Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Sống Cùng Biểu Tỷ

Chương 27: Quả Phụ Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm

Chương 27: Quả Phụ Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm


Tần Thiên tắm nước lạnh xong, chuẩn bị nhập định thì bỗng tiếng gõ cửa vang lên. "Khuya khoắt thế này, kẻ nào đến?" Tần Thiên thầm nghĩ, rồi nghi hoặc bước ra mở cửa.

"Ai vậy?"

"Tiểu Thiên, là ta, Triệu di."

Bên ngoài truyền đến thanh âm của Triệu Nhã Chi. Tần Thiên vừa nghe, lập tức mở cửa. Triệu Nhã Chi đứng đó, tay cầm đèn pin, thân mặc đồ ngủ, sắc mặt lộ vẻ lo lắng.

"Triệu di, sao lại vội vã thế này?"

Tần Thiên nhìn Triệu Nhã Chi, cất lời hỏi.

"Tiểu Thiên, nhà di bỗng nhiên mất điện, có thể sang xem giúp được chăng?"

Triệu Nhã Chi nhìn Tần Thiên, gấp gáp nói. Vừa rồi đang giặt đồ thì sự cố xảy ra, bất đắc dĩ phải nhờ cậy Tần Thiên.

"À, không thành vấn đề, để cháu qua xem cho."

Tần Thiên đáp lời, rồi đi theo Triệu Nhã Chi mở cửa. Nàng bật đèn pin, dẫn Tần Thiên vào phòng.

"Nhỏ tiếng thôi, Tiểu Nhã đang ngủ, đừng đánh thức nó."

Triệu Nhã Chi khẽ nhắc nhở. Tần Thiên gật đầu, nhẹ giọng đáp:

"Công tắc nguồn ở đâu, dẫn cháu đi xem một chút, xem có phải đứt cầu dao rồi không."

"Ở trên ban công, theo di."

Triệu Nhã Chi nói, rồi bật đèn pin đi lên sân thượng, Tần Thiên theo sát phía sau.

"Đó, ở phía trên kia."

Triệu Nhã Chi chỉ tay, đèn pin khua trên tường, hướng chỗ hộp điện. Tần Thiên nhìn, thấy không đủ cao, bèn vào nhà lấy một chiếc ghế, đặt ra ngoài rồi trèo lên.

"Triệu di, đưa đèn pin cho cháu."

Tần Thiên cất lời. Triệu Nhã Chi nghe vậy, lập tức đưa đèn pin cho hắn. Tần Thiên nhận lấy, rọi đèn vào hộp công tắc. Quả nhiên, công tắc nguồn đã nhảy, bèn đưa tay gạt lại. Lập tức, điện trong phòng sáng lên, Triệu Nhã Chi mừng rỡ.

"Xong rồi, Triệu di!"

Tần Thiên nói, chuẩn bị bước xuống. Ai ngờ, vừa cúi đầu, liền thấy một mảng trắng muốt mê người. Hung bộ của Triệu Nhã Chi lộ ra phân nửa, cổ áo đồ ngủ không cài kỹ, hé ra một khoảng chữ V, để lộ xuân quang. Bên trong lại trống trải, Tần Thiên nhìn kỹ, thấy cả hai điểm mê người ẩn hiện. Dục hỏa vừa nãy của Tần Thiên lại bốc lên cao ngút trời.

Triệu Nhã Chi phát hiện Tần Thiên đang nhìn chằm chằm vào mình, vật kia đang điên cuồng nhích lên, sắc mặt nhất thời ửng hồng, tim đập rộn ràng. Nàng vội che lại xuân quang, miệng nũng nịu mắng:

"Tiểu sắc lang, có gì đẹp mà nhìn!"

"A... Triệu di, xin lỗi, cháu không cố ý."

Tần Thiên kịp phản ứng, vội vàng nói, vô cùng lúng túng, không biết phải làm sao, sợ Triệu Nhã Chi trách mắng.

"Thôi được rồi, mau xuống đi, cẩn thận chút."

Triệu Nhã Chi nói, mặt vẫn còn hồng, liếc nhìn vật kia đang hưng phấn, trong lòng lại có chút động tâm. Triệu Nhã Chi cũng không biết tại sao lại như vậy, chẳng lẽ do hơn mười năm chưa có nam nhân yêu thương?

"Vâng, cháu xuống ngay."

Tần Thiên lúng túng đáp, vừa nói vừa bước xuống. Không biết vô tình hay cố ý, chân vừa chạm đất, thân thể bỗng nhiên ngã mạnh về phía trước. Mà phía trước Tần Thiên, lại chính là Triệu Nhã Chi.

Triệu Nhã Chi không ngờ tới Tần Thiên lại ngã về phía mình, theo bản năng đưa tay ra đỡ.

Trong chớp mắt, hai người mạnh mẽ đụng vào nhau, ngã thẳng xuống đất. Tần Thiên cảm giác như mình ngã trên nệm bông, hơi thở thơm tho phả vào mặt. Hai tay truyền đến cảm giác mềm mại, khiến hắn không tự chủ được sờ rồi nắn.

"Ưm!"

Bên dưới, thân hình nhỏ nhắn của Triệu Nhã Chi phát ra tiếng rên khẽ. Tần Thiên đè lên người nàng, hai tay lại nắm trúng hai khối cầu, chỗ mà nhiều năm chưa có ai chạm vào, bị hắn khống chế. Nhất thời, cảm giác cực kì thoải mái khiến nàng không tự chủ được kêu lên.

Tần Thiên nghe thấy tiếng rên, nhất thời giật mình tỉnh lại. Thấy tay mình đang đặt trên người Triệu Nhã Chi, hơn nữa lại phủ đúng cao phong, nhất thời rung động. Hai tay phủ lên chỗ mà một tay không thể ôm hết, nhẹ nhàng đùa bỡn.

"Ư..."

Triệu Nhã Chi bị trêu đùa, không nhịn được rên khẽ một tiếng. Hơi thở thơm nức sộc vào mũi Tần Thiên, khiến hắn thất thần. Hai tay đang nắm song phong của Triệu Nhã Chi càng tăng thêm độ mạnh, khiến nàng khẽ hừ hừ, thân hình run rẩy. Chiếc lưỡi nhỏ thơm tho không tự chủ được liếm khẽ cặp môi mê người, khiến nàng càng thêm quyến rũ.

Tần Thiên còn là xử nam, làm sao từng gặp mỹ phụ động tình như vậy? Thấy biểu hiện của Triệu Nhã Chi, hắn hưng phấn như được tiếp thêm sức mạnh. Đột nhiên, Tần Thiên mạnh mẽ hôn xuống đôi môi nàng, đầu lưỡi thô bạo quấn lấy lưỡi đối phương.

Triệu Nhã Chi cảm nhận được sự nóng bỏng nam tính của Tần Thiên, giờ phút này, trong nàng đan xen sự tỉnh táo và say mê. Bao nhiêu năm không gần nam nhân, nhu cầu thân thể đã vượt quá tầm kiểm soát. Dù biết không nên cùng Tần Thiên làm vậy, thân thể lại không tự chủ phối hợp với hắn. Cảm giác thoải mái khiến tia thanh tỉnh còn sót lại dần rời khỏi nàng.

Triệu Nhã Chi lập tức dùng chiếc lưỡi thơm tho quấn lấy lưỡi nóng bỏng của Tần Thiên, mãnh liệt chiến đấu. Hai tay bất tri bất giác ôm quanh eo hắn, dùng móng tay ấn mạnh vào lưng hắn, khiến Tần Thiên chấn động.

Tần Thiên không thỏa mãn với kiểu tấn công ngoài y phục, trực tiếp cởi đồ ngủ của Triệu Nhã Chi. Một tay khống chế, một tay nhanh chóng tiến vào, mạnh mẽ tấn công. Ngón tay vô tình mà cố ý chạm vào điểm nhạy cảm, nhẹ nhàng khêu gợi.

"A..."

Điểm nhạy cảm bị chạm vào, một cảm giác dữ dội tràn tới, thoải mái mà điên cuồng, khiến nàng không tự chủ được kêu lớn. Hắc động giữa hai chân ngọc mạnh mẽ phun mưa, Triệu Nhã Chi cả người run rẩy, toàn thân ôm chặt Tần Thiên, liều mạng chiến đấu hơn phút mới dừng lại, toàn thân vô lực, mặt đỏ hồng, đạt tới đỉnh cao.

"Không phải chứ, mới thế đã lên đỉnh, ta còn chưa làm gì mà."

Tần Thiên nhìn Triệu Nhã Chi mệt mỏi, thầm nghĩ. Hắn đưa tay tiến công đại hắc động, nhưng bị Triệu Nhã Chi ngăn lại.

"Tiểu Thiên, không thể, ta là di của con, chúng ta không thể."

Triệu Nhã Chi yếu ớt nói.

"Nhưng mà Triệu di, di lên đỉnh rồi mà con còn chưa, di cho con một lần đi."

Tần Thiên nhìn Triệu Nhã Chi, van nài.

"Không... Không thể, chúng ta không thể, con mau buông ra, di có cách giúp con giải quyết."

Triệu Nhã Chi gấp gáp nói.

"Có cách khác? Cách gì?"

Tần Thiên vội hỏi.

"Ừ, con đứng lên trước đi rồi sẽ biết, di không lừa con đâu."

Triệu Nhã Chi nhìn Tần Thiên nói.

Tần Thiên nhìn nàng, rồi đứng lên. Triệu Nhã Chi cũng đứng lên, thân thể có chút không vững, vừa đứng đã ngã vào lòng Tần Thiên, hai chân vô lực muốn khuỵu xuống.

"Tiểu Thiên, ôm di vào phòng."

Triệu Nhã Chi nói. Tần Thiên không nói hai lời, ôm lấy nàng, hướng phòng Triệu Nhã Chi đi tới. Vật kia từ phía sau tiến công, khiến nàng cảm giác trào dâng, đại hắc động lại rỉ rả tiếng nước.

Tần Thiên ôm Triệu Nhã Chi vào phòng, khóa trái cửa, đặt nàng lên giường, rồi ngồi xuống bên cạnh.

Triệu Nhã Chi nhìn Tần Thiên, cười quyến rũ, tiện tay tắt đèn đầu giường, gian phòng tối đen. Tần Thiên vừa định hỏi thì vật kia bị sờ soạng, rồi khóa quần buông lỏng. Vật kia được một bàn tay mềm mại ấm áp kéo ra, bắt đầu chuyển động lên xuống, một cảm giác sảng khoái truyền đến, Tần Thiên suýt kêu lên.

Triệu Nhã Chi lúc này, tay nắm tổ truyền lợi khí của Tần Thiên, tim đập nhanh, đại hắc động bên dưới nước chảy lênh láng, vùng đất khô hạn bấy lâu nay đã ướt đẫm.

"Triệu di, ta cũng muốn sờ."

Trong bóng tối, Tần Thiên nói. Triệu Nhã Chi im lặng, Tần Thiên cho là nàng ngầm đồng ý, đưa tay tới chỗ nàng đang che lại, vừa dùng lực, liền khiến Triệu Nhã Chi rên rỉ liên tục. Hai tay đang nắm lấy Tần Thiên liền tăng tốc, càng lúc càng nhanh. Tay còn lại của Tần Thiên khống chế điểm nhạy cảm của Triệu Nhã Chi, dùng sức mà vân vê.

Đột nhiên, Tần Thiên cảm giác được tổ truyền lợi khí bị một không gian ấm áp bao phủ, đồng thời một vùng trắng mịn phía trên nhanh chóng xoay tròn.

"A..."

Tần Thiên không nhịn được kêu lên. Khoái cảm chưa từng có này khiến hắn trực tiếp đầu hàng, hai tay mạnh mẽ nắm lại, tổ truyền lợi khí sùi bọt mép, rồi xỉu luôn.

"Khụ, khụ..."

Trong bóng tối, Triệu Nhã Chi như bị sặc, kịch liệt ho khan. Tần Thiên vừa nghe, liền hiểu, Triệu Nhã Chi vừa rồi là dùng miệng. Hắn nhanh chóng bật đèn, thấy khóe miệng nàng tràn đầy dịch thể màu trắng trong suốt. Thấy Tần Thiên nhìn mình như vậy, nàng đỏ bừng mặt.

"Tiểu sắc lang, giờ thỏa mãn chưa?"

"Hắc hắc, hài lòng. Triệu di, còn di, có muốn Tiểu Thiên giúp một chút không?"

"Không cần, con mau về đi, nếu Tiểu Nhã phát hiện thì phiền phức đó."

Triệu Nhã Chi thúc giục.

Tần Thiên vội nói lời tạm biệt, hai tay hung hăng sờ mó một trận, lúc này mới hài lòng rời đi. Triệu Nhã Chi nhìn theo bóng hắn, tim vẫn đập như trống, rồi đưa tay lần tới hắc động, một tay khác thì hướng song phong mà tới.





trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch