Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Sống Cùng Biểu Tỷ

Chương 47: Thực Lực Thiên Bang

Chương 47: Thực Lực Thiên Bang


"Ngươi muốn giúp ả?" Kẻ kia là ai, giàu có đến mức nào?

Nam tử khinh miệt liếc nhìn Tần Thiên, y thấy Tần Thiên chẳng khác nào một gã nông dân nghèo hèn, làm sao có thể xuất ra một vạn đồng? Ngược lại, rất giống đám côn đồ đầu đường xó chợ, chẳng qua có chút tuấn tú hơn mà thôi.

"Ta là người yêu của nàng."

"Người yêu? Ha ha ha... Tiểu tử thúi, mao còn chưa mọc đủ đã dám xưng người yêu? Thật khiến người ta cười rụng răng."

Nam tử cười lớn, mùi hôi nách nồng nặc xộc thẳng vào mũi. Tần Thiên cùng Lâm Hiểu Di vội vàng lùi lại phía sau, tránh cho vô tình hít phải độc khí.

"Mao có đủ dài hay không, về hỏi lệnh đường của ngươi sẽ rõ."

"Con mẹ nó, nhãi ranh, ngươi dám mắng ta, chán sống rồi sao?"

Nam tử nghe vậy, giận tím mặt.

"Mắng ngươi thì sao? Nói thế còn là nâng cao ngươi đấy."

Tần Thiên khinh thường đáp.

Nam tử giận đến sôi máu, đám lâu la liền xông lên, bộ dáng hung hăng muốn động thủ, nhưng nam tử phất tay ngăn lại.

"Tốt thôi. Tiểu tử, ngươi thật cứng đầu, vậy cũng được. Hôm nay ta nói cho ngươi biết, không lấy ra được một trăm vạn, đừng hòng rời khỏi đây."

Nam tử tức giận chỉ vào hai người, gằn giọng.

Lâm Hiểu Di nghe xong liền biến sắc, căm phẫn nói:

"Ngươi là đồ súc sinh, vừa rồi còn nói một vạn, sao bây giờ đã thành một trăm vạn?"

"Ha hả... Ta thích thế, thì sao nào? Ngươi có thể cắn ta sao? Ta nói cho ngươi biết, một trăm vạn này là phí tổn tinh thần, tốt nhất là ngoan ngoãn trả đủ, bằng không... Ta liền đánh cho các ngươi tàn phế, biết chữ "tử" viết như thế nào không?"

"Ngươi... Thằng súc sinh!"

Lâm Hiểu Di giận đến run người.

"Mẹ kiếp, còn dám mắng ta, bắt ả lại cho ta. Trước tiên, ta muốn sảng khoái một phen đã."

Nam tử nổi giận, lập tức mấy tên đàn em hung hăng tiến về phía Lâm Hiểu Di.

"Các ngươi muốn chết!"

Tần Thiên chắn Lâm Hiểu Di ở phía sau, lạnh lùng nhìn đám côn đồ ngu xuẩn.

"Tần Thiên, ngươi không đánh lại bọn chúng đâu. Để ta ở lại cản chân, ngươi mau đi báo cảnh sát."

Lâm Hiểu Di vội vàng kéo tay Tần Thiên. Nàng biết Tần Thiên tuy thường xuyên đánh nhau, nhưng hiện tại đối phương đông như vậy, nàng không tin hắn có thể làm gì, chỉ có báo cảnh sát mới là thượng sách.

"Yên tâm, chỉ là mấy tên côn đồ mà thôi, một cái tát cũng đủ khiến chúng tan tác. Để nữ nhân ở lại, còn ta trốn đi, vậy ta còn mặt mũi nào làm nam nhân? Cứ chờ xem, ta đảm bảo bọn chúng sẽ quỳ trên đất xin tha thứ."

Tần Thiên trấn an Lâm Hiểu Di, nhưng nàng vẫn không mấy lạc quan.

"Hừ. Nhãi ranh, ta thấy kẻ phải chết chính là ngươi. Bọn bay, bắt hai đứa nó lại cho ta, ông đây muốn xem bộ dạng ngươi quỳ dưới chân ta van xin như thế nào."

Nam tử vênh váo huênh hoang.

Dứt lời, mấy tên côn đồ đã áp sát hai người. Tần Thiên nhàn nhã như đang đi dạo, liếc nhìn màn hình điện thoại, khẽ nói: "Đến rồi."

Lời vừa dứt, đột nhiên ba chiếc xe du lịch Jinbei từ ngoài khu chạy thẳng tới chỗ Tần Thiên rồi dừng lại. Mấy tên côn đồ cuống quýt né tránh, ba chiếc Jinbei kia dừng cách Tần Thiên ba bước. Một nam tử anh tuấn bước xuống, chính là huynh đệ của Tần Thiên, Phong Tử.

"Phong Tử, ngươi có biết lái xe hay không, muốn chết sao?"

Một tên côn đồ tiến lên, Phong Tử quay người tung một cước vào hạ thể hắn, vô cùng chuẩn xác. Tên côn đồ ngã xuống, phía dưới xem ra đã phế.

"Muốn chết!"

Phong Tử liếc nhìn tên côn đồ, bộ dáng lãnh khốc vô cùng tuấn tú, nhưng ngay sau đó, y tiến đến trước mặt Tần Thiên, vô cùng cung kính nói:

"Lão đại, đã dẫn anh em đến rồi."

Nói xong, y chỉ về phía mấy chiếc xe. Cửa xe đồng loạt mở ra, một đám người cầm gậy sắt bước xuống, cùng mặc áo phông đen, chỉnh tề tiến lên trước mặt Tần Thiên hô lớn:

"Thiên ca khỏe, chị dâu khỏe!"

Thanh âm vang dội, vô cùng chân thành. Mấy tên côn đồ tái mét mặt mày, vội vàng tìm đường tháo chạy. Nam tử hôi hám kia thấy tràng diện này liền biết không ổn, vội vàng gọi điện thoại cầu cứu.

"Ừm, không tệ."

Tần Thiên nhìn đám thủ hạ, tán thưởng. Không ngờ Phong Tử lại có khả năng huấn luyện thủ hạ tốt đến vậy.

"Lão... lão đại... Tần Thiên, chuyện này..."

Lâm Hiểu Di kinh ngạc nhìn Tần Thiên. Nàng vốn cho rằng hắn đánh nhau bên ngoài chỉ là với đám đầu đường xó chợ. Không ngờ hắn lại có nhiều thủ hạ như vậy, khiến nàng vô cùng chấn động, khó trách vừa rồi hắn không hề sợ hãi.

"Đây là người của ta. Sao, nàng sợ sao?"

Tần Thiên thản nhiên nói, bộ dáng vô cùng ngông cuồng, khiến người ta hận không thể cắn cho một cái.

"Không... không sợ."

Lâm Hiểu Di vội vàng lắc đầu, có chút khẩn trương, trong lòng đã kinh hãi đến cực điểm. Đây đã là lần thứ hai Tần Thiên khiến nàng bất ngờ đến vậy, lần đầu tiên là ở trong bệnh viện.

"Phong Tử, giao chúng cho ngươi, bồi thường cho chúng một ít phí tổn tinh thần, không chết người là được. Ta thấy bọn chúng cũng có vẻ khá nhiều tiền."

Tần Thiên chỉ vào nam tử kia, ra lệnh.

"Không thành vấn đề, cứ giao hắn cho ta."

Phong Tử đáp lời, dẫn theo ba mươi huynh đệ tiến lên, khiến tên nam tử kia sợ đến ngã nhào xuống đất.

"Ngươi đừng làm càn, ta cho ngươi biết ta quen biết Cẩu ca. Ngươi dám động đến ta, Cẩu ca sẽ không để yên đâu."

"Hừ, ngu xuẩn, chết đến nơi còn bày đặt uy hiếp ta, muốn chết sớm sao?"

Phong Tử vừa nói vừa tát cho nam tử kia một phát, khiến hắn máu mũi lẫn lộn, bị lực tát đánh cho lùi lại mấy bước.

"Mẹ kiếp, hôi hám quá, mấy người các ngươi dạy dỗ tên này đi."

Phong Tử chán ghét nhìn nam tử kia, giao hắn cho thủ hạ. Mấy tên đàn em nhào tới, đánh cho tên nam tử kia thân tàn ma dại.

"Tốt, tốt, đánh hay lắm, còn chưa thu phí tổn hao tinh thần đâu."

Phong Tử hô lớn, mấy tên đàn em đang đánh chợt dừng lại. Phong Tử bước tới, dẫm lên ngực nam tử kia.

"Thằng ngu, ngươi muốn mua cái mạng của ngươi với giá bao nhiêu?"

"Bọn... bọn bay đừng mơ tưởng. Người của ta rất nhanh sẽ đến, bọn bay nhất định phải trả giá."

Nam tử vẫn ngoan cố.

"Còn cứng miệng à? Đánh tiếp, đánh cho hắn phun tiền ra mới thôi."

Phong Tử vô cùng lưu manh ra lệnh.

"Tần Thiên, làm vậy hình như không hay lắm đâu."

Lâm Hiểu Di nhìn nam tử bị đánh, có chút kinh hãi.

"Yên tâm, kẻ xấu sống dai, không dễ chết đâu. Ta cũng không có ý định giết hắn."

Tần Thiên cười gian, tay lại bắt đầu sờ soạng bộ ngực của Lâm Hiểu Di, khiến nàng đỏ mặt, thầm mắng hắn là đồ sắc lang.

"Thằng nào dám động đến người của ta?"

Ngay lúc đó, một tiếng quát lớn từ xa vọng lại.





trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch