Nếu để cho Thiên Bang mỗi người đều cầm cái chảo đi đánh nhau, không biết sẽ thành cái dạng gì đây."
Tần Thiên thầm nghĩ, hơn một trăm người cầm chảo trên tay đi đánh nhau, có thể còn chưa kịp đánh nhau, đối phương đã cười chết rồi.
"Lên đi... Mau xông lên đi! Ta nuôi các ngươi làm gì không biết? Thật là lũ vô dụng!" Lão bản giận dữ nói.
"Đúng đấy, mau lên đi, sợ cái gì chứ. Tần Thiên huynh cũng xông lên đi... Đánh chết chúng, dùng nồi mà đập đầu chúng!" Dư Kiều đứng bên cạnh hưng phấn nói. Tần Thiên chỉ còn biết im lặng nhìn nàng một hồi.
"Qua đây, sợ cái gì chứ? Ta còn chưa chơi đủ mà, tới đi!" Tần Thiên nhìn ba người bọn chúng nói, vung vẩy cái chảo trong tay, bộ dáng thoạt nhìn cực kỳ buồn cười.
"Nhanh đi, đánh chết hắn. Cố gắng chịu đựng, đợi chút bọn Tiểu Tứ sắp đến rồi." Lão bản trốn phía sau hai người này mà hô.
"Một mình ngươi đi đi!" Hai kẻ cùng kêu lên, đẩy mạnh lão bản hướng Tần Thiên mà lao tới. Tần Thiên vừa nhìn thấy liền mừng rỡ, lập tức nắm chặt cái chảo, hướng đầu lão bản mà mạnh mẽ đập tới.
"Bành!"
"Aaaal!"
Một âm thanh vang lên cùng với tiếng hét thảm. Đầu lão bản bị Tần Thiên cho một chảo lập tức sưng phồng lên, trong nháy mắt một cục máu đỏ đội lên, nhưng ngay sau đó liền biến thành màu đen. Cả người lão bản ngã trên mặt đất, ôm đầu kêu thảm thiết. Hai tên còn lại thì sợ hãi run rẩy.
"Thế nào? Các ngươi còn muốn tới sao!" Tần Thiên nhìn hai tên còn lại nói. Hai tên này trực tiếp ôm nhau, nhìn Tần Thiên khẩn trương nói: "Không... Không cần, không cần đâu."
"Hừ! Lần này ta tạm thời bỏ qua cho các ngươi. Lần sau còn để ta gặp nữa, ta phế!" Tần Thiên lạnh lùng nhìn hai tên còn lại, hai tên này liền gật đầu lia lịa tỏ vẻ không dám.
"Tần Thiên, ta cũng muốn chơi!"
Dư Kiều bước qua, trực tiếp cầm cái chảo trong tay Tần Thiên. Lão bản đang nằm trên mặt đất vì thế mà được "chiêu đãi" một bữa chảo gõ thịnh soạn, mỗi lần vung tay đều dùng hết toàn lực, trong miệng còn mắng: "Chơi ta à? Hãm hại ta à? Ta đánh chết ngươi!"
Đúng lúc này, một giọng nam cực kỳ the thé từ ngoài cửa truyền vào. Tần Thiên liền nhìn ra, ở cửa đang đi vào là hai mươi tên lưu manh đang cầm khảm đao, cầm đầu là một tên tóc dài nhìn như đàn bà, rất gầy, giống như dân nghiện. Tay phải cầm một thanh khảm đao, tay trái ngắt Lan Hoa Chỉ, tạo hình cực kỳ phong cách.
"Tứ gia, ngài đến rồi! Mau, mau đánh chết bọn chúng, chính hai người chúng nó đánh lão bản đó!" Hai tên còn lại lập tức chạy tới chỗ tên Lan Hoa Chỉ, chỉ vào hai người Tần Thiên nói.
"Khốn nạn! Lại dám đánh huynh trưởng của ta? Muốn chết!"
Lập tức, Lan Hoa Chỉ dậm chân giận dữ nói. Thanh âm ái nam ái nữ, động tác lại cực kỳ ẻo lả, khiến Tần Thiên và Dư Kiều da gà nổi hết cả lên.
"Dcmn, huynh đệ, ngươi là nam hay nữ vậy? Nói chuyện có thể bình thường một chút được không? Hù chết ta rồi!" Tần Thiên nhìn tên Lan Hoa Chỉ kia nói.
"Hừ! Lại còn dám mắng ta, giết chết hắn!" Lan Hoa Chỉ hừ lạnh một tiếng, nghiêng đầu một cái thật giống như bánh bèo. Tần Thiên và Dư Kiều thiếu chút nữa đã phun ra.
"Tần Thiên, nhanh đánh chết hắn đi, vì dân trừ hại, thật là kinh khủng!" Dư Kiều nói với Tần Thiên, cả người da gà đã rụng đầy đất rồi.
"Không thành vấn đề, ta liền trừ cái tên yêu nghiệt này!"
Tần Thiên lập tức nói, ôm Dư Kiều hôn một cái, rồi nhanh chóng lao tới đánh giết đối phương.
Những tên lưu manh đang đứng đối diện cũng lao vào, khảm đao sắc bén cầm trong tay, trực tiếp hướng tới đầu Tần Thiên mà chém tới.
"Chết!"
Tần Thiên quát lạnh một tiếng, tung một quyền vào tên đang lao tới, đoạt lấy khảm đao của hắn. Rồi ngay sau đó, hắn lao vào trong đám người đấm đá lung tung. Khảm đao lướt qua người lũ lưu manh, trong nháy mắt, máu tươi văng khắp nơi. Trên mặt đất đã ngã xuống mười mấy người, tất cả đều bị khảm đao trên tay Tần Thiên chém trúng, nằm la liệt kêu la thảm thiết.
Tên Tiểu Tứ kia còn chưa kịp phản ứng, khảm đao của Tần Thiên đã gác trên cổ hắn rồi.
"Ngươi đó, lại còn trang điểm!!" Tần Thiên nhìn Tiểu Tứ giật mình hô. Thằng khốn này còn kẻ mắt nữa!
"Hừ! Không được sao!" Tiểu Tứ nhìn Tần Thiên hừ lạnh nói. Vừa nói, vừa có một mùi thum thủm từ sâu bên trong bốc lên, có thể thấy loáng thoáng trên hàm răng hắn còn vài cọng rau hẹ đang phiêu động.
"Bà mẹ nó, thật kinh dị! Đi chết đi!"
Tần Thiên cả giận nói, một cước hung hăng đạp lên người Tiểu Tứ, trong nháy mắt đá "nàng" bay ra ngoài, văng xa hơn mười thước, đập vỡ tan một chiếc bàn.
"Thối chết được! Thối chết được!" Tần Thiên cau mày hô lớn, vội vàng trở lại bên cạnh Dư Kiều.
"Hay là chúng ta đi thôi!"
Tần Thiên nhìn Dư Kiều nói, rồi kéo tay nàng rời đi. Những tên côn đồ còn lại không một ai dám tiến lên ngăn cản, nhìn Tần Thiên rời đi thật xa mới vội vàng chạy qua xem lão bản của mình ra sao.