Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Sống Cùng Biểu Tỷ

Chương 84: Báo Đáp Ta Thế Nào Đây?

Chương 84: Báo Đáp Ta Thế Nào Đây?


"Thân phận? Ý là gì?"

Phỉ Nhi nhìn Tần Thiên, vô cùng khó hiểu, không rõ Tần Thiên đang nói điều chi.

"Đừng giả bộ hồ đồ trước mặt ta. Thân phận thật sự của cô là gì?"

Tần Thiên nhìn Lý Phỉ Nhi, lạnh giọng hỏi. Hiển nhiên, hắn cho rằng Lý Phỉ Nhi đang cố tình lảng tránh.

"Cái gì mà giả bộ hồ đồ? Lưu manh đáng chết, ngươi rốt cuộc đang nói cái gì vậy? Cái gì là thân phận thật sự của ta? Ta chính là Lý Phỉ Nhi, lẽ nào lại là Nhi Phỉ Lý?"

Lý Phỉ Nhi tức giận quát. Nếu không phải hôm nay Tần Thiên liều mình cứu nàng, dựa theo tính tình của nàng, đã sớm mắng chửi ầm ĩ rồi.

"Hừ! Cô đừng hòng giả bộ hồ đồ. Buổi chiều hôm nay có bao nhiêu kẻ đến giết cô, trong đó còn có cả dị năng giả. Cô nói xem, nếu cô chỉ là một tiểu cảnh sát thực tập bình thường, làm sao có thể khiến nhân vật lợi hại như vậy đến giết cô? Thân phận của cô chắc chắn không đơn giản, mau thành thật khai báo."

Tần Thiên nhìn Lý Phỉ Nhi, cười lạnh nói.

"Ta làm sao biết được bọn chúng vì sao muốn giết ta? Ngươi nói cái gì mà dị năng giả, đó là cái gì? Ta làm sao biết được? Thân phận ta đơn giản như vậy, không tin ngươi có thể đi điều tra."

Lý Phỉ Nhi tức giận đáp, cơ hồ sắp bùng nổ.

Tần Thiên nhìn bộ dáng của nàng, nhất thời có chút nghi ngờ, lẽ nào mình đã đoán sai? Lý Phỉ Nhi không phải là hậu duệ của đại quan sao? Nhưng vì sao lại phái dị năng giả đến đuổi giết nàng? Chuyện này thực sự không hợp lẽ thường. Giết một người bình thường mà phải dùng đến dị năng giả sao? Không đúng, nàng nhất định là đang giấu diếm, không muốn cho ta biết, Tần Thiên thầm nghĩ.

"Thật sao? Cô không có nói dối?"

Tần Thiên vẫn không tin Lý Phỉ Nhi.

"Thật. Ta lừa ngươi làm gì? Ta lừa ngươi thì có ích lợi gì sao?"

Lý Phỉ Nhi nhìn Tần Thiên, bất đắc dĩ nói. Hôm nay bị ám sát, nàng cũng rất buồn bực, tự nhiên lại bị người đuổi giết, dường như mình cũng không có đắc tội với ai cả. Hơn nữa, điều khiến Lý Phỉ Nhi rất nghi hoặc chính là, cục trưởng lại tìm đến nàng, rất khách khí hỏi han tình hình thân thể, có bị thương không, hỏi nàng công việc thế nào, biểu hiện cực kỳ quan tâm, điều này khiến nàng vô cùng nghi hoặc.

Tần Thiên cuối cùng vẫn không tin Lý Phỉ Nhi. Mặc dù Lý Phỉ Nhi biểu hiện không giống như nói dối, nhưng chuyện hôm nay không thể không khiến hắn nghi ngờ. Nhưng nhìn bộ dáng Lý Phỉ Nhi như vậy, có hỏi cũng vô ích. Tần Thiên liền bỏ qua, âm thầm cảnh báo chính mình, sau này phải cẩn thận hơn một chút, chớ để bị ăn đao vào đầu.

"Được rồi, ta tin cô."

"Hừ! Lưu manh đáng chết. Tay của ngươi thế nào rồi, đưa ta xem."

Lý Phỉ Nhi nhìn Tần Thiên, tức giận nói, nhưng trong đôi mắt lại lộ ra vẻ lo lắng nồng đậm. Bất kể nói thế nào, hôm nay Tần Thiên liều mình cứu nàng, khiến cho ấn tượng của nàng đối với hắn thay đổi rất nhiều.

"Đừng động, cô tay chân vụng về, động vào lại bị thương thêm thì sao?"

Tần Thiên thấy Lý Phỉ Nhi muốn xem tay của mình, vội vàng lùi lại.

"Hừ, không nhìn thì thôi."

Lý Phỉ Nhi bĩu môi nói, rồi tiếp lời:

"Chuyện ngày hôm nay, đa tạ ngươi... ta sẽ báo đáp."

"Cái gì? Đa tạ ta? Ha ha. Thật không ngờ tới, người đàn bà chua ngoa như cô cũng biết cảm tạ người khác."

Tần Thiên nhìn Lý Phỉ Nhi, vô cùng ngoài ý muốn nói.

"Hừ! Ngươi còn dám gọi ta là người đàn bà chua ngoa, ta sẽ làm thịt ngươi."

Lý Phỉ Nhi nhìn Tần Thiên, vô cùng hùng hổ nói.

"Được rồi, không gọi nữa. Cô định báo đáp ta thế nào đây? Cô nợ ta một mạng, định lấy thân báo đáp sao?"

Tần Thiên nhìn Lý Phỉ Nhi, ánh mắt si mê lướt qua trước ngực nàng. Lý Phỉ Nhi lập tức nhanh chóng lấy tay che kín vùng đất đầy đặn no đủ của mình.

"Cấm nhìn!"

Lý Phỉ Nhi nhìn Tần Thiên, giận dữ nói.

"Nhìn một chút cũng không được, còn nói là báo đáp ta. Cô đúng là kẻ lừa người, luôn khiến người khác thất vọng. Cô đi ra ngoài đi."

Tần Thiên nhìn Lý Phỉ Nhi, vẻ mặt thất vọng mà nói.

"Ta... ta lừa ngươi chỗ nào? Ta nói sẽ báo đáp ngươi thì sẽ báo đáp, nhưng không phải lấy thân báo đáp. Trừ cái này... ngươi có thể ra điều kiện khác."

Lý Phỉ Nhi nhìn Tần Thiên, sắc mặt có chút đỏ bừng, lời nói cũng có chút khẩn trương. Không biết tại sao, có lẽ là hơi thở sắc lang của Tần Thiên quá nồng đậm, hù dọa nàng.

"Ai, được rồi, được rồi, cô đi ra ngoài đi, đại lừa gạt. Coi như ta chưa từng cứu cô."

Tần Thiên nhìn Lý Phỉ Nhi, phất tay một cái, không nhịn được lắc đầu than thở.

"Lưu manh đáng chết, ta nói báo đáp thì sẽ báo đáp, sao lại là lừa người? Ngươi nói đi, ngươi muốn báo đáp thế nào? Trừ lấy thân báo đáp ra, ta đều đáp ứng."

Lý Phỉ Nhi nhìn Tần Thiên, giận dữ nói.

"Cô chắc chắn?"

Tần Thiên nhìn Lý Phỉ Nhi, không tin hỏi.

"Dĩ nhiên là chắc chắn, ta nói lời giữ lời. Ngươi nói đi, phải báo đáp thế nào?"

Lý Phỉ Nhi rất hào khí vỗ ngực nói, nhất thời một trận rung động dập dờn truyền đến. Hai mắt Tần Thiên sáng rực, đau lòng muốn chết, lực mạnh như vậy, vỗ hỏng thì sao bây giờ.

"Vậy được rồi, ta muốn cô cho ta sờ một chút."

Tần Thiên nhìn Lý Phỉ Nhi, cười dâm đãng nói.

"Hả..."

Lý Phỉ Nhi nhất thời kinh hãi, vội vàng bảo vệ phía trước, liên tiếp lui về phía sau, thân thể tựa vào tường. Khuôn mặt nàng đỏ bừng, rất khẩn trương nhìn Tần Thiên.

"Sao vậy? Cô muốn đổi ý sao?" Tần Thiên nhìn Lý Phỉ Nhi nói.

"Ta... ta chưa nói là muốn đổi ý, chẳng qua là... chẳng qua là..."

"Ai, được rồi, được rồi, ta biết ngay là cô lừa người, cô đi ra ngoài đi."

Tần Thiên cắt đứt lời Lý Phỉ Nhi, lần nữa thất vọng mà nói.

"Ai... Ai nói ta đổi ý rồi... Ta... ta chỉ là đang suy nghĩ, đang suy nghĩ một chút mà thôi."

Lý Phỉ Nhi ngượng ngùng nói, lộ ra vẻ rất khẩn trương. Tần Thiên lại muốn ngực nàng, quá vô sỉ rồi. Nhưng hắn vừa cứu mình, hơn nữa mình cũng đã đáp ứng, không muốn đổi ý. Trong lúc nhất thời, Lý Phỉ Nhi không biết phải làm thế nào mới tốt, rất mâu thuẫn.

"Cô định suy nghĩ mấy năm?"

"Ta... ta... Được rồi, cho ngươi sờ, sẽ cho ngươi sờ, nhưng nói trước nha, chỉ có thể sờ một chút thôi."

Lý Phỉ Nhi hạ quyết tâm. Lời này vừa thốt ra, sắc mặt của nàng trong nháy mắt đỏ bừng, tim đập mạnh mẽ. Ánh mắt Tần Thiên càng thêm sáng, không ngờ dùng phép khích tướng lại hiệu quả đến vậy, Lý Phỉ Nhi lại đồng ý, lập tức hai tay nóng lòng muốn thử.

"Ta làm luôn nhé?"

Tần Thiên nhìn Lý Phỉ Nhi, rất hèn mọn, giơ tay, duỗi hai bộ móng vuốt lang sói hướng tới bộ ngực của Lý Phỉ Nhi. Lý Phỉ Nhi khẩn trương hai tay gắt gao nắm chặt quần áo, mặt đỏ như trái táo chín mọng.

"Ngươi... ngươi tới đi, ta đã chuẩn bị xong."

Lý Phỉ Nhi hạ quyết tâm nói, thả lỏng thánh địa phía trước, nhắm mắt lại không dám nhìn.

Tần Thiên thấy Lý Phỉ Nhi mở cửa như vậy, ngược lại cảm thấy có lỗi. Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng mà không làm thì quả thực có lỗi với đôi tay. Khi hai tay chạm vào bộ ngực Lý Phỉ Nhi, một cảm giác no đủ, đầy đặn, mềm mại truyền đến, khiến tim hắn đập nhanh hơn.

Lý Phỉ Nhi bị Tần Thiên sờ như vậy, nhất thời không nhịn được khẽ rên, thân thể không khỏi rung động, hai mắt gắt gao nhắm, không dám nhìn.

Tần Thiên nếm được mật ngọt, nhất thời quên hết tất cả, hai tay nắm lấy bộ ngực căng tròn vân vê nhào nặn.

"Ư... a..."

Lý Phỉ Nhi không nhịn được rên khẽ, thân hình không ngừng phát run, cực kỳ khẩn trương.

"Được... rồi, không cho phép ngươi sờ nữa."

Lý Phỉ Nhi mở mắt đẩy Tần Thiên đang hưởng thụ ra, xấu hổ đỏ mặt, mở cửa nhanh chóng chạy ra ngoài. Tần Thiên nhất thời cảm thấy trống rỗng, hụt hẫng.

"Tần Thiên ca ca, ngực tỷ Phỉ Nhi có phải rất mềm hay không?"

Đột nhiên tiếng Triệu Tiểu Nhã vang lên, nhất thời dọa Tần Thiên kêu to một tiếng. Quay đầu nhìn lại, Triệu Tiểu Nhã đang đứng trước mặt mình, vẻ mặt rất tức giận nhìn mình.





trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch