Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Sống Cùng Biểu Tỷ

Chương 253: Khí Phách

Chương 253: Khí Phách


"Tốt! Tốt lắm!" Tần Thiên liếc nhìn tên thu thiếp, giọng điệu mất kiên nhẫn: "Bản tọa không biết kẻ nào sai khiến ngươi, lại dám to gan phá rối chuyện của ta. Bất quá, nếu ngươi chịu khai ra kẻ chủ mưu, bản tọa còn có thể suy xét tha cho ngươi một mạng."

Tên thu thiếp không hề nao núng, đối diện Tần Thiên đáp lời: "Không ai sai khiến cả, tại hạ chỉ là tuân thủ quy củ mà thôi. Xin hãy xuất trình thẻ căn cước để kiểm tra."

"Không chịu nói phải không? Hảo! Vậy thì đừng trách bản tọa vô tình."

Lời còn chưa dứt, Tần Thiên đã vọt đến trước mặt hắn, nắm lấy cổ áo quát lớn một tiếng, tức khắc quăng mạnh tên thu thiếp xuống đất.

"Bịch!"

Tên thu thiếp bị Tần Thiên quật ngã, kêu lên thảm thiết. Đầu đập xuống đất, máu tươi không ngừng tuôn ra. Mọi người xung quanh kinh hãi tột độ, không ai ngờ rằng Tần Thiên vừa rồi còn tươi cười hòa nhã, chớp mắt một cái đã trở mặt nhanh hơn cả lật bàn tay.

Nhưng, bọn hắn còn chưa kịp hoàn hồn, Tần Thiên đã nắm trong tay một thanh khảm đao sắc bén. Trong nháy mắt, hắn liên tục chém xuống tên thu thiếp đang nằm trên mặt đất.

"Nhất đao!"

"Nhị đao!"

"Tam đao!"

Chưa đến ba mươi hơi thở, tên thu thiếp đã bị Tần Thiên chém thành một đống thịt nát.

Đám người vây xem sắc mặt tái mét. Tần Thiên quả thực quá mức tàn bạo, ngay tại nơi này mà dám giết người. Bất quá, sự việc này khiến bọn hắn vô cùng vui mừng, bởi vì bọn họ có thể vin vào cớ này để gây sự với Tần Thiên.

Rất nhanh, đám bảo kê phát hiện tình huống nơi này, lập tức nhanh chóng ùa tới, tay cầm khảm đao, bao vây Tần Thiên và Phong Tử vào giữa.

"Các ngươi lại dám ngang nhiên giết người tại Kim Sắc Thiên Địa, chẳng lẽ không biết quy củ nơi này sao? Ở đây cấm sát phạt, mau theo chúng ta về để xử lý!"

Tên đầu lĩnh trong đám nhìn Tần Thiên quát lớn.

"Thật là ngại quá, là hắn chọc tới ta trước. Ta không tru diệt cả nhà hắn đã là may mắn lắm rồi. Hơn nữa, bản tọa mới lần đầu đến Kim Sắc Thiên Địa, quả thật không biết quy củ nơi này."

Tần Thiên liếc nhìn tên bảo kê, thản nhiên đáp lời.

"Hừ! Hắn chọc giận ngươi trước? Rõ ràng ngươi không chứng minh thân phận, liền ra tay giết người diệt khẩu, đại gia ta nói có đúng không hả?"

Một tên lão đại rốt cục không nhịn được, bước ra nhìn Tần Thiên cười lạnh nói.

"Đúng vậy, dám mạo danh lão đại Thiên Bang, còn ở chỗ này giết huynh đệ của chúng ta. Thật không coi bọn ta ra gì rồi, mau bắt hắn lại!"

Một tên lão đại khác cũng xen vào.

"Đúng vậy, bắt hắn lại! Dám không nhìn quy củ của hội sở, thật là muốn chết!"

Lại một tên nữa đi ra, chỉ vào Tần Thiên lạnh lùng nói.

"Hừ! Ba tên các ngươi đúng là đồ bỏ đi, ta chính là không coi các ngươi ra gì đấy thì sao? Ta giết cũng đã giết rồi, các ngươi làm gì được ta? Ta không tuân thủ quy củ thì sao nào? Các ngươi có thể làm gì? Đến đây, thử đụng vào ta xem."

Tần Thiên nhìn ba tên đầu heo, lộ vẻ cực kỳ khí phách, vung vẩy khảm đao trong tay. Máu tươi còn dính trên đó không ngừng nhỏ xuống, khiến Tần Thiên thoạt nhìn như một ác thần.

"Đúng vậy, dám nhục mạ bọn ta, chính là có kết cục này. Có bản lĩnh bọn ngươi tới thử xem, tới làm nhục bọn ta coi, để xem ta có chém chết mấy thằng ngu các ngươi hay không a?"

Phong Tử nhìn ba tên đầu heo lạnh lùng quát.

Nhất thời, sắc mặt ba tên kia trở nên vô cùng khó coi. Không ngờ Tần Thiên lại cường thế đến vậy, không hề sợ hãi ba người bọn chúng. Quả nhiên hung hãn như lời đồn, thậm chí còn hơn thế.

Trong lúc nhất thời, ba tên kia tiến không được, lùi cũng không xong. Vốn muốn lợi dụng chuyện Tần Thiên giết người để làm nhục hắn một phen, không ngờ Tần Thiên lại không coi bọn chúng ra gì, ngay cả Kim Sắc Thiên Địa cũng không để vào mắt. Nếu cường ngạnh, Tần Thiên có thể ra tay chém chết bọn hắn. Nhưng nếu lùi bước, bọn hắn lại mất hết thể diện, sau này trước mặt tiểu đệ còn mặt mũi nào ngẩng đầu?

"Ha ha ha..." Một tràng cười lớn từ ngoài truyền vào: "Tần Thiên lão đệ, quả nhiên nghe danh không bằng gặp mặt." Một nam tử nho nhã búi tóc đuôi ngựa bước vào, phía sau có hai tên tiểu đệ đi theo.

"Hoàng Đế, huynh tới thật đúng lúc. Thiên Bang thực quá kiêu ngạo, không coi quy củ của Kim Sắc Thiên Địa ra gì, dám ngang nhiên giết người tại nơi này."

Lão đại của một thế lực lên tiếng với nam tử vừa đến.

"Đúng vậy, căn bản không coi chúng ta ra cái gì. Một kẻ mới đến mà dám không để chúng ta vào mắt."

Một người khác cũng nói theo.

"Đúng vậy!"

Người thứ ba phụ họa.

"Hừ! Ba đồ bỏ đi, ta chính là không coi các ngươi ra cái đống shịt gì đó. Có bản lĩnh thì động vào ta đi. Nếu ta không đem đầu các ngươi làm bóng đá, ta không phải Tiểu Cường đập trai!"

Tần Thiên nhìn ba tên đầu heo ngang ngược nói, lộ vẻ cực kỳ khí phách.

"Ngươi... Muốn chết!"

Một tên nhất thời không nhịn được, lại bị Tần Thiên khiêu khích, lập tức muốn xông lên chém giết, bất quá lại bị Hoàng Đế ngăn cản.

"Được rồi, ta biết rồi, người này thật đáng chết. Cố ý gây khó dễ cho Tần Thiên lão đệ. Tần Thiên lão đệ mà không giết hắn thì ta cũng muốn giết hắn. Thôi được rồi, nể mặt Hoàng Đế ta, vào làm vài chén rượu, hòa khí sinh tài. Đánh đánh giết giết nhiều cũng không tốt đâu."

Hoàng Đế cười ha hả, nhìn mọi người giảng hòa, rồi bảo những tên bảo kê kia lui đi. Từ khi Tần Thiên bước vào, Hoàng Đế luôn chú ý đến hành động của Tần Thiên, thấy Tần Thiên gặp chuyện liền tới giảng hòa, tránh cho đại hội bị phá đám.

"Hừ! Nể mặt Hoàng Đế, ta không so đo với ngươi nữa."

Một tên nói, xong liền xoay người rời đi. Hai người còn lại cũng vậy, hừ lạnh một tiếng rồi rời đi.

"Hừ! Một đám bỏ đi, đừng để ta nhìn thấy lần nữa, nếu không ta chém chết cha chúng bay!"

Tần Thiên nhìn ba người rời đi, âm thầm cười lạnh.

"Tần Thiên lão đệ, quên hết những chuyện không vui này đi, nào, chúng ta đi vào, uống vài chén."

Hoàng Đế nhìn Tần Thiên, hào sảng nói.

"Được, Hoàng Đế, mời!"

Tần Thiên nhìn Hoàng Đế đáp lời, hai người lập tức đi vào bên trong.

"Không ngờ Tần Thiên lão đệ tuổi còn trẻ mà đã có thành tựu như vậy. Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, khiến cho mấy lão già chúng ta phải ngưỡng mộ. "Giang sơn đãi hữu tài nhân xuất, nhất đại tân nhân hoán cựu nhân", câu nói này quả không sai. Chúng ta già rồi, thiên hạ phải nhường cho những người trẻ tuổi như đệ."

Hoàng Đế vừa đi vừa nhìn Tần Thiên, cảm thán nói.

"Hoàng Đế quá lời rồi, ta bất quá cũng chỉ là đánh bậy đánh bạ mà thôi, buôn bán cũng chỉ kiếm được ít tiên. Còn may có những người như ngài chiếu cố."

Tần Thiên nhìn Hoàng Đế, thản nhiên đáp lời.

"Ha hả, lão đệ khiêm nhường rồi."

Hoàng Đế cười cười, khoác vai Tần Thiên, tỏ vẻ thân thiết.





trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch