Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 7: Kiếm Động Bạo Tạc

Chương 7: Kiếm Động Bạo Tạc


Bên ngoài Kiếm Động!

Lữ Thiếu Khanh tìm một nơi bán nằm, lấy ra Thiên Cơ Bài nhàn nhã ngắm nghía.

Kế Ngôn đối với hắn nói: "Ngươi ở chỗ này trông coi."

Lữ Thiếu Khanh chửi bậy: "Chính ngươi thiết kế đại trận, chẳng lẽ ngươi không phải rất có lòng tin sao? Việc gì nhất định phải ta tới canh chừng lấy?"

Kế Ngôn đáp: "Trận pháp tạo nghệ của ngươi cao hơn ta, có ngươi nhìn chằm chằm, ta mới yên tâm. Lại nói, Kiếm Động này vốn là do ngươi đề nghị."

Lữ Thiếu Khanh lập tức phản bác: "Cái gì gọi là ta đề nghị? Ta bất quá chỉ là thuận miệng nói một câu, kiếm ý cái thứ này, bị kiếm ý chém lên mười vạn tám ngàn lần thì heo cũng có thể lĩnh ngộ. Ta chỉ nói đùa thôi, ai ngờ ngươi lại tưởng thật?"

Kế Ngôn nói: "Ta tin tưởng. Bằng không ngươi cũng sẽ không trong vòng một ngày ngắn ngủi liền lĩnh ngộ được kiếm ý. Người người đều nói kiếm đạo thiên phú của ta so với tổ sư còn mạnh hơn, trên thực tế, ngươi không hề kém cạnh chút nào."

Lữ Thiếu Khanh sờ lên mũi, đáp: "Chuyện này có gì tốt mà so đo chứ?"

Mả mẹ nó, ta tại thời gian trong phòng tìm hiểu hơn mấy tháng trời, ngươi cho là thế nào? Đi theo loại thiên tài như ngươi cùng một chỗ, đúng là khiến người ta chết ngạt.

Kế Ngôn nói tiếp: "Kiếm Động do ta thiết kế, ta tin tưởng sẽ không có vấn đề gì. Nhưng để ngươi nhìn chằm chằm vẫn là tốt hơn cả. Ta đi tu luyện."

Lữ Thiếu Khanh khoát tay: "Được rồi, đi đi."

Kế Ngôn sau đó rời khỏi nơi này.

Lữ Thiếu Khanh liếc nhìn bóng lưng Kế Ngôn, thầm nghĩ: "Đúng là tên điên, nghỉ ngơi một lát không được sao? Tu luyện, tu luyện, mỗi ngày tu luyện, tu đến chết ngươi à? Nếu không phải vì một trăm mai linh thạch, ta mới lười nhác ở chỗ này. Hy vọng đừng có ngoài ý muốn gì phát sinh."

Lữ Thiếu Khanh lẩm bẩm một tiếng, nới lỏng thân thể, chuẩn bị nằm xuống một cách thoải mái nhất.

Bỗng nhiên, Lữ Thiếu Khanh biến sắc, trong nháy mắt biến mất tại chỗ cũ.

Hắn vọt thẳng vào Kiếm Động, không đến hai cái hô hấp, liền ôm Tiêu Y ra ngoài.

Ngay sau đó, Kiếm Động bỗng nhiên phát sinh bạo tạc.

Một con Tiểu Bạch Long từ trong Kiếm Động bay ra, Tiềm Long xuất thế, khinh thường bốn phương.

"Rống!"

Cổ kiếm ý bàng bạc dâng lên, quét sạch bốn phương.

"Đại sư huynh, tên hỗn đản này!"

Lữ Thiếu Khanh mắng to, tay phải cầm Thiên Cơ Bài trực tiếp ném ra ngoài.

Một cỗ kiếm ý từ Thiên Cơ Bài dâng lên.

Kiếm ý này tràn đầy nóng bỏng, cuồng bạo, tựa như nhiệt độ mặt trời.

Không khí tựa hồ bốc cháy lên, một mảnh đỏ thẫm.

Ngọn lửa nóng bỏng cuộn trào, sóng nhiệt lan tỏa, thôn phệ Tiểu Bạch Long.

Tiểu Bạch Long không cam lòng gầm rú một tiếng, cuối cùng biến mất trong biển lửa.

Đồng thời, Thiên Cơ Bài cũng vỡ nát giữa không trung.

"Mả mẹ nó!"

Lữ Thiếu Khanh lau mồ hôi lạnh trên trán, kêu rên: "Thua thiệt lớn, thua thiệt lớn rồi! Vì một trăm mai hạ phẩm linh thạch, mất luôn cả Thiên Cơ Bài. Đồ đáng ghét!"

Hắn nhìn Tiêu Y trong ngực, dò xét một hồi, phát hiện nàng không bị thương nghiêm trọng, chỉ là bị dọa ngất đi, chỉ là một vài vết thương nhỏ.

Lữ Thiếu Khanh vừa kêu thua thiệt, vừa móc ra một viên đan dược nhét vào miệng Tiêu Y, rồi đặt nàng xuống đất.

Lúc này, nơi xa lóe lên hai đạo kiếm mang.

Thiều Thừa và Kế Ngôn gần như đồng thời xuất hiện.

"Chuyện gì xảy ra?"

Thiều Thừa hỏi.

Lữ Thiếu Khanh nhún vai đáp: "Còn có thể xảy ra chuyện gì? Nổ tung thôi, công trình bã đậu."

Sắc mặt Kế Ngôn rất khó coi, hắn lách mình tiến vào Kiếm Động.

Một lúc lâu sau mới xuất hiện, miệng lẩm bẩm: "Kỳ quái, lẽ ra không có vấn đề gì mới đúng, tại sao lại thành ra như vậy?"

Nói xong, hắn ngồi xếp bằng trước cửa động, nhíu mày, trầm tư suy nghĩ.

Đối với bộ dạng này của Kế Ngôn, Lữ Thiếu Khanh và Thiều Thừa không hề kinh ngạc.

Thiều Thừa xem xét một hồi, phát hiện Tiêu Y không sao, nhẹ nhàng thở ra, nói: "May mắn không nghiêm trọng, nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ta khó mà ăn nói với Tiêu sư huynh."

Vừa mới thu đồ đệ, còn chưa kịp làm nóng tay, ngày thứ hai đã xảy ra chuyện. Nếu việc này truyền đi, mặt mũi Thiên Ngự Phong để đâu?

Lữ Thiếu Khanh nói với Thiều Thừa: "Sư phụ, trừ hết bổng lộc tháng này của Đại sư huynh, lấy đó đền bù tổn thương tâm lý của ta và sư muội."

Thiều Thừa trừng mắt liếc hắn một cái: "Bớt ở đó mà lôi thôi, lần này ngoài ý muốn cũng có phần của ngươi."

Lữ Thiếu Khanh há hốc mồm: "Sư phụ, lẽ nào ta không phải đồ đệ của ngươi, Đại sư huynh mới là đồ đệ của ngươi sao? Kiếm Động liên quan gì đến ta, ta bất quá chỉ là đề nghị một câu thôi mà. Chính Đại sư huynh tự mình đi nghịch ngợm."

Thiều Thừa nói: "Trận pháp của ngươi cao hơn hắn, ngươi lười biếng như đống phân, giúp một tay thì chết ai?"

Lữ Thiếu Khanh liếc xéo hắn: "Ngươi nghĩ ta ra tay, Đại sư huynh có chịu không? Còn nói là sư phụ?"

Thiều Thừa nghẹn lời, lập tức chuyển chủ đề: "Đưa sư muội của ngươi về đi, để nàng nghỉ ngơi mấy ngày rồi tính."

Lữ Thiếu Khanh phủi mông rời đi: "Ngươi là sư phụ, tự ngươi an bài đi."

Thiều Thừa tức giận: "Ngươi cái đồ lười này..."

Lữ Thiếu Khanh quay trở lại dưới gốc cây võng, vừa định lấy Thiên Cơ Bài ra, lại phát hiện nó đã hỏng mất.

Lữ Thiếu Khanh buồn bã vỗ đầu: "Thua thiệt rồi, phải mua cái mới thôi. Hơn một ngàn mai linh thạch, đi đâu mà kiếm? Nghèo xác rồi."

Lữ Thiếu Khanh phiền muộn, vừa mới dùng hết tích cóp, giờ lại trắng tay.

"Chi chi..."

Trên đỉnh đầu, con chim nhỏ màu đỏ vui sướng kêu, dường như đang cười nhạo Lữ Thiếu Khanh.

Lữ Thiếu Khanh trừng nó: "Còn cười? Có tin ta nhổ lông ngươi, nướng lên ăn không?"

Chim nhỏ dường như hiểu được lời Lữ Thiếu Khanh, không những không sợ, còn vểnh mông lên.

Trong tay Lữ Thiếu Khanh lóe lên, một thanh trường kiếm xuất hiện.

Lữ Thiếu Khanh nhìn chằm chằm chim nhỏ với vẻ mặt bất thiện: "Ngươi gan lớn rồi, hôm nay ta sẽ chọc nát cúc hoa của ngươi."

Chim nhỏ vội vàng dùng hai cánh che mông, bay lên cao hơn trên cành cây.

Lữ Thiếu Khanh nằm xuống võng lần nữa, nhàn nhã đung đưa.

Hắn chắp hai tay sau gáy, suy nghĩ trong đầu: "Quá nghèo, phải nghĩ cách kiếm tiền mới được. Thân truyền đệ tử, một tháng cũng chỉ nhận được một trăm mai hạ phẩm linh thạch từ môn phái. Môn phái keo kiệt thật. Một trăm mai hạ phẩm linh thạch chỉ đủ ở trong phòng thời gian ba ngày, một tháng cần đến một ngàn mai. Đúng là Thôn Kim Thú. Hay là, làm đạo tặc che mặt ở môn phái này, đi cướp bóc?"

Lữ Thiếu Khanh nghĩ ngợi, cuối cùng lắc đầu bác bỏ ý nghĩ này: "Quá nguy hiểm, chưởng môn sớm đã không ưa ta, không chừng một chưởng vỗ chết ta mất. Thôi, cứ an phận đã..."





trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch