Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 19: Ta Không Đủ Tiền, Nhường Sư Muội Làm Công Gán Nợ A

Chương 19: Ta Không Đủ Tiền, Nhường Sư Muội Làm Công Gán Nợ A


Tiêu Y nghe xong, lần nữa hừ một tiếng, "Nhị sư huynh, ngươi khẳng định là đang nói hươu nói vượn!"

"Ta tuyệt đối không tin!"

Phải vậy a, người bình thường há có ai tin cho được?

Lữ Thiếu Khanh nói, "Đây là sự thật, sao ngươi lại không tin?"

"Vi huynh ta lừa gạt ai chứ đâu lừa gạt ngươi."

"Ta nhất định không tin!"

Tiêu Y hướng Lữ Thiếu Khanh làm mặt quỷ.

Bát quái một hồi, Tiêu Y cảm thấy tinh thần tốt hơn nhiều, cũng đã có khẩu vị trở lại.

Nàng nhìn thấy trên bàn món ngon so với trước chẳng hề kém cạnh, liền hiếu kỳ hỏi, "Nhị sư huynh, một bàn này tốn kém bao nhiêu tiền?"

"Chắc phải ba, bốn ngàn mai linh thạch chứ ít gì."

"Yên tâm đi, lão bản nương nói sẽ giảm cho ta năm mươi phần trăm, cũng chỉ còn một, hai ngàn, ngươi hẳn là trả nổi chứ?"

Tiêu Y nghe xong liền mếu máo, lập tức mất hết cả khẩu vị, "Nhị sư huynh, ta không có nhiều linh thạch đến vậy đâu!"

Ngươi đúng là muốn vung tiền như rác mà!

"Ta tuy xuất thân Tiêu gia, nhưng cũng không có nhiều linh thạch đến thế."

Lữ Thiếu Khanh nói, "Không hề gì, cứ ăn trước đã."

Tiêu Y nói, "Nhị sư huynh, người ta lão bản đều nói sẽ miễn phí cho huynh, huynh sao lại không chịu?"

"Chuyện này chẳng giống với tính cách của huynh chút nào a!"

"Chính huynh đã nói, có tiện nghi mà không chiếm thì chính là vương bát đản."

Lữ Thiếu Khanh khinh bỉ nói, "Ta với nàng ta chẳng thân quen, đột nhiên cho ta tiện nghi lớn như vậy, không phải lừa đảo thì cũng là đạo chích."

"Ta cũng không muốn rước họa vào thân."

Ừm, điều này quả thật rất phù hợp với cách hành sự của Nhị sư huynh.

Sợ phiền phức.

Tiêu Y vẫn lo lắng nói, "Nhị sư huynh, nhưng lát nữa không đủ linh thạch thì phải làm sao?"

"Toàn thân ta trên dưới cũng chỉ có hơn năm trăm mai linh thạch thôi."

Lữ Thiếu Khanh nói, "Yên tâm đi, ta tự có biện pháp."

Tốt thôi, đã Nhị sư huynh đã nói vậy, cứ theo huynh ấy vậy.

Dù sao huynh ấy cũng không thể đem ta bán đi chứ?

Tiêu Y cũng yên lòng, khẩu vị khôi phục, tiếp tục thưởng thức mỹ thực.

Sau khi ăn xong, Lữ Thiếu Khanh liền bảo Vương Nghiêu tính tiền.

Sau khi giảm giá xong, còn những một ngàn chín trăm ba mươi mai hạ phẩm linh thạch.

Lữ Thiếu Khanh kinh ngạc, "Nhiều đến vậy a, các ngươi mở hắc điếm hả?"

Vương Nghiêu khóc không ra nước mắt, "Lữ sư huynh, đây đã là giá ưu đãi nhất rồi!"

"Lão bản nương còn nói sẽ miễn phí cho huynh, huynh lại không chịu."

Huynh muốn ra vẻ giàu có, lại còn nói bọn ta mở hắc điếm, có ai làm vậy không hả?

Lữ Thiếu Khanh trừng mắt nhìn hắn nói, "Ngươi thấy ta giống loại người thích chiếm tiện nghi lắm sao?"

"Lão bản nương đâu? Bảo nàng đến đây."

Phương Hiểu liền bước ra.

"Lão bản nương, ngươi mở điểm đen sao? Mắc đến vậy?"

Tiêu Y bụm mặt, không còn mặt mũi nào nhìn ai.

Ăn uống thả ga, không đủ tiền thì lại nói người ta mở hắc điếm.

Sư huynh như vậy, quá mất mặt!

Biết Lữ Thiếu Khanh không đủ tiền, Phương Hiểu liền vung tay lên nói, "Lữ công tử, không cần trả, bữa này coi như ta mời."

Lữ Thiếu Khanh lắc đầu nói, "Không được, tuyệt đối không được, sao có thể để lão bản nương cô nương hao tổn được?"

"Sư muội, ngươi có bao nhiêu linh thạch, cứ đưa hết cho lão bản nương đi."

Tiêu Y lấy ra năm trăm mai linh thạch giao cho Vương Nghiêu.

"Nhị sư huynh, ta không có linh thạch."

Lữ Thiếu Khanh đối với Phương Hiểu nói, "Lão bản nương, cô xem, ta cũng không có linh thạch, hay là thế này đi, để sư muội ta ở chỗ cô làm công gán nợ, thế nào?"

"Nhị sư huynh..."

Tiêu Y lại muốn khóc.

Nhị sư huynh thật sự muốn đem nàng bán đi!

Phương Hiểu ngạc nhiên, "Lữ công tử, chuyện này..."

Nhường thân truyền đệ tử của Lăng Tiêu phái đến chỗ nàng làm công?

Hơn nữa còn là sư muội của Kế Ngôn nữa chứ?

Lữ Thiếu Khanh nói, "Sao? Không được sao?"

Phương Hiểu cười khổ nói, "Lữ công tử, không cần phiền toái đến vậy."

"Ta đã nói là bữa này ta mời rồi mà."

Lữ Thiếu Khanh nghĩa chính ngôn từ nói, "Sao có thể chiếm tiện nghi của cô nương được?"

"Đường đường đệ tử Thiên Ngự phong, dám làm dám chịu, không có tiền trả thì cứ làm công."

"Quang minh chính đại làm người, không sợ mất mặt."

Ba người ở đây đều trầm mặc.

Lời này mà huynh cũng dám nói ra ư?

Tiêu Y kéo áo Lữ Thiếu Khanh, "Nhị sư huynh, sao huynh không làm công gán nợ?"

"Rõ ràng là huynh ăn nhiều nhất."

"Đồ ăn cũng là huynh gọi."

Lữ Thiếu Khanh không hề thương hoa tiếc ngọc, một cái gạt tay Tiêu Y ra, "Ta là sư huynh của ngươi, ta mà ở đây làm công, mặt mũi Thiên Ngự phong liền mất hết."

Tiêu Y, Phương Hiểu, Vương Nghiêu ba người lần nữa trầm mặc.

Mặt mũi này hình như đã sớm bị huynh làm mất hết rồi ấy chứ.

Tiêu Y trong lòng kêu gào, lẽ ra phải bảo sư phụ đến nhìn huynh một chút bộ dạng bây giờ, sư phụ nhất định sẽ trục xuất huynh khỏi sư môn cho xem.

Phương Hiểu một thời gian cũng không biết phải nói gì cho phải, Lữ Thiếu Khanh chết sống không đồng ý nàng mời khách, nhất quyết để Tiêu Y ở lại đây làm công.

Gia hỏa này muốn làm gì đây?

Nếu không có trải qua chuyện đêm hôm đó, nàng cùng lắm cũng chỉ cho rằng Lữ Thiếu Khanh sĩ diện hão, thà để sư muội chịu khổ chứ nhất quyết không chịu tiếp nhận hảo ý của nàng.

Thậm chí còn có thể hoài nghi Lữ Thiếu Khanh thèm nhỏ dãi sắc đẹp của nàng, dùng cách này để thu hút sự chú ý của nàng.

Dù sao cũng không phải là không có ai làm như vậy.

Nhưng sau chuyện đêm hôm đó, nàng biết rõ Lữ Thiếu Khanh tuyệt đối không phải chỉ như những gì người ta thấy.

Tiêu Y liền nói, "Nhị sư huynh, huynh để ta ở đây làm công, ta làm sao tu luyện được?"

"Đến lúc đó bên Đại sư huynh thì phải bàn giao thế nào?"

Lữ Thiếu Khanh nói, "Đại sư huynh giao muội cho ta trông nom."

Tiêu Y kịp phản ứng, "Đại sư huynh còn cho huynh một ngàn hạ phẩm linh thạch nữa đấy."

Lữ Thiếu Khanh nói, "Đó là tiền dạy dỗ."

Tiêu Y nhíu cái mũi lại, "Hừ, hai tháng trời, huynh không cho ta tu luyện, đến lúc đó làm sao lĩnh ngộ kiếm ý, đột phá Luyện Khí kỳ được?"

Phương Hiểu giật mình.

Nàng hỏi Lữ Thiếu Khanh, "Lữ công tử, có thật sự muốn để Tiêu tiểu thư ở chỗ ta làm công không?"

Lữ Thiếu Khanh nói, "Đương nhiên, phải để cho nàng nhớ lâu một chút, miễn cho sau này bị mấy tên tiểu bạch kiểm dăm ba câu là dụ dỗ chạy mất."

Tiêu Y cũng không biết phải nói gì.

Lời này của huynh sao có thể nói ra được một cách chính nghĩa như vậy hả?

Phương Hiểu đáp ứng, "Được, không thành vấn đề, chỉ cần Tiêu tiểu thư bằng lòng, thì có thể ở lại đây làm việc."

Tiêu Y nói, "Ta, ta không bằng lòng!"

Nàng dù sao cũng là tiểu thư Tiêu gia, giờ mà phải ở lại đây làm công gán nợ, truyền ra ngoài, chẳng phải sẽ bị người ta cười chết sao?

Lữ Thiếu Khanh nói, "Chuyện này có lẽ không do ngươi quyết định được, bây giờ ngươi phải nghe ta."

"Ta muốn đi tìm sư phụ, tìm Đại sư huynh!"

Lữ Thiếu Khanh nói, "Tìm sư phụ vô dụng thôi, tìm Đại sư huynh, ngươi chắc chắn là chịu nổi phương thức tu luyện của Đại sư huynh hiện tại chứ?"

Tiêu Y trầm mặc.

Lữ Thiếu Khanh nói với nàng, "Ngoan ngoãn ở lại đây làm công một chút, coi như giải sầu, thư giãn gân cốt."

"Tuy là ở đây làm công, nhưng ta có vài yêu cầu, ngươi nhất định phải làm theo."

"Yêu cầu gì?"

Lữ Thiếu Khanh nói, "Ngươi chỉ có thể lấy thân phận người bình thường ở lại đây làm công."

"Trừ phi gặp tình huống nguy hiểm đến tính mạng, nếu không thì không được bại lộ thân phận và thực lực của ngươi."

"Ai ức hiếp ngươi, cứ dùng sổ ghi lại, làm công xong rồi thì đi thu thập hắn, đánh không lại thì cứ gọi Đại sư huynh đến..."





trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch