Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1: Nhị sư huynh đặc biệt

Chương 1: Nhị sư huynh đặc biệt


Lăng Tiêu phái!

Thiên Ngự phong!

Một trung niên nam nhân mang theo một thiếu nữ tuổi chừng mười lăm mười sáu xuất hiện tại nơi đây.

Da thiếu nữ trắng như tuyết, khuôn mặt tuyệt mỹ, lông mi dài cong vút, phía dưới là một đôi mắt to xinh đẹp, linh động có thần.

Thiếu nữ hiếu kì hỏi trung niên nam nhân một mặt uy nghiêm, "Thúc thúc, ta không thể bái ngươi làm thầy sao?"

Trung niên nam nhân quay đầu lại nói, "Dưới trướng ta đã có ba tên thân truyền đệ tử, năm tên nội môn đệ tử, chỉ sợ không rút ra được thời gian đến dạy bảo ngươi."

"Vừa vặn Thiên Ngự phong, Thiều sư đệ chỉ có hai tên đồ đệ, ngươi bái nhập, có thể làm thân truyền đệ tử của hắn."

"Hiện tại thừa dịp Thiều sư đệ cùng đại đồ đệ của hắn không có ở đây, ta trước dẫn ngươi đến tìm nhị đồ đệ của hắn."

Thiếu nữ nháy mắt mấy cái, nghi hoặc vô cùng, "Bái sư, vì sao phải trước tìm nhị đồ đệ của hắn?"

Bái sư chẳng phải nên đi tìm sư phụ trước sao? Vì sao lại tìm đồ đệ trước, hơn nữa còn là nhị đồ đệ?

Trung niên nam nhân trên mặt lộ ra biểu lộ muốn nói lại thôi, cuối cùng hắn nói, "Trước cùng nhị đồ đệ của hắn tạo mối quan hệ, như vậy ngươi bái sư sẽ càng thêm thuận tiện."

Thiếu nữ nhìn trung niên nam nhân, "Thúc thúc, ngươi nghĩ một đằng nói một nẻo."

"Có phải ngươi đang gạt ta hay không?"

Trung niên nam nhân vừa muốn nói gì đó, chợt thấy phía xa có một đạo thân ảnh, "Chúng ta đến rồi."

Thiếu nữ theo hướng tay trung niên nam nhân chỉ nhìn lại.

Tại nơi cách đó không xa, có một khoảng đất trống, trên đất trống có một cây đại thụ.

Phía trên cành cây đậu một con chim nhỏ cỡ nắm đấm, toàn thân lông vũ màu đỏ, trông rất đáng yêu.

Dưới gốc cây có một tấm võng, trên võng một thanh niên đang nằm đung đưa.

Khi đến gần, thiếu nữ phát hiện thiếu niên kia hẳn là mười tám mười chín tuổi, mày kiếm mắt sáng, rất tuấn tú.

Hắn đang cầm thiên cơ bài, xem đến say sưa ngon lành.

Sau khi thúc phụ nàng đến gần, Tiêu Sấm cười chào hỏi, "Thiếu Khanh!"

Trong ngữ khí khiến thiếu nữ cảm giác được hơi có chút nịnh nọt, tựa hồ là đang lấy lòng thiếu niên trước mắt.

Ánh mắt thiếu niên rời khỏi thiên cơ bài, nhìn trung niên nam nhân cùng thiếu nữ một cái, đáp lời, "Nguyên lai là Tiêu sư bá a, ngươi đến tìm sư phụ sao?"

"Sư phụ không có ở đây, a, đúng rồi, Đại sư huynh cũng không có ở đây."

Nói xong, thân thể hắn thỏa mãn giật giật, tiếp tục đung đưa trên võng.

Thiếu nữ cảm thấy kinh ngạc vô cùng, kinh ngạc trước thái độ của thiếu niên này đối với thúc phụ nàng.

Thúc phụ của nàng là Tiêu Sấm, Xích Nguyệt phong Phong chủ, một trong năm đại phong của Lăng Tiêu phái, thực lực đã đạt tới Nguyên Anh kỳ, không chỉ là cao thủ của Lăng Tiêu phái, càng là cao thủ nổi danh của Tề Châu.

Vậy mà hiện tại, hắn lại mang theo thái độ lấy lòng đối với một thanh niên trước mắt?

Hơn nữa hắn còn đang nằm, không có ý định đứng dậy.

Rốt cuộc ai là Phong chủ, ai là đệ tử?

Tiếp đó, thúc phụ nàng, Tiêu Sấm nói với thiếu nữ, "Tiêu Y, vị này là Lữ Thiếu Khanh, nhị đệ tử của Thiên Ngự phong, con gọi nhị sư huynh là được."

Tiêu Y tuy rằng không hiểu rõ thiếu niên trước mắt có gì đặc biệt hơn người, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời.

Nàng ngọt ngào hô một tiếng, "Nhị sư huynh tốt!"

Thanh âm như hoàng oanh, dễ nghe vô cùng, Lữ Thiếu Khanh không khỏi nhìn nàng thêm vài lần.

Mái tóc đen dài tú lệ được búi lên, vẻ ngoài ngọt ngào thanh thuần, chiếc mũi ngọc nhỏ nhắn xinh xắn, mà điều khiến người ta chú ý nhất là đôi mắt to.

Quả là một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.

Tiêu Sấm cười nói với Lữ Thiếu Khanh, "Thiếu Khanh, con xem nha đầu này thế nào?"

Lữ Thiếu Khanh vội nói, "Tiêu sư bá, nếu ngươi có chuyện tìm sư phụ hoặc Đại sư huynh, thì ngày mai ngươi hãy đến, bọn họ ngày mai mới trở về."

"Ta bận nhiều việc, không rảnh."

Nói xong, hắn nhảy xuống khỏi võng, chuẩn bị bỏ chạy.

Ta dựa vào, sư bá mang theo một mỹ nữ như vậy đến đây, muốn làm gì?

Vô sự bất đăng tam bảo điện, tuyệt đối có vấn đề, ta nên tránh trước cho lành.

Tiêu Sấm nhanh tay lẹ mắt kéo Lữ Thiếu Khanh lại, "Ngươi đừng chạy."

"Sư bá ta có việc muốn tìm ngươi."

Lữ Thiếu Khanh vội vàng nói, "Tiêu sư bá, ta và ngươi không thù không oán, ngươi không muốn hại ta chứ."

"Ngay cả mỹ nhân kế cũng đã dùng đến, ta cái gì cũng không hiểu, ta không giúp được ngươi đâu."

Đây tuyệt đối là đại sự, tuyệt đối là một phiền toái lớn.

Tiêu Y đứng bên cạnh thấy mà bó tay.

Tiêu Sấm nói, "Ta chỉ muốn cho nha đầu Tiêu Y này bái nhập môn hạ Thiên Ngự phong, muốn thỉnh ngươi giúp một tay."

Lữ Thiếu Khanh nghe xong, lập tức khôi phục lại bình tĩnh, đẩy tay Tiêu Sấm ra.

"Hải, nói sớm đi, làm ta giật mình tim gan muốn rớt ra ngoài."

Tiêu Sấm dở khóc dở cười, bất đắc dĩ nói, "Ngươi tiểu tử này, sao lại lười biếng như vậy, con có thể học hỏi Đại sư huynh của con một chút được không?"

Lữ Thiếu Khanh nói, "Đã có một Đại sư huynh khiến sư phụ đau đầu rồi, lại thêm một ta nữa, chẳng phải sư phụ sẽ treo ngược lên sao?"

"Ta đây là vì tốt cho sư phụ."

Tiêu Sấm đau răng bắt đầu, tiểu tử này không thấy thỏ thì không thả ưng, hắn quay lại chính đề, "Sư bá ta cảm thấy dương cương chi khí ở Thiên Ngự phong quá nặng đi, cần phải trung hòa một chút mới được."

"Con xem nha đầu này thế nào, có thể làm sư muội của con không?"

Sau khi xem xong, Lữ Thiếu Khanh lộ vẻ khác lạ, nhìn Tiêu Y từ trên xuống dưới.

Một lúc lâu sau, hắn hỏi Tiêu Y, "Nha đầu, con là người nhà của Tiêu sư bá?"

Tiêu Y nhu thuận đáp, "Hắn là thúc thúc của ta."

Lữ Thiếu Khanh hỏi, "Thân thích?"

Tiêu Sấm nổi giận, "Ngươi nói cái gì vậy? Không phải ruột thịt thì là cái gì?"

Lữ Thiếu Khanh nói với Tiêu Sấm, "Nếu là thân thích, ngươi còn muốn đưa đến Thiên Ngự phong, ngươi nghĩ thế nào?"

"Hay là phụ thân của nha đầu có thù với ngươi? Nợ ngươi tiền chưa trả?"

Tiêu Sấm tức giận đến nghiến răng, tiểu tử này vẫn trước sau như một khiến người ta tức giận, hắn giơ tay lên, phẫn nộ quát, "Ngươi có tin ta một chưởng đập chết ngươi không?"

Tiêu Y trong lòng có chút hoảng sợ, lời Lữ sư huynh nói sao nghe không ổn chút nào. Nàng nhìn thúc thúc mình, "Thúc thúc, lời hắn nói thật đáng sợ vậy sao?"

Tiêu Sấm càng thêm tức giận, tiểu tử này chỉ bằng vài câu đã khiến chất nữ lo lắng, thật sự là đau đầu, hắn kiên nhẫn an ủi, "Con đừng tin hắn, việc con bái nhập Thiên Ngự phong tuyệt đối là một chuyện tốt."

Tiêu Y nhìn Lữ Thiếu Khanh, mắt to chớp chớp.

Lữ Thiếu Khanh biểu lộ thành khẩn, nói với Tiêu Y, "Nha đầu, con về nhà hỏi phụ thân con xem có phải ông ấy đã làm gì đắc tội thúc thúc của con không."

Tiêu Sấm thủ chưởng lóe bạch quang, vận sức chờ phát động, trừng mắt Lữ Thiếu Khanh, "Ngươi còn nói hươu nói vượn nữa, ngươi có tin ta đập chết ngươi không."

"Mau nói, làm thế nào để nha đầu bái nhập Thiên Ngự phong."

Lữ Thiếu Khanh ngáp một cái, một bộ dạng không quan trọng nói, "Muốn bái sư thì đi tìm sư phụ ta a, ngươi tìm ta làm gì?"

Tiêu Sấm nói, "Chẳng phải là muốn qua ải Đại sư huynh của ngươi sao?"

"Ngươi tranh thủ thời gian nghĩ cho ta một biện pháp."

Nếu không phải vì qua cửa ải của Đại sư huynh ngươi, ta mới không đến tìm ngươi.

Tìm ngươi một lần đều có thể bị tức đến giảm thọ.

Lữ Thiếu Khanh nhún vai, một bộ thương xót nhưng không giúp được gì nói, "Nếu Đại sư huynh đã quyết không cho ngươi qua, ta cũng không có biện pháp."

Quả nhiên là bộ dạng này, Tiêu Sấm không nói nhảm, trực tiếp giơ lên hai ngón tay, "Hai trăm mai hạ phẩm linh thạch."

Đôi mắt Lữ Thiếu Khanh đầu tiên là sáng lên, sau đó lộ ra vẻ khó xử, xoa xoa tay, "Đây chính là Đại sư huynh của ta đó, muốn qua cửa ải kia, khó a."

Tiêu Sấm lại giơ thêm một ngón tay, "Ba trăm mai."

Lữ Thiếu Khanh nói thẳng, "Năm trăm, đưa ngay bây giờ, ta lập tức nói cho ngươi."

Tiêu Sấm biết rõ tính cách của sư điệt mình, trước đưa cho Lữ Thiếu Khanh một trăm mai hạ phẩm linh thạch nói, "Trước đưa cho ngươi tiền đặt cọc, còn lại chờ ngươi nói xong biện pháp thì ta sẽ đưa."

"Tiêu sư bá, sảng khoái một chút không được sao?"

"Còn nói là Phong chủ, cao thủ Nguyên Anh nữa chứ? Tính toán chi li, không phù hợp thân phận của ngươi a."

Tiêu Sấm khẽ nói, "Ngươi là người nào, ta còn không biết sao? Không đề phòng ngươi chiêu này, ngươi thật sự cho rằng ta làm Phong chủ là uổng công sao?"

Thế nhân hiểu lầm ta quá sâu, Lữ Thiếu Khanh thở dài một tiếng, "Tiêu sư bá, các ngươi hiểu lầm ta quá sâu."

"Được rồi, muốn qua cửa ải Đại sư huynh kia, các ngươi chỉ cần như thế. . ."





trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch