Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Sống Cùng Biểu Tỷ

Chương 235: Triệu Chỉ Nhược Rời Đi

Chương 235: Triệu Chỉ Nhược Rời Đi


Vô luận thời gian trôi qua bao lâu, Tần Thiên rốt cuộc tỉnh lại. Cảm giác toàn thân đau nhức không thôi, đầu óc choáng váng rồi lại ngã xuống. Hắn đưa mắt nhìn bốn phía, nơi đây ngập tràn thi thể của lũ Lang Yêu. Nằm trong số đó, một đầu Lang to lớn nổi trội hơn cả, chính là Lang Vương đã bỏ mạng.

Tần Thiên kiểm tra một chút tình trạng thân thể. Phát hiện bị chút nội thương, trong đan điền năng lượng đã khô cạn, cơ hồ không còn sức lực để đứng dậy.

"Khốn kiếp, lẽ nào ta đã chém giết toàn bộ lũ yêu vật này hay sao?"

Tần Thiên nhìn thi thể Lang Yêu xung quanh, lẩm bẩm tự hỏi. Trong ký ức của hắn, chỉ còn lại hình ảnh bản thân liều mạng lao vào lũ Lang Yêu. Còn cụ thể diễn biến ra sao, hắn không tài nào nhớ được. Khi đó, ý thức dường như bị một thế lực vô hình thao túng, trong đầu chỉ còn lại ý niệm giết chóc. Thấy máu tươi, hắn vô cùng hưng phấn. Tần Thiên lúc đó tựa hồ đã biến thành một con người khác.

Hắn suy tư một hồi, sau đó bắt đầu vận công tu luyện, đồng thời hấp thu linh khí trong thiên địa vào cơ thể. Ước chừng nửa canh giờ trôi qua, thân thể dần dần bớt đau nhức, nhưng vẫn chưa khôi phục được tới trạng thái ban đầu. Bất quá, giờ thì hoạt động, đi lại đã không còn trở ngại.

Tần Thiên đứng lên, cầm khảm đao hướng tới Lang Vương. Hắn dùng đao rạch từ miệng nó, men theo khóe miệng mở tung đầu nó ra. Sau đó, moi từ trong đầu nó ra một viên nội đan to bằng quả trứng gà. Viên nội đan này so với viên nội đan lần trước hắn lấy được, không sai biệt lắm. Trên viên nội đan có ngân quang tỏa sáng.

Cầm lấy nội đan, Tần Thiên ngồi xuống, bắt đầu hấp thu năng lượng trong đó. Mất khoảng một canh giờ, hắn đem năng lượng trong nội đan hấp thu toàn bộ. Nội đan cũng hóa thành phấn vụn, theo gió bay đi. Tần Thiên cũng nhờ đó mà trở lại thời kỳ đỉnh phong, cơ hồ cảm giác được sắp đột phá.

"Hô! Thật là thoải mái!"

Tần Thiên thở ra một hơi, nhìn lại vết thương trên người, toàn bộ đã biến mất không dấu vết. Hấp thu nội đan của Lang Vương giúp hắn khôi phục rất nhanh.

"Đúng rồi, ta nên đi lấy Huyết Lang Hoa."

Tần Thiên nghĩ tới Huyết Lang Hoa trong hồ, liền xoay người hướng hồ nhỏ bên kia chạy tới. Tại đó, Huyết Lang Hoa đã hoàn toàn nở rộ, cánh hoa một màu đỏ kiều diễm mà ướt át.

Tần Thiên nhìn hồ nước, thầm nghĩ: "Khốn kiếp, nơi này liệu có yêu vật ẩn núp hay không? Phải thử mới được." Hắn quay đầu, tay nắm lấy một thi thể Lang Yêu, ném xuống hồ, xem có điều gì khác lạ xảy ra hay không.

Thi thể Lang Yêu rất nhanh chìm xuống hồ, qua một khắc mà không có gì bất thường xảy ra. Tần Thiên yên lòng, lập tức xuống nước, hướng tới Huyết Lang Hoa. Tới gần, hắn liền giơ tay ngắt lấy, sau đó xoay người bơi trở lại bờ.

Cầm Huyết Lang Hoa trong tay, Tần Thiên trầm ngâm: "Mùi thơm quá, đối với tu luyện của ta có trợ giúp rất lớn."

Cảm giác có một cỗ lực lượng kỳ dị từ Huyết Lang Hoa tản mát ra. Tần Thiên thử hấp thu một chút, liền nhận thấy có thể trực tiếp hấp thu chuyển hóa thành năng lượng. Bất quá, hắn chỉ hấp thu một chút, chứ không tiếp tục, sợ nó lại giống như nội đan yêu thú, hóa thành tro bụi thì thật phiền toái.

"Tốt, trước tiên ta phải đem tất cả nội đan thu thập đã." Tần Thiên lẩm bẩm, đem Huyết Lang Hoa để qua một bên, sau đó cầm lấy khảm đao, bắt đầu moi nội đan ra.

Tất cả đầu Lang Yêu đều bị Tần Thiên đập nát. Nội đan được lấy ra, đem cất cùng chỗ với Huyết Lang Hoa. Tính sơ sơ cũng lấy được khoảng chín mươi bốn viên.

"Mẹ nó, đây thật giống Dạ Minh Châu, nếu đem đi bán thì kiếm bộn tiền."

Đưa mắt nhìn một đống lớn ngân quang chói mắt, Tần Thiên cởi áo T-shirt, làm thành cái túi, đem toàn bộ nội đan cùng Huyết Lang Hoa bỏ vào trong đó. Đang định quay trở về, hắn chợt nhớ tới lũ nòng nọc thích ăn nhất là thịt cầy, mà loại cầy thành tinh thì thịt lại càng ngon. Hắn quay lại, vác theo con Lang Vương. Hắn nghĩ, lần này hiếu kính với lũ nòng nọc, chắc chắn sẽ được ăn bom. Sau đó, hắn trở về truyền tống trận, cầm tinh thạch bóp nát. Vài giây sau, không gian vặn vẹo, mang theo thân ảnh hắn biến mất.

Trong chớp mắt, Tần Thiên lại một lần nữa xuất hiện trên đỉnh núi.

"Ba Ba Ca, ta đã làm xong rồi."

Tần Thiên cầm Huyết Lang Hoa trong tay, hướng phía Ba Ba Ca giơ lên. Thuận tiện đem một đống lớn nội đan bỏ ra, làm nó rơi đầy đất.

"Chúc mừng chủ nhân, thành công thông qua khảo hạch lần thứ nhất, lại còn kiếm được một số lượng lớn nội đan, ai còn có thịt cầy ngon thế này."

"Ừ, con cầy này là ta hiếu kính với lũ nòng nọc đấy, không có phần của ngươi đâu. Ta ra ngoài trước."

Tần Thiên đem Huyết Lang Hoa cùng nội đan lưu lại trên mặt đất. Ngay sau đó, tâm niệm vừa động, liền biến mất ngay tại chỗ. Một khắc sau, liền trở lại bên trong phòng mình.

Trời cũng đã gần sáng hẳn, Tần Thiên tìm quần áo đi tắm, còn quần áo bẩn thì bỏ vào máy giặt. Còn con cầy thì định bụng lúc nữa trời sáng sẽ mang đi biếu lũ nòng nọc.

Tắm rửa xong, Tần Thiên thấy còn thời gian, liền đi chuẩn bị bữa sáng cho hai người Tiêu Du cùng Lý Phỉ Nhi ăn. Ánh mắt vô tình lướt qua cửa phòng của Triệu Chỉ Nhược, hắn nhìn thấy cửa phòng khép hờ. Tần Thiên đang nhớ lại chuyện buổi tối hôm qua, nên liền hướng phòng Triệu Chỉ Nhược đi tới, xem nàng đã trở lại chưa.

"Cốc cốc, có ai trong đó không?"

Tần Thiên gõ nhẹ cửa hỏi.

Bên trong không có thanh âm đáp lại. Tần Thiên cầm cửa đẩy nhẹ ra, hướng vào trong phòng nhìn một chút. Vừa nhìn, nhất thời kinh hãi, trong phòng đồ đạc không còn một cái nào, chăn đệm được gấp chỉnh tề, hành lý cùng quần áo của Triệu Chỉ Nhược không lưu lại cái nào. Thật giống như căn phòng chưa bao giờ có người ở qua. Bất quá, bên trong vẫn còn lưu lại mùi hương trên người Triệu Chỉ Nhược.

"Nàng đã rời đi rồi sao?"

Tần Thiên thầm nghĩ, sau đó đi vào nhìn chung quanh một lần. Nhìn trong tủ quần áo, không thấy cái gì của Triệu Chỉ Nhược.

Tần Thiên có chút nghi hoặc, nhưng lại nhìn thấy dưới chiếc đèn bàn có kẹp một phong thư, cầm lên nhìn, bên ngoài viết "Gửi Tần Thiên". Hắn mở ra, bên trong có một trang giấy viết mấy dòng cho hắn. Trang thư viết rất đơn giản, chỉ nói cho Tần Thiên biết, hắn không cần nàng, nàng liền rời đi. Nhưng nhìn lại phía trên chữ có chút nước đọng, giống như nàng vừa viết vừa khóc vậy.

"Nàng làm cái gì vậy?"

Tần Thiên nhìn thư, hoàn toàn không giải thích được. Triệu Chỉ Nhược tìm tới đây, vẫn chưa đạt được mục đích mà đã vội vàng rời đi. Tần Thiên có cảm giác mình thật có lỗi với nàng. Lần trước, hai người ở trong phong cùng nhau, Tần Thiên đã được nhìn toàn bộ thân thể nàng. Trong lòng hắn vẫn còn cảnh giác với nàng, nhưng nàng cứ vậy mà đi lại làm cho hắn có cảm giác như mất một thứ gì đó quý giá.





trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch