Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Sống Cùng Biểu Tỷ

Chương 62: Thạch Trung Ngọc

Chương 62: Thạch Trung Ngọc


Tần Thiên cùng Phong Tử cất bước vào quán rượu, liền thấy ba bóng người ngồi tại bàn trung tâm đại sảnh. Đối diện Tần Thiên là một trung niên nhân vận tây phục, mặt chữ điền, song mi rậm rạp như long, ánh mắt sắc bén dị thường, ẩn chứa thần quang. Phía sau hắn là hai đại hán khôi ngô đeo kính đen đứng thẳng như tùng, toàn thân tỏa ra khí thế cường đại.

Ngồi hai bên bàn, hiển nhiên là hai tên côn đồ, hẳn là thủ lĩnh của mấy thế lực nhỏ. Một kẻ đầu nhuộm mào gà, miệng méo xệch, tay cầm điếu thuốc phì phèo nhả khói, kẻ còn lại thân hình gầy gò, đeo dây chuyền vàng chóe, nom chẳng khác nào kẻ nghiện hút.

Ba người tựa hồ đang thương nghị điều gì. Khoảnh khắc Tần Thiên bước vào, bọn chúng lập tức ngưng lại, đồng loạt hướng Tần Thiên nhìn sang, thần sắc mỗi người một vẻ.

- Kẻ vận âu phục kia chính là ông chủ quán, Thạch Trung Ngọc.

Phong Tử khẽ giọng nói với Tần Thiên. Tần Thiên khẽ gật đầu, trực tiếp hướng ba người tiến tới. Phong Tử thuận tay xách một chiếc ghế, bước lên trước bàn, đặt xuống, chuẩn bị cho Tần Thiên an tọa.

- Dừng bước! Tiểu tử kia, ngươi là ai?

Tên đầu mào gà lên tiếng trước nhất, bộ mặt khó chịu nhìn Tần Thiên.

- Thiên Bang, Tần Thiên.

- Hừ! Tự xưng Thiên Bang? Ngươi tưởng mình là ai? Hoàng đế hắc đạo chăng? Thời thế nay đã đổi dời, tùy tiện một đám chó mèo hợp lại, liền vọng tưởng chiếm đoạt địa bàn, quả thực là tự tìm đường chết!

Tên nghiện gầy gò khinh thường nhìn Tần Thiên, nở nụ cười lạnh lẽo.

- Bang phái bỏ đi sao? Chưa từng nghe qua! Có mấy mống? Hai hay ba tên? Thử nói nghe xem nào?

Tên mào gà nhìn Tần Thiên châm chọc, chậm rãi phun ra một hơi khói độc.

Tần Thiên liếc hắn một cái, rồi làm lơ, vung tay gạt làn khói thuốc, trực tiếp ngồi xuống ghế.

- Mẹ nó! Dám không nể mặt lão tử, ngươi lăn lộn ở đâu ra vậy?

Tên mào gà nhất thời giận dữ, vỗ mạnh tay xuống bàn, đứng phắt dậy, chỉ thẳng vào Tần Thiên giận dữ mắng nhiếc. Dù sao hắn cũng là đại ca của mấy chục mạng, lăn lộn ở khu quán bar này cũng coi như một thế lực. Không ngờ một mao đầu tiểu tử vô danh như Tần Thiên lại dám không nể mặt hắn, nhất thời khiến hắn vô cùng khó chịu.

- Cho ngươi ba nhịp thở, thu tay lại. Bằng không, ta sẽ khiến ngươi cả đời này không còn thấy ngón tay này nữa.

Tần Thiên thản nhiên nhìn tên mào gà, trong giọng nói vô hình lộ ra khí phách uy dũng, cực kỳ mạnh mẽ. Thạch Trung Ngọc nghe vậy, khóe miệng khẽ lộ ra nụ cười, tên nghiện gầy gò bên cạnh nghe xong liền nhướng mày. Lúc Tần Thiên mới đến, hắn vốn không lên tiếng, bất quá đã có đầu mào gà mở lời trước, hắn cũng không tiện xen vào. Hiện tại, Tần Thiên kiêu ngạo như vậy, nếu là hắn, hắn cũng sẽ không tha thứ.

- Mẹ nó! Dám đấu với lão tử... A!

Đầu mào gà vừa định động thủ với Tần Thiên, Phong Tử bên cạnh liền mạnh mẽ xuất thân, một cước hung mãnh đạp vào bụng tên mào gà. Ngay sau đó, thân ảnh như điện chớp xông tới, mạnh mẽ bắt lấy tay hắn đặt lên bàn, một đao lạnh lẽo chém xuống ngón trỏ.

- Dừng tay!

Thạch Trung Ngọc vừa thấy Phong Tử động thủ thật, nhất thời sắc mặt đại biến, lập tức hô lớn, nhưng đã quá muộn. Tốc độ của Phong Tử cực nhanh, vung tay chém xuống, trong nháy mắt cắt rời ngón tay của đầu mào gà, máu tươi văng tung tóe, bắn đầy bàn.

Đầu mào gà kêu thảm thiết, ngã lăn ra đất, ôm lấy ngón tay mà lăn lộn.

Tên nghiện bên cạnh nhìn Tần Thiên, không khỏi hít một hơi lạnh, âm thầm may mắn chính mình vừa rồi không có vọng động, nếu không thì kết cục cũng chẳng khác gì đầu mào gà. Tần Thiên quả thực quá tàn nhẫn, nói động thủ liền động thủ, căn bản không thèm để ý đối phương là ai. Chẳng lẽ hắn có chỗ dựa?

Sắc mặt Thạch Trung Ngọc khôi phục như thường, nhìn Tần Thiên với ánh mắt tán thưởng, khóe miệng càng cong lên, nom bộ dạng như một con cáo già, lòng dạ thâm sâu khó lường.

- Đem hắn ném ra ngoài đi.

Thạch Trung Ngọc hướng về phía hộ vệ của mình nói. Một trong số các hộ vệ lập tức gật đầu, ngay sau đó đem đầu mào gà trực tiếp lôi đi, ném ra bên ngoài.

- Ông chủ Thạch, ta cũng không quanh co nữa. Ngươi giao khu vực quán bar cho Thiên Bang chúng ta, ta đảm bảo không ai dám quấy rối.

Tần Thiên nhìn Thạch Trung Ngọc thản nhiên nói.

- Hừ! Ngươi ăn hết sao? Coi chừng nghẹn chết!

Tên nghiện bên cạnh nhất thời khó chịu lên tiếng. Tần Thiên vừa mở miệng đã muốn toàn bộ khu vực, không chừa lại một chút gì cho hắn, khiến hắn vô cùng khó chịu. Mặc dù vừa rồi Tần Thiên đã biểu hiện rất ngoan độc, nhưng hắn cũng là người từng lăn lộn, cũng không hề e ngại, nhất là lúc giẫm lên đầu người khác.

- Vậy ngươi cứ chờ xem, xem ta có ăn hết hay không?

Tần Thiên nhìn tên nghiện, cười lạnh nói. Ý hắn là, ngươi có bản lĩnh thì cứ đến quấy rối thử xem.

- Hừ! Tiểu tử, ngươi được lắm, cứ chờ đó!

Tên nghiện lạnh lùng nói, trực tiếp đứng dậy rời đi, cũng không ai ngăn cản.

- Ông chủ Thạch, thế nào?

Tần Thiên nhìn Thạch Trung Ngọc nói.

- Người trẻ tuổi, cậu rất mạnh. Bất quá, cường thế vẫn là cường thế, tiểu bang phái của cậu không có chút danh tiếng nào, ta làm sao có thể yên tâm giao địa bàn quán ta vào tay cậu được. Cậu cũng phải đem thành ý của mình lộ ra cho ta thấy một chút chứ.

Thạch Trung Ngọc nhìn Tần Thiên, từ từ nói, lộ ra vẻ rất bình tĩnh. Muốn hắn lộ thực lực ra sao?

- Ông chủ Thạch, nếu ngươi đã đến đây mở quán bar, vậy chắc chắn ngươi đã điều tra qua khu vực này rồi chứ?

-Ừ.

Thạch Trung Ngọc gật đầu.

- Vậy thì tốt. Vậy ngươi cũng nên biết, phố quán bar này rất hỗn loạn. Nơi này có gần hai trăm tụ điểm ăn chơi, mỗi ngày tiêu thụ một lượng lớn tiền tài. Cho nên, đây cũng là một địa bàn màu mỡ, các thế lực lớn đều muốn nuốt trọn nơi này. Đáng tiếc, thế lực nhỏ ở đây quá nhiều, một khi thế lực lớn nhúng tay vào, các thế lực nhỏ sẽ tập hợp lại, chung tay chống cự, ngày ngày gây chuyện, khiến cho các thế lực lớn cực kỳ đau đầu, cho nên các thế lực lớn phải buông tha. Khu vực này bao năm qua vẫn là khu vực tranh đoạt của các thế lực nhỏ.

Tần Thiên nhìn Thạch Trung Ngọc nói.

- Đúng vậy, cứ tiếp tục.

Thạch Trung Ngọc nói.

- Ông chủ Thạch, ta nghe nói ngươi cũng là người từng lăn lộn, vậy thì ngươi nên biết, hiện tại, bang phái càng đông người thì càng mạnh. Bây giờ là thời cấm sử dụng hỏa khí, nhiều người nghĩa là có thêm một phần sức mạnh. Thế lực ở khu vực này, lớn nhất bất quá chỉ năm sáu chục người, nhỏ nhất hai mấy người thôi. Mà Thiên Bang của ta, có một trăm lẻ năm người, gấp đôi thế lực lớn nhất. Chúng ta mới thành lập năm ngày, thành viên đều từng lăn lộn, không phải là người mới. Ngươi cảm thấy giao khu vực này cho chúng ta có an toàn hay không?

Tần Thiên nhìn Thạch Trung Ngọc, từ từ nói, biểu hiện điềm đạm ổn định, không nóng không lạnh, vừa đúng mực.





trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch