Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Sống Cùng Biểu Tỷ

Chương 290: Trở Về Trường Học

Chương 290: Trở Về Trường Học


"Phu quân mau buông tay, thiếp thân còn muốn xuống siêu thị thông báo một tiếng!" Triệu Nhã Chi liếc nhìn Tần Thiên, đưa tay ngăn cản bàn tay hắn đang làm loạn trước ngực, tránh cho bản thân lại hứng khởi, như vậy thật không hay...

"Hắc hắc, Nhã Chi, buổi tối chúng ta có muốn lại tới một lần hay không, ta vẫn còn chưa đủ, nàng cũng chưa ăn no." Tần Thiên nhìn Triệu Nhã Chi đắm đuối nói.

"Đi, chàng là tiểu sắc lang, chuyện buổi tối rồi hãy bàn, thiếp thân xuống trước." Triệu Nhã Chi đỏ mặt, vừa nói liền đứng lên, cầm lấy y phục mặc vào.

"Chờ một chút, nơi này còn vương chút dơ bẩn, ta giúp nàng lau một chút." Tần Thiên nhìn Triệu Nhã Chi nói, vừa nói liền cầm lấy khăn giấy, giúp nàng lau chùi Bạch Hổ, đem dâm thủy lau đi, nhưng càng lau, dâm thủy từ Bạch Hổ của Triệu Nhã Chi ngược lại chảy ra càng nhiều, nàng vội vàng đem cự vật của Tần Thiên lấy ra.

"Chàng là tiểu sắc lang, còn tới, thiếp thân tự mình lau." Triệu Nhã Chi nhìn Tần Thiên thẹn thùng cả giận nói, tránh ra Tần Thiên, tự mình động thủ lau đi, Tần Thiên ở một bên nhìn phong cảnh, vẻ mặt cười xấu xa.

Triệu Nhã Chi rất nhanh liền đem quần áo mặc xong, Tần Thiên cũng mau chóng mặc quần áo, nhìn đồng hồ, đã bốn giờ rưỡi rồi, suy nghĩ một chút, bản thân còn muốn đi đón Sở Tương Tương, cho nên liền đi theo Triệu Nhã Chi cùng ra cửa.

"Nhã Chi, ta đi đón tiểu Nhã." Tần Thiên hướng về phía Triệu Nhã Chỉ nói, Triệu Nhã Chi gật đầu, ngay sau đó hai người liền tách ra, Triệu Nhã Chi đi siêu thị, Tần Thiên thì đi ĐH Quang Châu.

Rất nhanh, Tần Thiên liền tới ĐH Quang Châu, khoảng cách lần trước Tần Thiên gây ra chuyện giết người ước chừng đã hơn nửa tháng, hiện tại đã không còn ai thảo luận những chuyện này, cho nên không ai nhận ra Tần Thiên.

Tần Thiên vào ĐH Quang Châu, trực tiếp hướng phòng làm việc của hệ mỹ thuật tạo hình mà đi, tới cửa phòng làm việc, chỉ có hai vị lão sư ở bên trong, thấy Tần Thiên cũng không để ý tới, Tần Thiên trực tiếp liền đi vào, hướng phòng làm việc của Lâm Hiểu Di mà tới, nhẹ nhàng mở cửa, hướng bên trong nhìn thoáng qua, thấy Lâm Hiểu Di đang vùi đầu vào công việc, Tần Thiên lặng lẽ mở cửa, vận dụng ẩn hình dị năng, đi vào, ngay sau đó cửa được khóa lại, từ từ tiến tới trước mặt Lâm Hiểu Di, hủy bỏ ẩn hình dị năng.

Lâm Hiểu Di đang cúi đầu làm việc, cảm giác được phía trước có người, lập tức cả kinh, nhanh chóng ngẩng đầu lên, thấy Tần Thiên vẻ mặt cười tà nhìn mình, nhất thời mừng rỡ.

"Tần Thiên, chàng đã trở lại!" Lâm Hiểu Di hưng phấn nói, liền từ chỗ ngồi đứng lên, hướng Tần Thiên chạy tới, nhào vào trong ngực hắn, ôm chặt lấy Tần Thiên.

"Muốn chết a, chàng thật là, đi chơi vậy mà không nói cho thiếp thân một tiếng, lẳng lặng mà đi, điện thoại cũng không gọi cho thiếp thân." Lâm Hiểu Di nhìn Tần Thiên bĩu môi không cao hứng nói, một bộ tiểu nữ nhi làm nũng, làm cho nàng mang một phong vị khác.

"Hắc hắc, ở nơi thôn dã, tín hiệu không tốt... Ưm... Ưm..."

Tần Thiên một câu còn chưa nói hết, miệng liền bị đôi môi anh đào nóng bỏng của Lâm Hiểu Di chắn lại, chiếc lưỡi nhỏ thơm tho nhanh chóng chui vào trong miệng hắn, cùng đầu lưỡi của hắn dây dưa ở chung một chỗ, từng đợt hương thơm chui vào trong lỗ mũi Tần Thiên, một trận thoải mái.

Tần Thiên liền nhanh chóng ngậm lấy bờ môi của nàng, ra sức mút lấy chiếc lưỡi nhỏ thơm tho của Lâm Hiểu Di, kích thích không ngừng, hai người kịch liệt hôn nhau ước chừng hơn mười phút đồng hồ mới dừng lại, Lâm Hiểu Di đỏ bừng cả khuôn mặt, hai tay ôm lấy cổ Tần Thiên, mị nhãn như tơ nhìn hắn, một bộ câu hồn đoạt phách.

"Lão sư, muốn ở chỗ này làm một lần hay không!" Tần Thiên cười xấu xa nhìn Lâm Hiểu Di nói, đưa tay vuốt chiếc đùi trắng mịn của nàng một cái, Lâm Hiểu Di nhất thời kinh hãi, vội vàng buông ra một tay, ngăn cản bàn tay đang xâm phạm của Tần Thiên, nàng vừa rồi bất quá là vì mấy ngày không gặp Tần Thiên, rất hưng phấn, mới hôn Tần Thiên, thật không muốn làm trong phòng làm việc, mặc dù nàng cũng rất muốn, nhưng nếu như bị người biết vậy thì thảm.

"Không cần, chàng cái này sắc lang, nếu như bị người biết, kia nhất định phải chết, muốn thì buổi tối tới nhà thiếp thân." Lâm Hiểu Di nhìn Tần Thiên dâm đãng nói.

"Hắc hắc, không thành vấn đề." Tần Thiên cười xấu xa một tiếng, đưa tay lên ngực Lâm Hiểu Di véo một cái, làm cho nàng một trận thở gấp.

"Tốt lắm, lão sư, kia ta đi trước, ta đi xem Thi Vũ các nàng trước." Tần Thiên hướng về phía Lâm Hiểu Di nói, vừa nói vừa hôn nàng, ngay sau đó liền xoay người đi ra ngoài.

"Đại sắc lang, hại chết ta." Lâm Hiểu Di nhìn Tần Thiên rời đi, xấu hổ nghiêm mặt lầu bầu nói, phía dưới nơi đó đã có chút ướt át rồi, vừa nghĩ tới buổi tối muốn cùng Tần Thiên làm chuyện đó, nhất thời tim đập tăng nhanh, thật giống như lần đầu tiên vậy...

Tần Thiên ra khỏi phòng làm việc của Lâm Hiểu Di, liền hướng khoa mỹ thuật tạo hình mà đi, rất nhanh liền tới khoa mỹ thuật tạo hình, bất quá Tần Thiên cũng không có đi vào, mà là ở hành lang gọi điện thoại cho Hàn Thi Vũ, sau đó liền ngồi xuống ghế đá trước cửa sân bóng rổ.

Điện thoại của Tần Thiên vừa cúp chưa được mười giây đồng hồ, từ trong khoa mỹ thuật tạo hình, Hàn Thi Vũ vội vã vọt ra, dù mang giày cao gót nhưng nàng không hề sợ bị trật chân, ngược lại chạy như bay, vừa nhìn thấy Tần Thiên ngồi ở đó lập tức cao hứng hướng hắn chạy tới.

"Tần Thiên!" Hàn Thi Vũ hét lớn, giang hai tay nhào tới, Tần Thiên thấy Hàn Thi Vũ đã chạy tới, lập tức liền nhanh chóng đứng lên, mỉm cười ôm lấy nàng vào trong ngực.

"Tần Thiên, thiếp thân rất nhớ chàng... Ô ô..." Hàn Thi Vũ ôm thật chặt Tần Thiên, trực tiếp liền khóc lên, dọa hắn kêu to một tiếng.

"Có chuyện gì sao, Thi Vũ, nàng sao lại khóc?" Tần Thiên vội vàng nói, vẻ mặt lo lắng ách nhìn Hàn Thi Vũ hỏi.

"Hừ! Chàng cái tên xấu xa này, tự mình chạy đi chơi, hại ta một mình ở chỗ này vẽ tranh, cũng không gọi điện thoại cho ta, thật xấu." Hàn Thi Vũ làm nũng nói.

"Hắc hắc, tín hiệu không tốt, cùng lắm thì điện thoại, lần sau ta bảo đảm sẽ không như vậy nữa." Tần Thiên vội vàng nói.

"Hừ! Vậy chàng phải bồi thường cho thiếp thân!" Hàn Thi Vũ bĩu môi tức giận nói.

"Bồi thường, làm sao bồi thường a, muốn ta hảo hảo yêu thương nàng sao?" Tần Thiên nhìn Hàn Thi Vũ đắm đuối nói, nhìn một chút đồi núi của nàng, hình như lại lớn hơn rồi, rất sinh động.

"Đi! Sắc lang, mới không phải, cấm nhìn!" Hàn Thi Vũ vội vàng che bộ ngực của mình lại, không để cho Tần Thiên nhìn, mặc dù đã nếm trái cấm mỹ vị, nhưng dù sao không phải là Triệu Nhã Chi, Lâm Hiểu Di loại nữ nhân đã 27-28 tuổi trở lên, không có khát khao như vậy, tâm tư thiếu nữ vẫn còn nhiều hơn một chút.

"Thiếp thân muốn chàng đưa đi dạo phố, mua đồ." Hàn Thi Vũ nhìn Tần Thiên nói.

"Không phải chứ, Thi Vũ, nàng tha cho ta đi!" Tần Thiên lập tức liền vẻ mặt đau khổ nói, lần trước bị Triệu Tiểu Nhã mang đi thiếu chút nữa đi dạo chết hắn, hắn thề vĩnh viễn cũng không đi nữa.

"Chàng dám!" Hàn Thi Vũ cả giận nói.

"Được, được, ta đáp ứng!" Tần Thiên vội vàng nói, Hàn Thi Vũ vừa nghe, nhất thời lộ ra nụ cười, ở trên mặt Tần Thiên hôn một ngụm, vẻ mặt đỏ bừng, ngay sau đó ôm thật chặt Tần Thiên, dụi đầu vào trong lồng ngực của hắn.

Nguyện vọng của nàng rất đơn giản, đó là có thể cùng Tần Thiên sống chung một chỗ là tốt rồi, những khác không yêu cầu xa vời, cho nên mới phải yêu cầu Tần Thiên theo nàng đi dạo phố, như vậy nàng mới có thể ở cùng Tần Thiên lâu hơn.





trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch