Khảm đao nắm chặt trong tay, Tần Thiên thân như quỷ mị, di chuyển thoăn thoắt. Nơi hắn đi qua, không một kẻ nào còn mạng sống. Hoàng Đế kinh hãi, liên tục thúc giục thuộc hạ xông lên nghênh chiến, nhưng đám ô hợp này sao có thể địch lại Tần Thiên?
Tần Thiên điên cuồng chém giết, chỉ trong khoảnh khắc năm phút, ngoài Hoàng Đế, không một ai còn đứng vững. Tần Thiên, tay lăm lăm khảm đao nhuốm đầy máu, chậm rãi tiến về phía Hoàng Đế. Trong đôi mắt hắn, ngoài sát ý ngút trời, không còn gì khác.
Hoàng Đế, một trong những bá chủ Tửu Ba Nhai, nhìn bộ dạng Tần Thiên lúc này cũng không khỏi kinh hồn bạt vía, song vẫn cố giữ vẻ trấn định, không hề lộ ra chút bối rối nào.
- Ngươi... ngươi đừng tới đây! Ta cho ngươi hay, ta là người của Lang Bang. Ngươi dám giết ta, Lang Bang sẽ tru diệt cả nhà ngươi!
Hoàng Đế nhìn Tần Thiên, gào lớn.
- Lang Bang? Chẳng lẽ chuyện đêm nay có bàn tay của Lang Bang nhúng vào?
Tần Thiên lạnh lùng dò hỏi.
- Đúng vậy, tất cả đều do Lang Bang sắp đặt. Nếu ngươi thức thời, lập tức thả ta ra, còn có thể giữ được cái mạng nhỏ. Bằng không, ngươi sẽ bị người của Lang Bang giết chết!
Hoàng Đế nhìn Tần Thiên, giọng điệu lạnh lẽo. Bàn tay hắn lặng lẽ đưa ra sau lưng, nắm lấy khẩu súng đã được giấu sẵn.
- Hừ! Khó trách, ta vẫn hoài nghi một mình ngươi sao có thể bày ra cục diện lớn đến vậy, tính kế với tất cả mọi người. Thì ra phía sau còn có Lang Bang chống lưng. Được, ta sẽ diệt tận Lang Bang!
Mấy tiếng súng xé tan màn đêm, đạn găm vào thân thể Tần Thiên. Hoàng Đế nhất thời mừng rỡ, nhưng chưa kịp vui mừng được hai khắc, hắn liền phát hiện ra có điều không ổn. Thân thể Tần Thiên không hề đổ máu, cũng không hề kêu la thảm thiết. Ngay lúc hắn còn đang nghi hoặc, một cơn đau nhức xé trời ập đến, trong nháy mắt, bàn tay của hắn lìa khỏi cánh tay, rơi xuống đất, máu tươi phun trào như suối.
Hoàng Đế thảm thiết gào rú, khuôn mặt tràn đầy thống khổ và hoảng sợ. Tần Thiên đã xuất hiện bên cạnh hắn từ lúc nào, lạnh lùng nhìn xuống.
- Ngươi... ngươi không phải là người!
Hoàng Đế hoảng sợ thét lên.
- Hừ! Muốn giết ta, ngươi còn non lắm. Hôm nay ngươi đã giết nhiều huynh đệ của ta như vậy, ta sẽ báo thù cho bọn họ!
Tần Thiên nhìn Hoàng Đế, giọng băng giá. Nói xong, hắn giơ tay lên, bàn tay còn lại của Hoàng Đế bị hắn hung hăng chém xuống. Trong khoảnh khắc, cả hai tay của Hoàng Đế đều bị chặt đứt, máu tươi bắn tung tóe, cảnh tượng vô cùng kinh dị. Nhưng Tần Thiên mắt cũng không hề chớp lấy một cái, ngược lại còn lộ ra vẻ khát máu, tà dị vô cùng.
Hoàng Đế kinh hoàng, càng thêm kêu la thảm thiết, lập tức quay người bỏ chạy. Tần Thiên nhìn theo, khảm đao trong tay phóng ra, găm thẳng vào đùi phải của Hoàng Đế. Hoàng Đế kêu thảm, ngã xuống đất, liều mạng bò về phía trước.
Tần Thiên nhặt lên một thanh khảm đao khác, từ từ tiến đến trước mặt Hoàng Đế, mắt cũng không nháy lấy một cái, vung đao chém xuống.
Lập tức, tiếng kêu thảm thiết vang vọng trong đêm khuya. Khảm đao trong tay Tần Thiên liên tục vung lên, hạ xuống. Chưa đầy một phút, Hoàng Đế đã biến thành một đống thịt nát, thê thảm không nỡ nhìn.
- A Bưu, Sấu Tử, Phong Tử! Hôm nay ta sẽ huyết tẩy Du Long Bang để báo thù cho các ngươi! Một ngày nào đó, ta cũng sẽ huyết tẩy cả Lang Bang!
Tần Thiên cầm khảm đao, lớn tiếng gào thét.
- Thiếu chủ, nhìn kìa!
Lúc này, lão giả hướng về phía Tần Thiên, lớn tiếng nói. Tần Thiên lập tức quay người nhìn theo. Lão giả một cước hất tung nắp giếng, một bóng người đen thui, tay cầm khảm đao, bò ra ngoài.
- Sấu Tử!
Tần Thiên nhìn người đang bò ra, mừng rỡ hô lớn, nhanh chóng xông tới, nắm tay Sấu Tử kéo ra ngoài.
- Sấu Tử, ngươi không chết! Thật tốt quá!
Tần Thiên kích động, toàn thân Sấu Tử toàn máu, khiến Tần Thiên kinh hãi. Một hồi lâu sau, hắn mới bình tĩnh trở lại.
- Thiên ca! A Bưu bọn họ còn ở bên dưới!
Sấu Tử nói.
- A Bưu cũng không chết?
Tần Thiên vừa nghe, càng thêm vui mừng, nhìn xuống dưới, thấy A Bưu đang bò ra ngoài, càng thêm kích động, ôm chặt lấy A Bưu và Sấu Tử.
- Huynh đệ, các ngươi không sao là tốt rồi!
Tần Thiên hưng phấn. Vốn tưởng hai người họ đã chết, không ngờ hai người hảo huynh đệ vẫn còn sống. Phong Tử cũng không có gì đáng ngại nữa, nhất thời càng thêm kích động.
- Thiên ca, thật xin lỗi, chúng ta không hoàn thành nhiệm vụ!
A Bưu, Sấu Tử nhìn Tần Thiên, áy náy nói.
- Không sao cả, chỉ cần các ngươi còn sống là tốt rồi, vẫn có thể giúp đỡ ta. Chúng ta có thể một lần nữa gây dựng lại. Tối nay, chúng ta sẽ thu lại địa bàn đã mất!
Tần Thiên nhìn A Bưu và Sấu Tử, khẳng khái nói.
- Được! Thiên ca, thủ hạ chúng ta còn chưa tới hai mươi người, làm sao mà đánh?
Sấu Tử lo lắng nhìn Tần Thiên. Đám tiểu đệ bên dưới, từng người đang bò ra ngoài. Tần Thiên thấy một gương mặt quen thuộc, đó là Trương Thiếu Gia, thiếu tá quân đội. Hắn dẫn theo mấy quân nhân, từ bên trong đi ra.
Tần Thiên nhìn thấy, vô cùng kinh ngạc.
- Thiên ca, chính hắn đã cứu chúng ta!
Sấu Tử chỉ vào Trương Thiếu Gia, nói. Lúc đó, bọn họ bị vây ở chỗ này, cầm chắc cái chết. Đột nhiên, Trương Thiếu Gia từ dưới giếng xông ra, mạnh mẽ kéo bọn họ xuống, mới bảo toàn được tính mạng.
Tần Thiên nhìn Trương Thiếu Gia.
- Ha hả, không cần khách khí, đây là tư lệnh phái ta tới!
Trương Thiếu Gia nhìn Tần Thiên, nói. Sáng sớm, bọn họ đã tới nơi này, nhưng nhiệm vụ của bọn họ không phải là trợ giúp Tần Thiên, mà là cứu giúp mấy người quan trọng mà thôi. Sở Văn Long dường như đã dự liệu được bi kịch của ngày hôm nay.
Tần Thiên vừa nghe, lập tức hiểu ra. Hắn đã để Phong Tử gọi điện thoại cầu cứu Sở Văn Long, nhưng đã hơn một canh giờ mà Sở Văn Long vẫn chưa tới. Chuyện này là thế nào? Trương Thiếu Gia hiển nhiên là do Sở Văn Long phái đến cứu hắn. Bởi vì lúc bọn họ cứu đám Sấu Tử, cuộc chiến mới bắt đầu được khoảng nửa canh giờ. Khi đó, Tần Thiên còn chưa gọi điện thoại cho Sở Văn Long.
Nhất thời, Tần Thiên cảm thấy không biết phải xử trí ra sao. Sở Văn Long biết hắn sẽ bị Hoàng Đế bao vây tiêu diệt, chẳng lẽ Sở Văn Long biết rõ hắn sẽ thua trong trận này, tại sao không nói cho hắn biết? Tần Thiên không khỏi nhíu mày. Bất quá, bây giờ không phải là thời điểm suy nghĩ chuyện này. Trước tiên tiêu diệt Du Long Bang, đoạt lại Tửu Ba Nhai rồi hãy nói.
- Sấu Tử, A Bưu, chúng ta đi! Giết đám khốn kiếp kia, đoạt lại Tửu Ba Nhai!
Tần Thiên quay đầu nhìn A Bưu và Sấu Tử, hào khí ngút trời.
- Được! Đi thôi!
A Bưu và Sấu Tử hô lớn, mỗi người nhặt một thanh khảm đao.
- Chủ nhân! Lão nô có thứ cần giao cho người!
Lúc này, lão giả gọi Tần Thiên lại, rồi gọi điện thoại ra ngoài, kêu Âm Dương Thư Sinh đi tới trước mặt mọi người, khiến cho A Bưu và Sấu Tử hoảng sợ kêu to một tiếng, nắm chặt lấy khảm đao.
- Đừng hoảng hốt, hắn không phải Âm Dương Thư Sinh. Âm Dương Thư Sinh đã chết, hắn là hộ vệ của ta!
Tần Thiên giải thích với A Bưu và Sấu Tử. Hai người vừa nghe, mới yên lòng lại.
Chỉ chốc lát, từ cuối Tửu Ba Nhai, hơn hai chục chiếc xe minibus lao tới. Trên xe, liền nhảy xuống gần hai trăm người, tay lăm lăm vũ khí. Những người này, toàn bộ là người của Âm Dương Thư Sinh. Một tên đầu lĩnh, Đao Ba Kiểm, đi tới trước mặt Âm Dương Thư Sinh, cung kính nói:
- Tiên sinh, người đã đến đủ, mọi việc cũng đã chuẩn bị xong!
- Rất tốt! Bắt đầu từ hôm nay, bang phái của chúng ta sáp nhập, trở thành thành viên của Thiên Bang!
Âm Dương Thư Sinh nhàn nhạt nói. Đao Ba Kiểm nhất thời không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
- Hắn chính là lão đại mới của các ngươi. Các ngươi nghe kỹ cho ta, kẻ nào không phục, toàn bộ giết hết! Phục tùng, sẽ có thưởng!
Âm Dương Thư Sinh nhìn đám bang chúng, nói, rồi đẩy Tần Thiên ra ngoài. Mọi người nhìn thấy Tần Thiên như một huyết nhân, nhất thời giật nảy mình.
- Gọi Thiên ca!
Âm Dương Thư Sinh nhìn mọi người, hô lớn.
Một đám bang chúng nhìn nhau, lục tục bắt đầu kêu:
- Thiên ca!
- Thiên ca!
- Thiên ca!
Chỉ trong chốc lát, Tửu Ba Nhai vang vọng tên Tần Thiên.
- Được! Hôm nay, các ngươi là thủ hạ của ta. Ngày khác, nhất định sẽ được ăn ngon uống tốt. Hiện tại, chúng ta đi diệt Du Long Bang, trở thành đệ nhất bang phái của Tửu Ba Nhai!
Tần Thiên nhìn đám bang chúng, hô lớn.
- Diệt Du Long Bang, trở thành đệ nhất bang phái Tửu Ba Nhai!
- Diệt Du Long Bang, trở thành đệ nhất bang phái Tửu Ba Nhai!
Trong nháy mắt, cả đám đồng thanh rống lên. Sau đó, Tần Thiên dẫn đầu, hướng Kim Sắc Thiên Đường mà giết tới. Nơi đó là tổng bộ của Du Long Bang. Một đám người hùng hổ tiến về Kim Sắc Thiên Đường.
- Đầu hàng thì không giết! Bằng không, giết không tha!
Tần Thiên quát lớn, cầm khảm đao trong tay lao vào. Phía sau là một đám thuộc hạ. Người ở bên trong thấy vậy, liền rối rít đầu hàng. Những kẻ không đầu hàng, bị trực tiếp chém chết.
Chưa đầy mười phút, đã càn quét xong Kim Sắc Thiên Đường, sau đó hướng về những trụ sở tiếp theo của Du Long Bang mà đi tới.
Giờ phút này, người của Du Long Bang, còn có người của Lang Bang, đang ăn mừng chiếm được Tửu Ba Nhai. Đột nhiên, bên ngoài xông vào một đám người. Không nói một lời, lập tức vung đao chém giết. Không được bao lâu, toàn bộ đều nằm gục dưới đất.
Đêm nay, Tần Thiên quét ngang Tửu Ba Nhai, khiến cho người của Lang Bang và Du Long Bang, chạy trốn tứ phía. Tửu Ba Nhai đã hoàn toàn nằm trong tay Tần Thiên. Hắn đã trở thành Tửu Ba Nhai Vương.
Giờ phút này, trong tổng bộ của Lang Bang, lão đại Huyết Lang đang chinh chiến cùng hai nữ nhân. Vừa nghe thủ hạ truyền tin Tần Thiên không chết, Hoàng Đế bị giết, hắn như bị đánh mạnh vào đầu. Hắn vừa mới chiếm được Tửu Ba Nhai không được bao lâu, lại bị Tần Thiên đoạt lại, hơn nữa còn tổn thất thảm trọng.
- Không! Sao có thể như vậy! Ta không tin!
Huyết Lang kêu gào.
Quân khu Quảng Châu.
- Tiêu tiểu thư, hết thảy đều tiến hành thuận lợi.