Ánh mắt của đông đảo đồng môn xung quanh đều có một chút hốt hoảng...
Tuy nhiên việc này cũng không có gì nghiêm trọng, chỉ cần không phải là quá hiếu kì, muốn tìm tòi nghiên cứu, cảm thấy quá kích thích, thì cũng không phải là chuyện gì cần lo lắng.
Lý Trường Thọ đã sớm đoán trước được phản ứng của nhóm người cùng thế hệ ở xung quanh.
Điểm đáng lo nhất chính là cách thức trừng phạt đối phương khiến các trưởng lão trong môn không thích, từ đó chỉ trích trách tội.
Lý Trường Thọ đã cẩn thận cân nhắc.
Khi đối phương mở miệng khiêu khích cũng như gián tiếp mắng tiền bối đời trước của Tiểu Quỳnh Phong.
Nếu hắn không phản ứng thì sẽ dễ khiến người khác nghĩ hắn tâm cơ âm trầm. Từ đó bản thân sẽ bị người khác đề phòng, ảnh hưởng xấu đến hình tượng mầm tiên của bản thân.
Nhưng phải biết cách đối phó sao cho vừa có thể trừng trị nhưng lại khiến đối phương bị thương vừa phải thích đáng. Như thế sẽ khiến người khác nghĩ hắn là kẻ có thù liền báo, tâm cơ không sâu...
Lý Trường Thọ quay lại bồ đoàn của mình, mắt đảo khắp nơi nhìn chúng đệ tử lần lượt quay đầu rồi lập tức cúi đầu xuống, không dám đối mặt với hắn.
Hắn nhìn tiểu sư thúc cười đến đau sốc hông, trong đáy lòng tán thưởng “thiên địa tạo hóa kỳ diệu, sinh linh chúng tu đặc sắc”, rồi phối hợp nhắm mắt dưỡng thần, giả vờ "khôi phục pháp lực", âm thầm thi triển Phong Ngữ Chú, nghe lén các nơi.
Rất nhanh, trong đáy lòng Lý Trường Thọ mỉm cười.
Phản ứng của các vị trưởng lão cho thấy hơn nửa đều nghiêng về phía mình.
Dù hiện tại các trưởng lão nợ hắn ân tình Hùng Tâm Đan, nhưng mọi người ở đây đều là người hiểu lý lẽ. Đa phần đều thấy do trước đây vị đệ tử Tiên Lâm Phong kia nói năng lỗ mãng.
Lý Trường Thọ đã mưu tính rất tỉ mỉ, sau lần này mấy lần ra trận của bản thân sẽ đấu pháp bình thường, không thi triển thổ độn, không cần quan tâm đến thắng thua. Như vậy mới có thể xây dựng hình tượng của mình thật bình thường, không quá nổi.
Trận quyết đấu tiếp theo giữa các đệ tử lại bắt đầu.
Năm đó sau khi cả hai lần đều thua dưới tay Lý Trường Thọ. Ngao Ất trở về, liền đi nghiên cứu học hỏi thổ độn. Lúc nãy nhìn Lý Trường Thọ đấu pháp, khóe miệng Ngao Ất khẽ cười, hắn tin rằng lần này phần thắng nhất định sẽ thuộc về hắn.
Chấp sự căn dặn hai bên chạm nhau lập tức ngừng lại, đấu pháp bắt đầu.
Hai vị nam đệ tử tiến hành vái chào, mắt đối mắt, khí thế phun trào, gần như đồng thời bay ngược về phía sau!
Cả hai nhanh chóng tay kết pháp quyết, động tác tương tự nhau, chẳng khác nào đang đồng diễn!
Phát quyết hoàn thành, hai bên vung ra hai kiện pháp bảo, phi kiếm, ngọc như ý, phi đao, tiểu hồ lô...
Thổ độn!
Thổ độn!
Bụp, bụp hai tiếng nhẹ vang lên, hai thân ảnh trong nháy mắt đã chui xuống dưới đất, giống như mặt đất xuất hiện một cái hố bẫy, bất thình lình chui xuống hố, biến mất không thấy gì nữa!
Chúng đệ tử nhìn khắp xung quanh. Các vị Tiên Nhân trong mây, trên đài ngọc cũng hết sức chăm chú quan sát.
Bốn kiện pháp bảo treo giữa không trung, đảo quanh sân đấu...
Mục tiêu...biến mất...
Hai vị đệ tử dưới mặt đất cũng có một chút vỡ mộng.
Bọn hắn học theo Tiểu Quỳnh Phong, bắt chước Lang Nha Bổng, dùng thổ độn ẩn núp bản thân, dùng pháp bảo oanh kích đối thủ, nghĩ rằng như vậy chắc chắn có thể đứng ở thế bất bại.
Nhưng mà...
Thổ độn làm sao có thể đánh với thổ độn?
Chẳng biết vị nữ đệ tử của phong nào đó bật cười một tiếng, sau đó khắp nơi cũng càng lúc càng nhiều tiếng cười.
Trên ngọc đài, các cao thủ Độ Tiên Môn cố nén chút xấu hổ nhưng đột nhiên có tiếng cười lớn, chưởng môn Vô Ưu đạo nhân lập tức cười thành tiếng.
"Các đệ tử nên giữ ý...ha ha, Khụ khụ khụ!"
Kim Ngao Đảo, đạo thừa Nhân Giáo và cả mấy tiên môn không trọng yếu cũng đều mỉm cười nhìn về phía dưới.
Lúc đầu bọn họ còn tưởng chừng nửa tháng này sẽ sống rất nhàm chán nhìn những tiểu đệ tử chưa thành tiên đấu pháp với nhau. Nhưng chưa từng nghĩ đến Độ Tiên Môn này thật là có một chút thú vị.
Sau một lúc lâu, hai vị đệ tử đang đấu pháp cũng nghĩ ra biện pháp ứng đối. Bắt đầu tìm kiếm lẫn nhau và âm thầm đánh bất ngờ.
Một trận đại chiến địa long đấu nham hổ qua đi. Một đệ tử thất thủ bại đánh bay lên mặt đất. Ngay lập tức bị hai kiện pháp bảo nện thành vết thương nhẹ, kết cục đã thành.
Các trận thi đấu về sau, lại có một ít đệ tử thi triển thổ độn đấu pháp.
Cũng vì vậy, tuyệt kỹ thổ độn của Lý Trường Thọ lại khiến người khác cảm thấy không hề đơn giản chút nào, dường như có một chút bí pháp ẩn mình. Như thể đây chính là tiên pháp tuyệt kỹ của Độ Tiên Môn.
Chỉ là trận đấu pháp bị kéo dài một chút.
Một canh giờ trôi qua, Hữu Cầm Huyền Nhã ra sân, giải quyết đối thủ một cách gọn gàng, linh hoạt, không hề mất phong độ thủ tịch đại để tử danh tiếng có một không hai...
Hoàng hôn ngã về tây, ngày đấu pháp đầu tiên kết thúc, các đệ tử cũng đều đã đánh qua một vòng.
Trong mười hai vòng thi đấu, thì vòng đầu là vòng tốn thời gian nhất. Càng về sau tiến trình thi đấu càng nhanh, đấu pháp cũng sẽ càng đặc sắc hơn.
Nửa canh giờ sau, sẽ có trưởng lão Thiên Tiên giảng đạo thuyết pháp cho đám đệ tử, vì vậy tranh thủ nửa canh giờ này, đám đệ tử cũng tính toán tổng kết sơ bộ...
Lý Trường Thọ tập trung tĩnh tọa bỗng nghe được bên cạnh truyền đến âm thanh ngâm tụng.
Tửu Cửu ôm nửa bầu rượu, gật gù đắc ý: "Phía tây Đông Hải có một Đông Thắng Thần Châu. Ở Đông Thắng Thần Châu có một đạo thừa Nhân Giáo chính là Độ Tiên Môn. Bên trong Độ Tiên Môn, ở Tiểu Quỳnh Phong có một đệ tử tên là Lý Trường Thọ. Hiện tại đã là cảnh giới Quy Đạo, thiện luyện đan, thông trận pháp, có độn thuật, tuyệt kỹ Lang Nha Bổng!"
Linh Nga ở bên cười nói: "Sư thúc, đừng niệm, sư huynh sẽ tức giận đó."
"Tiểu Trường Thọ!"
"Ừm?" Lý Trường Thọ mở mắt nhìn lại, mỉm cười lấy ra hai bình Đậu Đường Đan, bị Tửu Cửu nhanh tay cướp đi.
Tửu Cửu hài lòng cười thành tiếng, lại nói: "Đưa pháp bảo kia cho ta chơi một chút đi!"
"Chỉ là một kiện pháp khí thôi. " Lý Trường Thọ tiện tay rút Lang Nha Bổng ra, đưa cho sư thúc.
"Hiện tại khách lạ khá nhiều, sư thúc lấy chơi nhưng tuyệt đối đừng đi trêu cợt người khác."
"Hừ! Bản sư thúc không đáng tin tưởng như thế sao?" Tửu Cửu trợn mắt, gánh Lang Nha Bổng lên trên vai, hơi đắc ý ngẩng đầu ưỡn ngực, sau đó cưỡi mây bay ra ngoài.
Không bao lâu sau, từ xa truyền đến một tiếng kêu thảm thiết...không biết là của ai...
Pháp khí này rất lợi hại, gai nhọn nhuộm tiên huyết, chúng đệ tử vừa nhìn đến lập tức đều không dám nhìn nhiều.
"Quả nhiên sảng khoái!" Tửu Cửu trả Lang Nha Bổng lại cho Lý Trường Thọ, nói: "Lần sau ta lại mượn chơi tiếp!"
Khóe miệng của Lý Trường Thọ hơi run rẩy nhưng cũng không dám hỏi nhiều, thu Lang Nha Bổng vào.
Ngày đầu tiên vị trưởng lão bắt đầu bài giảng kinh văn đạo pháp, chính là phó chưởng môn Trọng Vũ thượng nhân.
Vị lão đạo này cưỡi mây bay đến nói vài câu hư hư ảo ảo, khả năng chính mình cũng không rõ ý nghĩa liền bắt đầu giảng « Giáo Thiện Kinh » của Nhân Giáo.
Tóm lại là không thể nào giảng nội dung bên trong Vô Vi Kinh.
Một đêm này, chúng đệ tử cố gắng nhịn ngáp, tỏ ra chăm chú nghe giảng.
Những vị tân khách trên đài ngọc đã sớm đi đến bên trong Độ Tiên Điện tham dự tiệc rượu chiêu đãi, cùng ngồi đàm đạo, hàn huyên chuyện phiếm.
Sáng sớm ngày thứ hai, chúng đệ tử tinh thần phấn chấn. Trận đấu đầu tiên của vòng thứ hai đã khai mạc.
Vào lúc nửa đêm hôm qua Tửu Cửu cũng mò đến Độ Tiên Điện xin kẹo ăn chơi cũng xuất hiện đúng giờ, đứng sau lưng Lý Trường Thọ và Linh Nga.
Tửu Cửu nói: "Tiểu Linh Nga phải tiếp tục cố gắng, lát nữa lên đài cũng phải giống như hôm qua, không cần phải sợ, đánh bọn hắn đến khóc mới thôi! Tiểu Trường Thọ...vạn nhất gặp phải nữ đệ tử, ngươi tuyệt đối đừng dùng chiêu thức ngày hôm qua!"
"Sư thúc yên tâm." Lý Trường Thọ cười nói: "Ta tự có chủ ý."
Cũng không biết có phải là Tửu Cửu sư thúc miệng mở ánh sáng, Lý Trường Thọ hôm nay ra sân trận thứ một trăm ba mươi hai, nghênh chiến với hắn, thật đúng là một vị nữ đệ tử xinh đẹp.
Hôm nay không có sự sắp xếp. Hình như các trưởng lão không có an bài trận chiến ngang tay.
Tu vi của nữ đệ tử này chỉ mới là cảnh giới Phản Hư cấp sáu, bản thân kém Lý Trường Thọ khá nhiều...
Nhìn thấy Lý Trường Thọ cưỡi mây bay qua đỉnh đầu đám đệ tử, đáp xuống giữa sân đấu cùng mình. Nữ đệ tử lập tức hoa dung thất sắc, nghĩ đến "Lang Nha Bổng" mà chấn kinh.
Lý Trường Thọ tiếp tục theo kế hoạch trước đây của mình. Trận này nhất định không thi triển thổ độn cũng không cần dùng Lang Nha Bổng mà sẽ dùng phù trận để đối phương phải nhận thua.
Nhưng khiến Lý Trường Thọ không nghĩ tới lại là...
Hai vị chấp sự trong môn kiểm tra ngọc giản trong tay bọn họ, sau đó lùi sang một bên sân. Một vị chấp sự đưa tay ra hiệu đấu pháp bắt đầu. Nữ đệ liền lui lại hai bước, nhìn Lý Trường Thọ đầy cảnh giác.
Lý Trường Thọ cố gắng lộ ra nụ cười bình thản, phù lục bay ra từ hai ống tay áo, vẫn là bảy mươi hai lá.
Mở màn vô cùng quen thuộc...
"Ta nhận thua!"
Lý Trường Thọ dừng động tác lại.
Nữ đệ tử lộ vẻ bi phẫn, nghiến răng nghiến lợi, trong mắt tràn đầy vẻ không cam lòng, cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Nói xong ba chữ, nữ đệ tử quay đầu bay đi, bóng lưng vô cùng kiên quyết.
Lý Trường Thọ: "..."
Hắn đã làm cái gì rồi?
Nhất thời toàn bộ ánh mắt điều nhìn về phía Lý Trường Thọ. Đa số là bất đắc dĩ cùng khiển trách, ngoài ra còn có e ngại. Giống như vừa rồi hắn đã mạo phạm nữ đệ tử kia.
Lý Trường Thọ lắc đầu bay trở về vị trí của mình. Hắn ngồi xếp bằng nhập tọa, trong lòng buồn bực.
Trận đấu ngày hôm nay đúng là không tài nào mà hiểu được.
Nhưng không chỉ duy nhất trận ngày thứ hai như vậy...
Ngày thứ ba vòng thứ ba, giữa trưa Lý Trường Thọ ra sân, đối thủ là một vị đệ tử ưu tú trong môn tu vi cũng đến cảnh giới Phản Hư cấp chín.
Người này đứng trước mặt Lý Trường Thọ, trong ánh mắt xuất hiện kiêng kị nồng đậm, không ngừng bấm ngón tay suy tính, dường như là hy vọng có thể sử dụng pháp lực suy tính, có thể tìm ra sách lược đối phó với thổ độn cũng như Lang Nha Bổng.
Chấp sự trong môn còn chưa kịp đi lên, vị đệ tử này liền hành thành thật thật thở dài...thở dài thật dài...
"Bộ pháp thuật này của Trường Thọ huynh, ta thật sự không thể giải được." Nói xong, vị đệ tử này vái chào Lý Trường, lập tức quay người bay về phía đám đông đệ tử, cũng vẫn là không dám quay đầu nhìn.
"Đệ tử Tiểu Quỳnh Phong, Lý Trường Thọ thắng!"
Lý Trường Thọ: "..."
"Thôi cũng không sao, còn có bảy trận phía sau cũng đủ để mình vãn hồi thanh danh rồi." Lý Trường Thọ nghĩ thầm trong bụng.
Hắn tiếp tục dùng Phong Ngữ Chú, nghe thấy mọi người xì xầm bàn tán: "Kẻ tàn nhẫn ở Tiểu Quỳnh Phong đã dọa lùi hai đối thủ."
"Không thể không rút lui. Thổ độn của hắn và Lang Nha Bổng không có cách nào phá giải...nghe nói Lang Nha Bổng là tiên bảo chuyên phá tiên quang hộ thể."
"Ài, không nghĩ tới lần này sẽ xuất hiện một cường giả như vậy. Trước đây chúng ta đều đánh giá thấp kẻ tàn nhẫn ở Tiểu Quỳnh Phong này rồi."
"Ngày mai nếu hắn là đối thủ của chúng ta thì chúng ta nên làm cái gì đây?"
"Nhận thua đi, dù sao cũng còn rất nhiều trận. Không thể xui xẻo đến mức gặp hắn tận hai lần."
Ngày thứ tư...
Xuất hiện giữa sân vẫn là khuôn mặt thân thuộc của Lý Trường Thọ. Chỉ khác mỗi thời gian từ giữa trưa đổi thành buổi chiều.
Không đợi chấp sự trong môn đi lên, Lý Trường Thọ lập tức nói: "Vị sư đệ này, không bằng chúng ta đối mặt..."
"Tại sao lại là sư huynh..." Trên khuôn mặt lộ ra bất đắc dĩ, đối thủ của hắn ngửa đầu thở dài đầy bi phẫn.
"Đúng là số mệnh mà. Cuối cùng ta vẫn không thể phá giải pháp thuật của huynh. Sư phụ từng dạy ta trên đời này luôn tồn tại một số việc mà chúng ta không thể làm được. Làm người không thể quá miễn cưỡng. Tu đạo cầu chính là hai chữ tự tại. Sư huynh...ta nhận thua!"
Nói xong, vị đệ tử mang theo vẻ mặt u ám quay người đi về sân bãi. Lại một lẫn nữa không hề quay đầu lại.
Tấm lưng đìu hiu, phảng phất như có một chiếc đàn dương cầm quen thuộc đang tấu vang...
Khóe miệng của Lý Trường Thọ co giật nhìn ô vuông thứ tư bên trên ngọc giản phát sáng lên. Mặt không đổi sắc quay trở về chỗ ngồi của mình.
Phong Ngữ Chú nghe được tiếng nói, đa phần đều là cảm khái:
"Thật hung ác mà. Lại còn gặp 2 lần, vị sư đệ này thật sự bị ép điên."
Khóe miệng của Lý Trường Thọ run rẩy. Linh Nga ở bên cạnh muốn nói lại thôi, sau đó nàng bị Tửu Cửu lôi kéo căn dặn một số kỹ xảo để ngày mai ra sân đối chiến.
Linh Nga chiến đấu bốn trận, ba thắng một thua. Nàng thua dưới tay một vị sư tỷ xếp hạng bảy mươi hai. Tu vi cũng không bị lộ hoàn toàn.
Ngày thứ năm, Lý Trường Thọ đang trong tình trạng "thanh danh gặp khốn cảnh" thì cuối cùng cũng có thể đường đường chính chính thi đấu.
Hắn đang nghênh chiến người xếp hạng thứ sáu trong môn - mầm tiên của Đô Lâm Phong - Lưu Tư Triết.
Cuối cùng cũng có thể quang minh chính đại mà đánh một trận với đối thủ ngang bằng thực lực!
Lý Trường Thọ - "thủ hộ giả Độ Tiên Môn ẩn tàng " trong đại kiếp trước đây, lúc này cũng có một tia kích động, chờ mong.
"Lưu sư đệ." Lý Trường Thọ cất cao giọng nói: "Hôm nay, ngươi và ta toàn lực ứng phó, quang minh chính đại đánh một trận. Ý ngươi như thế nào?"
Lưu Tư Triết cười khó coi, nghiêm mặt nói: "Hôm nay chắc chắn sẽ lĩnh giáo pháp thuật của Lý sư huynh thật tốt. Tư Triết sẽ không như những kẻ khác không đánh mà lui. Nhưng đợi Tư Triết chuẩn bị một chút."
Lý Trường Thọ nhẹ nhàng thở ra, trong đáy lòng cảm khái không thôi!
Nhìn xem!
Cái gì là mầm tiên?
Đây mới chính là mầm tiên!
Tự tin, thong dong, lại có phong độ. Không những có thể thể hiện ra tinh thần và diện mạo của đệ tử Độ Tiên Môn hơn nữa còn tăng thêm thể diện cho sư môn.
Thân là đồng môn của mầm tiên, trong đáy lòng Lý Trường Thọ cũng không khỏi có một chút kiêu ngạo, tự hào.
Theo thông lệ, hai vị chấp sự trong môn tiến lên xem xét ngọc giản trong tay hai người.
Lưu Tư Triết lấy ra mấy món bảo vật. Thân là mầm tiên của Đô Lâm Phong tất nhiên Lưu Tư Triết không thể thiếu mấy món bảo vật này rồi.
Quan trọng nhất, hắn còn có một kiện giáp trụ cấp bậc tiên bảo. Lấy giáp trụ ra, hơi do dự ngần ngại một chút, cuối cùng hắn cũng lấy giáp trụ trói lại phía dưới phần eo của mình, bảo vệ khu vực nhược điểm yếu hại lại vô cùng quan trọng của bản thân.
Nghĩ đi nghĩ lại, Lưu Tư Triết vẫn cảm thấy chưa thể yên tâm, lại lấy ra thêm một kiện bảo y, cẩn thận tỉ mỉ gia cố thêm một lớp.
Làm xong hết thảy, Lưu Tư Triết cầm một thanh trường kiếm nhìn Lý Trường Thọ mỉm cười.