Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Sống Cùng Biểu Tỷ

Chương 40: Khiêu Khích

Chương 40: Khiêu Khích


Sáng sớm hôm sau, Triệu Tiểu Nhã tỉnh giấc, phát hiện Tần Thiên đã rời đi. Nàng khẽ liếc nhìn trên giường, một vũng xuân thủy đọng lại, mang theo chút hương vị khác thường, khiến gò má nàng ửng hồng.

Triệu Tiểu Nhã nhớ lại cảnh tượng hoan ái cùng Tần Thiên tối qua, nơi tư mật của nàng bị hắn nắm chặt, rồi mút lấy, cảm giác sung sướng khó tả, phiêu phiêu dục tiên. Nhất là khoảnh khắc cuối cùng, khoái cảm bùng nổ. Hồi tưởng lại cảnh tượng ấy, nàng lưu luyến không rời, nơi bí ẩn kia lại ướt át.

- Không ngờ Tần Thiên ca ca lại to lớn đến vậy.

Triệu Tiểu Nhã thầm nghĩ, buổi tối hôm qua mặc dù say mê, nàng vẫn nhớ rõ bàn tay nhỏ bé của mình nắm lấy vật kia của Tần Thiên, nàng cảm giác một tay không thể ôm trọn. Vừa ấm áp, vừa nóng bỏng, nghĩ đến lại khiến nhịp tim nàng đập nhanh hơn. Đây cũng là lần đầu tiên sau mười bảy năm nàng chạm vào vật kia của nam nhân.

- Chẳng phải sách nói sẽ đau đớn, còn có máu chảy sao? Sao ta lại không có cảm giác gì nhỉ?

Triệu Tiểu Nhã nhìn xuống dưới, lẩm bẩm, tìm mãi không thấy vết máu đâu, chỉ thấy xuân thủy. Nơi đó cũng không đau đớn, khiến nàng thấy rất kỳ quái, trong lòng thầm nghĩ, lẽ nào ta khác người? Triệu Tiểu Nhã hoàn toàn không ngờ tới, Tần Thiên căn bản không hái nụ hoa của nàng, chỉ là giúp nàng lên đỉnh mà thôi.

- Thôi vậy, mặc kệ đi, dù sao sau này Tần Thiên ca ca cũng là của ta rồi, không ai có thể đoạt đi được.

Triệu Tiểu Nhã hưng phấn tự nhủ, sau đó đem nội y hôm qua bị Tần Thiên xé rách mặc lại, thay y phục rồi bước ra ngoài.



Về phần Tần Thiên, hắn đã đến trường, đang ở phòng vẽ tranh múa bút.

Tối hôm qua, sau khi xảy ra chuyện kia với Triệu Tiểu Nhã, hắn không về phòng ngủ mà tìm một gian phòng trống ngủ tạm qua đêm. Sáng sớm thức dậy, cùng lúc với Tiêu Du và Sở Tương Tương. Hai nàng cùng nhau bận rộn chuẩn bị bữa sáng trong phòng bếp, vừa nói vừa cười, trông như quen biết nhau từ lâu, khiến Tần Thiên rất bực mình, cảm thấy nữ nhân thật kỳ quái.

Tần Thiên sợ hai người biết Triệu Tiểu Nhã ngủ trong phòng hắn, nên cố ý không về phòng thay y phục mà lên sân thượng tìm hai bộ đồ mặc tạm. Sau đó ăn bữa sáng, rồi cùng Sở Tương Tương đến trường.

- Tần Thiên, ngươi còn ngẩn người gì nữa, có phải đang nghĩ đến mỹ nhân buổi sáng kia không?

Hàn Thi Vũ đẩy Tần Thiên đang thất thần, trong giọng nói rõ ràng mang theo chút ghen tuông, chua xót. Buổi sáng hôm nay nàng ở cổng trường chờ Tần Thiên, kết quả lại phát hiện Tần Thiên cùng một cô gái xinh đẹp không kém gì nàng vừa nói vừa cười tiêu sái bước tới, nhất thời trong lòng rất khó chịu. Mặc dù sau đó Tần Thiên nói cho nàng biết Sở Tương Tương là khách trọ trong nhà hắn, nhưng trong lòng Hàn Thi Vũ vẫn không thoải mái.

- A... Không có, sao có thể, nàng chỉ là khách trọ ở nhà ta mà thôi. Ta nào có gì mờ ám với nàng đâu. Nếu có thì cũng phải là với nàng chứ. Hàn đại mỹ nữ, sao vậy, nàng ghen sao?

Tần Thiên nhìn Hàn Thi Vũ trêu đùa.

- Xéo đi, ta không thèm ghen với ngươi. Ta chỉ tiện miệng hỏi một chút thôi, ngươi đúng là đại sắc lang.

Hàn Thi Vũ vội vàng nói, nhìn Tần Thiên ánh mắt có chút né tránh, sắc mặt cũng có chút ửng hồng. Trong lòng Tần Thiên âm thầm nhận ra, cảm thấy Hàn Thi Vũ thật thú vị, thật đáng yêu.

- Thật sao, nếu không ghen thì nàng khẩn trương cái gì, đỏ mặt cái gì? Tần Thiên tiến sát lại gần Hàn Thi Vũ, cười gian xảo, cố ý hít hà hương thơm trên người nàng, bộ dáng rất lưu manh.

- Ngươi muốn làm gì?

Hàn Thi Vũ bị Tần Thiên dọa vội vàng lùi lại. Trên người Tần Thiên tỏa ra hơi thở nam tính đặc biệt khiến tim nàng đập mạnh hơn. Cả người nàng như mềm nhũn ra.

- Ha ha ha... Ta có làm gì đâu?

Tần Thiên nhìn bộ dạng xấu hổ của Hàn Thi Vũ, ha ha cười nói. Thật ra thì hắn rất muốn nói:

"Làm gì, cô nương, nàng nói xem đại gia ta muốn làm gì? Cùng đại gia đi trong bụi hoa cùng nhau hưởng lạc!"

- Hừ! Ngươi đồ sắc lang, lúc nào cũng muốn trêu chọc ta.

Hàn Thi Vũ nhìn Tần Thiên bĩu môi bất mãn nói, rồi trở về chỗ ngồi. Tần Thiên cũng không trêu chọc nàng nữa, tránh cho Hàn Thi Vũ khóc nhè.

- Ai là Tần Thiên, cút ra đây cho ta?

Đột nhiên một âm thanh lớn lối vang lên ngoài cửa phòng vẽ. Lập tức, mọi người trong lớp đều nhìn ra cửa. Bên ngoài, một đám người cao lớn đứng đó, ai nấy đều mặc đồ bóng rổ. Kẻ lớn tiếng là một thanh niên tuấn tú cao gần hai thước, cơ bắp cuồn cuộn, tay ôm quả bóng.

- Nhà ai có chó không xích lại, để nó chạy rông sủa bậy. Không biết làm ồn là phạm pháp à?

Một giọng nói lười biếng từ phía sau phòng vẽ vang lên, người nói chính là Tần Thiên. Dứt lời, lập tức một trận cười vang lên. Sắc mặt mấy người mặc đồ bóng rổ nhất thời cực kỳ khó coi, mấy người định xông lên nhưng bị thanh niên kia ngăn lại.

- Ngươi là thằng lần trước may mắn thắng khoa thể dục chúng ta, Tần Thiên?

Kẻ cầm đầu chính là thanh niên tuấn tú nhìn về phía góc Tần Thiên đang ngồi cùng Hàn Thi Vũ, giọng nói khinh thường. Khi ánh mắt hắn liếc nhìn Hàn Thi Vũ xinh đẹp, lộ ra một tia kinh ngạc.

Đám người này chính là đám người lần trước học thể dục bị Tần Thiên hung hăng làm nhục, nhưng lúc đó thanh niên cầm đầu không có ở đó. Còn lại đều là đám người kia, lần trước bọn họ tranh tài thua không phục, cho nên chuẩn bị cùng Tần Thiên đánh lại một trận, muốn đòi lại chiến thắng.

- Chính là ta, ngươi là ai, ai thả ngươi ra vậy?

Tần Thiên nghiêng đầu nhìn thanh niên kia nói, dựa lưng vào ghế, vắt chân, bĩu môi, bộ dáng so với bọn người khoa thể dục còn ngông cuồng hơn.

Nghe Tần Thiên nói vậy, sắc mặt thanh niên kia nhất thời đại biến, nhưng trong nháy mắt liền biến mất, vẫn duy trì vẻ mặt lạnh lùng. Nhưng những người phía sau hắn không được như vậy, nhất là tên cao kều lần trước bị Tần Thiên hung hăng làm nhục, lập tức đứng ra, chỉ vào Tần Thiên mắng:

- Nhóc con, ngươi ăn nói cho cẩn thận. Đây là đội trưởng đội bóng rổ chúng ta, Hách Cát. Hôm nay muốn khiêu chiến ngươi, ngươi có dám nghênh chiến hay không?

- Bỏ tay ngươi xuống, nếu không ta cho ngươi cả đời không dựng thẳng lên được nữa.

Tần Thiên nhìn tên cao kều kia lạnh lùng nói, trong mắt tràn đầy hàn quang. Hàn quang đâm vào mắt hắn, khiến cả người hắn run rẩy, tựa như bị Diêm Vương nhìn chằm chằm.

Bất quá nhiều người nhìn như vậy, hắn không muốn chịu thua, nếu không thì mất hết mặt mũi.

- Hừ. Chỉ có ngươi thì sao?

Tên cao kều nhìn Tần Thiên hừ lạnh nói. Vừa dứt lời, Tần Thiên mạnh mẽ từ trên ghế nhảy lên, trực tiếp tát một phát vào mặt hắn.

Một tiếng vang lớn, tên cao kều hét thảm một tiếng, một người cao hai thước trực tiếp bị Tần Thiên cho một cái tát ngã xuống đất, sau đó còn không đứng lên nổi. Tần Thiên tiếp tục giơ chân lên nhắm vào ngón tay vừa chỉ vào mình hung hăng giẫm xuống.

- Rắc.

Trong nháy mắt, tiếng xương gãy lìa vang lên, tên cao kều phát ra tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế. Những người vây xem xung quanh cũng bị thủ đoạn của Tần Thiên làm giật mình, rất nhiều người trước kia chỉ nghe nói Tần Thiên đánh nhau rất lợi hại, chưa từng chứng kiến. Hôm nay coi như là biết Tần Thiên lợi hại, một người cao hai mét không tới mười giây liền bị Tần Thiên đánh ngã trên mặt đất, đây là thực lực gì?

- Đồ bỏ đi.

Tần Thiên nhìn tên cao kều nằm dưới sàn khinh thường nói. Người này lần trước không thực hiện lời ước, Tần Thiên dạy dỗ hắn, không ngờ hắn lại tự tìm đến cửa chịu chết. Vậy thì thành toàn cho hắn.

- Nhóc con, ngươi muốn chết?

Tên cao kều giận dữ nói, cố gắng đứng dậy, vung quyền đánh về phía Tần Thiên.

- Dừng tay.

Thanh niên tên là Hách Cát quát lớn, bắt lấy tay tên cao kều, kéo mạnh hắn trở lại, ném ra phía sau. Động tác của hắn cực kỳ gọn gàng linh hoạt, xem ra thật sự có bản lĩnh, khiến Tần Thiên có chút kinh ngạc, vội vàng hỏi Ba Ba Ca, thanh niên này có phải dị năng giả hay không. Ba Ba Ca nói cho hắn biết không phải, chỉ là luyện qua chút Taekwondo mà thôi.

Tên cao kều hừ lạnh một tiếng, bị Hách Cát kéo trở lại, cũng không dám động thủ nữa, tựa hồ rất sợ Hách Cát.

- Tiểu tử, có dám solo với ta một trận không?

Hách Cát nhìn Tần Thiên khiêu khích nói.

- Hảo Sỏa (thật là ngu) đúng không, bảo ngươi ngu, quả nhiên là ngu thật. Ngươi cho rằng ta còn có thể chơi bóng với bọn không giữ chữ tín như các ngươi sao? Cút nhanh lên, cút về nơi nào thì cút đi, tiểu gia không rảnh chơi với các ngươi.

Tần Thiên khinh thường nói, trực tiếp quay người ngồi xuống, không thèm để ý tới đám người kia nữa. Mọi người trong lớp nghe được Tần Thiên gọi hắn Hảo Sỏa, nhất thời cười ồ lên. (Hảo Sỏa là Hách Cát)

- Không coi trọng chữ tín? Chuyện gì xảy ra?

Hách Cát quay đầu lại lạnh mặt nhìn tên cao kều, tên cao kều nhất thời cúi đầu, không dám nhìn Hách Cát, một người bên cạnh nhẹ giọng kể lại chuyện lần trước cho Hách Cát nghe. Hách Cát nhất thời trừng mắt nhìn tên cao kều, khiến hắn run rẩy.

- Tần Thiên, ngươi có dám so với ta một trận nữa hay không? Chỉ cần ta thua, ta sẽ bắt bọn họ nói xin lỗi ngươi, bao gồm cả ta, quỳ xuống trước mặt ngươi.

Hách Cát nhìn Tần Thiên nói.

- Đi đi! Ai tin các ngươi, trước quỳ cho đại gia xem đã rồi nói. Ta xem các ngươi có thành khẩn hay không, rồi quyết định tiếp.

Tần Thiên nhìn Hách Cát nói, vừa nói vừa tiêu diêu ngoáy mũi, soi mói rồi dùng móng tay bắn đi, bộ dáng rất ngông cuồng.

Nghe vậy, Hách Cát biết Tần Thiên cố ý làm khó dễ rồi. Hiển nhiên hắn vốn không muốn đánh cược, cho dù có quỳ cũng vô dụng.

- Hừ! Ta vẫn nghe nói đám người khoa mỹ thuật tạo hình là đồ bỏ đi, nhát chết. Trước kia còn không tin, hôm nay ta coi như là tin. Cả đám các ngươi cũng chẳng ai ra gì, chúng ta đi.

Hách Cát khiêu khích nhìn mọi người nói, rồi quay người rời đi.

Mọi người trong phòng vẽ nghe vậy, nhất thời giận dữ, nhưng không dám làm gì bọn chúng cả.

- Chậm đã.

Lúc này Tần Thiên lạnh lùng nói.





trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch