"Tần Thiên ca ca, ta phát hiện rất nhiều nam nhân đều nhìn huynh đó."
Triệu Tiểu Nhã hướng Tần Thiên nói.
"Thật sao? Có lẽ bọn hắn thấy ta tuấn mỹ quá, sinh lòng đố kỵ nên mới nhìn chằm chằm."
Tần Thiên đắc ý nói.
"Không phải vậy đâu, ta thấy bọn hắn nhìn huynh như muốn ăn tươi nuốt sống đó."
Triệu Tiểu Nhã nhìn Tần Thiên, nói.
"Để ta xem, quả nhiên là vậy. Thôi vậy, chúng ta thuê xe đi?"
Tần Thiên vừa nói, liền cùng hai nàng đi tới ven đường.
Chẳng hay hôm nay là ngày gì, nhìn tới nhìn lui trên đường cũng không thấy chiếc taxi nào cả. Mãi mới có một chiếc taxi đi qua, người lái xe thấy Tần Thiên đứng cạnh hai mỹ nhân, lập tức hừ lạnh, bỏ đi.
"Mẹ nó, ta khinh!"
Tần Thiên giận dữ nói, hắn chưa từng gặp kẻ nào đáng khinh bỉ như vậy, lại đố kỵ người khác có giai nhân bên cạnh.
"Ai, được rồi, Tần Thiên ca ca, chúng ta đi xe buýt đi, xe tới kìa."
Sở Tương Tương nói.
"Đành vậy, chúng ta đi xe buýt cũng được."
Tần Thiên nói, dù sao cũng không còn biện pháp nào khác. Ba người liền đi tới trạm xe buýt phía trước.
Đợi một hồi, xe đã tới, từ từ dừng lại. Đợi cửa xe mở ra, mọi người liền nhanh chóng tiến lên, ba người Tần Thiên cũng theo sát phía sau. Chuyến xe này cũng không đông người lắm, vừa vặn trên xe vẫn còn một chỗ ngồi. Tần Thiên liền muốn để Triệu Tiểu Nhã ngồi xuống, Triệu Tiểu Nhã lại không muốn ngồi, muốn đứng cùng Tần Thiên nên nhường cho Sở Tương Tương. Sở Tương Tương thấy phía sau Tần Thiên có một cụ bà chừng bảy mươi tuổi, liền cất tiếng gọi, mời bà tới đây ngồi.
"Bà bà, bà ngồi chỗ này đi ạ."
Sở Tương Tương mỉm cười nói với cụ bà. Cụ bà liên tục nói lời cảm tạ, chuẩn bị đi sang ngồi. Không ngờ, bên cạnh có một gã đàn ông chừng ba mươi tuổi mặc đồ tây, trực tiếp đặt mông xuống, hơn nữa còn coi như không có chuyện gì, lấy điện thoại ra nghịch. Sắc mặt Sở Tương Tương lập tức đại biến, cụ bà kia cũng sững sờ. Tần Thiên sắc mặt lại càng giận dữ hơn, trên đời lại có loại người vô sỉ như vậy, ăn mặc ra vẻ đạo mạo mà hành động còn không bằng cầm thú.
"Này, ngươi làm gì vậy? Chỗ này không phải của ngươi!"
Triệu Tiểu Nhã lập tức giận dữ, chỉ vào mặt tên kia nói. Nhưng gã đó giả điếc, quay đầu đi, xem như không nghe thấy.
"Vị tiên sinh này chắc có gì nhầm lẫn rồi. Chỗ này là dành cho cụ bà đây, phiền anh đứng lên một chút được chứ?"
Sở Tương Tương không nhịn được, vỗ vai gã đó nói.
Gã đó liếc mắt nhìn Sở Tương Tương cùng Triệu Tiểu Nhã, bị hai mỹ nhân làm cho giật mình một chút, nhưng rất nhanh phục hồi lại tinh thần, sau đó làm ngơ, tiếp tục ngồi nghịch điện thoại.
"Mẹ nó, vỗ cái gì mà vỗ? Không thấy ta đang nghịch điện thoại à? Muốn chết hả?!"
Gã đó nhất thời cả giận nói, hung dữ nhìn Sở Tương Tương. Sở Tương Tương lập tức cũng không nhịn được nữa.
"Mời đứng lên cho. Chỗ này là ta nhường cho cụ bà ngồi, không phải cho ngươi."
Sở Tương Tương giận dữ nói, âm thanh rất lớn, lập tức những người xung quanh nhìn về phía đó, xem có chuyện gì xảy ra.
"Đúng đấy. Ngươi làm người sao lại vô sỉ như vậy? Chỗ này rõ ràng là ta nhường cho cụ bà đây ngồi, sao ngươi lại..."
Triệu Tiểu Nhã chỉ thẳng mặt, chất vấn.
"Hừ! Ngươi nói cái chỗ này là cho bà già chết tiệt này ngồi thì phải để cho bà ấy ngồi à? Có ai quy định như thế? Pháp luật à? Bà ta mất tiền, ta cũng mất tiền, tại sao phải cho bà ta ngồi?"
Gã trung niên cười lạnh nhìn Sở Tương Tương nói.
"Ngươi trả tiền, nhưng... nhưng là... Chỗ này là ta nhường cho cụ bà, kính già yêu trẻ, ngươi có hiểu không? Ngươi ngồi thế có thoải mái không?!"
Sở Tương Tương nhìn gã đó tức giận nói, có chút lắp bắp. Nàng không biết phải nói như thế nào cho đúng, bởi vì gã đó nói cũng có lý, quả thật hắn trả tiền nên hắn có quyền được ngồi. Vấn đề này chỉ phụ thuộc vào mặt đạo đức của gã đó mà thôi.
"Đúng đấy. Cha mẹ ngươi không dạy ngươi phải kính già yêu trẻ sao?"
Triệu Tiểu Nhã tức giận nói.
"Ta không thèm quản cái gì kính già yêu trẻ. Ta chỉ biết ta trả tiền thì ta được ngồi, các ngươi làm gì được ta?"
Gã đó khinh thường nhìn Sở Tương Tương nói. Lời này vừa ra, ngay lập tức toàn bộ người trên xe đều khinh bỉ nhìn hắn. Nhưng hắn vẫn không thèm để ý, mà tiếp tục nghịch điện thoại.
"Ngươi... ngươi, ngươi không phải là người!"
Sở Tương Tương chỉ vào gã đó, tức giận nói.
"Cô nương, ăn nói cẩn thận một chút. Đừng có chọc vào ta, cẩn thận ta kiện cô đó. Ta là luật sư."
Gã đó cả giận nói.
"Tần Thiên ca ca, huynh mau giáo huấn hắn. Hắn ức hiếp chúng ta."
Triệu Tiểu Nhã lập tức hướng Tần Thiên ở bên cạnh cầu cứu, làm ra một bộ dáng đáng thương.
"Cháu gái, thôi đi. Nhà của bà gần đây, chỉ một lát là tới, bà đứng cũng được."
Cụ bà nhìn thấy cảnh tượng như thế, sợ xảy ra chuyện, liền ngăn cản Sở Tương Tương tiếp tục chất vấn gã đó.
Nhưng Sở Tương Tương lúc này rất bất mãn, không muốn dễ dàng bỏ qua gã đó như vậy. Nàng vẫn muốn hắn phải nhường chỗ, tuy nhiên lại bị Tần Thiên ngăn lại.
"Được rồi, các muội muội tránh ra. Loại chuyện như thế này hãy để cho ta, ta sẽ khiến các muội hài lòng."
Tần Thiên nhìn Sở Tương Tương nói, ngay sau đó để hai nàng lui lại phía sau, còn bản thân tiến lên trước mặt gã trung niên.
Gã trung niên liếc mắt nhìn Tần Thiên đang tiến tới, không thèm để vào mắt, vẫn tiếp tục bộ dáng dửng dưng như cũ. Tần Thiên cũng không quan tâm. Đối phó với loại người không có đạo đức, không được dạy dỗ như gã này, hắn có rất nhiều biện pháp, trong đó nắm đấm là biện pháp tốt nhất và cũng là biện pháp mà Tần Thiên am hiểu nhất.
"Cho ngươi một cơ hội, hãy cố mà nắm lấy. Ngay bây giờ ngươi hãy đứng lên, nhường chỗ cho cụ bà này, sau đó xin lỗi cụ thì sẽ không có chuyện gì xảy ra với ngươi."
Tần Thiên nhìn gã trung niên nói. Lời này tuy có vẻ tùy ý, nhưng trong đó lại lộ rõ sự bá đạo, không được phép nghi ngờ.
"Hừ! Tiểu tử, ngươi nghĩ ngươi là ai mà dám kiêu ngạo như vậy nói chuyện với ta? Có tin ta kiện ngươi tội đe dọa người khác không?"
Gã đó nhìn Tần Thiên cười lạnh nói, trong mắt tràn đầy thần sắc khinh thường, không hề để Tần Thiên vào trong mắt.
"Thật sao? Vậy ngươi thuận tiện tố cáo ta luôn tội đánh người đi."
Tần Thiên thản nhiên nói. Vừa nói xong, lập tức một tay nắm lấy cổ áo gã trung niên, mạnh mẽ kéo hắn khỏi chỗ ngồi, tay kia liền vung tới giáng một cái tát vào thẳng mặt hắn.
"Bốp!"
Một âm thanh giòn tan vang lên, ngay sau đó là tiếng gã trung niên kêu lên thảm thiết. Gã bị Tần Thiên cho một cú bạt tai, trên khuôn mặt đã sưng vù hằn lên năm ngón tay.
"Ngươi, ngươi dám đánh ta? Ta là luật sư, ta nhất định phải cho ngươi ngồi tù."
Gã trung niên giận dữ hét, bắt lấy tay Tần Thiên, muốn kéo ra, nhưng tay Tần Thiên như móng vuốt thép, vẫn giữ chặt lấy cổ áo hắn, không nhúc nhích.
"Hừ! Ngồi tù? Lão tử cũng đang muốn thử đây!"
Tần Thiên cười lạnh nói, vươn tay lên, tiếp tục đánh về mặt gã. Lần này mặt của gã trung niên như vỡ ra, khóe miệng máu chảy đầm đìa, dấu tay cực kỳ rõ ràng. Gã trung niên lập tức kêu lên thảm thiết.
"Lái xe, hắn đánh ta. Mau lái xe đến đồn công an, mau báo cảnh sát đi, hắn vẫn tiếp tục đánh người kìa."
Gã trung niên nhìn mọi người xung quanh nói. Nhưng không một ai quan tâm, khinh bỉ nhìn hắn, đồng thời ào ào vỗ tay, khen ngợi hành động của Tần Thiên.
"Hừ! Đánh ngươi chỉ làm bẩn tay ta, mau xin lỗi đi!"
Tần Thiên nhìn gã lạnh lùng nói, lập tức ném gã xuống đất, quỳ gối trước mặt Triệu Tiểu Nhã, Sở Tương Tương cùng cụ bà.
Nhưng gã đó liền xoay người đứng lên, căm tức nhìn Tần Thiên.
"Mẹ ngươi, dám làm thế với ta. Ta cho ngươi biết, chú ta là sở trưởng đồn công an, hôm nay ngươi dám đánh ta, ngươi chết chắc rồi."
Gã trung niên chỉ vào mặt Tần Thiên, uy hiếp nói.
"Con mẹ nó, còn không nghe lời. Xem ra đã lâu ngươi không được ăn đòn, hôm nay cho dù ngươi lỳ lợm đến mấy, ta cũng đập cho ngươi phải dập đầu xin lỗi thì thôi."
Tần Thiên lạnh lùng nói, một tay mạnh mẽ túm cổ gã, tay kia đánh cho gã choáng váng đầu óc, mặt sưng lên như đầu heo, sau đó kéo cổ hắn xuống, mạnh mẽ thúc đầu gối vào bụng gã.
"Ọe!"
Ngay lập tức, gã trung niên nôn ra toàn bộ, một đống lớn phun ra đầy mặt đất. Tần Thiên tiếp tục vung cước đè đầu hắn xuống chỗ vừa nôn ra, làm mọi người trên xe đều cảm thấy buồn nôn theo.
"Thế nào, ăn đồ do chính mình nhổ ra có ngon không? Nói xin lỗi mau, nếu còn dám tiếp tục không xin lỗi, thì mời ngươi ăn tiếp vậy."
Tần Thiên nhìn gã trung niên lạnh lùng nói.
"Nói... nói... xin lỗi."
Gã khó khăn nói. Hắn thật sự sợ làm không tốt, Tần Thiên sẽ giết hắn, đến lúc đó muốn báo thù cũng không được.
"Hừ! Đồ ngu, sớm nói như vậy không phải tốt hơn sao? Nói xin lỗi chân thành chút, thuận tiện đem lau sạch thứ ngươi vừa nôn ra đi."
Tần Thiên khinh bỉ nói, một tay túm lấy gã trung niên, ép hắn quỳ gối trước hai nàng cùng cụ bà, nói xin lỗi.
Gã trung niên nhìn ba người, giương cái miệng sưng vù lên, gian nan nói lời xin lỗi. Nói xin lỗi xong, hắn đem quần áo lau sạch sàn xe, trong lòng hận ba người Tần Thiên tới cực điểm.
"Tốt lắm. Bác lái xe, phiền bác dừng xe lại, ta muốn tống tên cặn bã này ra khỏi xe."
Tần Thiên nhìn bác lái xe nói, bác lái xe cũng rất phối hợp đem xe dừng lại, mở cửa xe để Tần Thiên ném gã kia xuống ven đường, sau đó xe lại tiếp tục đi.
"Tần Thiên ca ca, huynh vừa rồi rất đẹp trai nha. Phần thưởng cho việc tốt của huynh là một nụ hôn của ta."
Triệu Tiểu Nhã nhìn Tần Thiên nói, vừa nói liền hôn nhẹ lên má Tần Thiên, làm mọi người xung quanh hâm mộ không thôi.
"Hì hì, Tương Tương, hay là muội cũng tặng ta một nụ hôn làm phần thưởng nhé."
Tần Thiên nhìn Sở Tương Tương, si mê nói.
Sở Tương Tương nhìn Tần Thiên, rồi kiễng chân hôn nhẹ lên Tần Thiên một cái, vẻ mặt đỏ bừng. Tần Thiên lập tức ngẩn ra, hắn chỉ nói đùa mà thôi, không nghĩ tới Sở Tương Tương lại đồng ý. Sớm biết thế, đáng lẽ phải để nàng hôn môi mình, Tần Thiên hèn mọn nghĩ.