Cưỡi mây bay ở giữa non xanh nước biếc, tâm tình Lý Trường Thọ rất thỏa mái, lưng cũng ưỡn thẳng hơn so với trước kia.
Ngạo nghễ thiên địa chi tinh túy, thổ nạp nhật nguyệt chi tinh hoa.
Hồng Hoang vốn là thiên địa hắc ám, âm lãnh, yếu ớt rả rích, một tia sáng mặt trời ấm áp đột nhiên chiếu vào...
"Đạo của ta, coi như cũng không phải cô độc như vậy!"
Cuối cùng cũng tìm được cảm giác tán đồng!
Trong đáy lòng Lý Trường Thọ bỗng nổi hứng muốn làm thơ, hắn trầm ngâm hai tiếng rồi đọc một câu:
"Mặc dù đã có đùi to
Vẫn không thể lỏng mối lo tinh thần."
Đại Pháp Sư đúng là mang thuốc trợ tim cho hắn, hệt như che dù lên đỉnh đầu, như mang đùi đến cho mình ôm. Từ nay mình chân chính ôm được đùi to, đạp lên chiếc thuyền lớn Nhân Giáo vừa kiên cố lại vô cùng rộng rãi.
Nhưng hai người đứng đầu Nhân Giáo là Giáo Chủ và đại đệ tử, bọn họ đều là người thừa hành thanh tĩnh vô vi.
Sở dĩ Huyền Đô Đại Pháp Sư khuyên nhủ Lý Trường Thọ, vì mong hắn không nên cảm thấy bản thân được Thánh Nhân lão gia ưu ái mà sinh ra tự phụ, tự mãn...
Nhưng lời khuyên nhủ của Đại Pháp Sư không có nhiều ý nghĩa với Lý Trường Thọ. Thậm chí khi mới vừa cáo biệt cùng với Đại Pháp Sư, trong đáy lòng Lý Trường Thọ đã suy tư một vấn đề...
Tại sao mình lại được Thánh Nhân lão gia ưu ái?
Lý Trường Thọ trầm ngâm hồi lâu, chậm rãi suy nghĩ.
Đầu tiên là do Hải Thần Giáo liên lụy đến Thiên Đình, sau đó lại là nhân quả của Long Tộc. Vì thế nên hắn mới may mắn được Thánh Nhân chú ý tới.
Tiếp theo là do trước đây hành vi cử chỉ của hắn đều vừa ý Thánh Nhân lão gia. Lúc này lão gia mới giúp hắn che lấp thiên cơ đồng thời đặt nhiệm vụ Long Tộc Nhập Thiên lên người hắn.
Mấy vấn đề khó hiểu rối tinh rối mù gom lại cùng một chỗ, nhưng tất cả đều được Lý Trường Thọ chậm rãi phá giải.
Lý Trường Thọ hiểu rất rõ không phải vì tổ sư gia thấy hắn đẹp trai sáng láng nên cho hắn chỗ tốt.
Nếu hắn muốn có được sự che chở của Thánh Nhân, thì hắn nhất định phải chứng minh bản thân có giá trị. Còn nữa, phải luôn kiên trì quan điểm yên ổn mà sống, né tránh nhân quả rồi từ từ hành động.
Đồng thời tu vi của bản thân cũng không thể thụt lùi, chỉ có cách đạt được cảnh giới Kim Tiên hắn mới có thể trường sinh. Khi đó hắn mới có thể giúp Thánh Nhân làm việc và cũng có tư cách đón nhận sự bảo hộ của Thánh Nhân.
Lý Trường Thọ cười khổ, trong đáy lòng khe khẽ thở dài...
Lúc trước mình dùng người làm công cụ bây giờ mình lại thành công cụ của người.
Cái này cũng giống như kiểu "Thiếu niên đồ long cuối cùng hóa thành ác long"…
Tiên thức quét qua thung lũng ven sông, phát hiện ra Đại Pháp Sư đã không còn ở đó, Lý Trường Thọ cưỡi mây bay về phía Sơn Lâm.
Sau cùng hắn lặng lẽ dùng thổ độn chạy về bên trong Độ Tiên Môn.
Bây giờ mình ôm đùi Đại Pháp Sư, theo Lý Trường Thọ mà nói cũng chỉ có hai ý nghĩa thực tế...
Một là có một số việc thành hiện thực. Sau sự kiện này, bản thân mình ở Hải Thần Giáo lại có thêm nhiều lực lượng.
Hai là trực tiếp triệt tiêu hơn phân nửa áp lực của "Muỗi đạo nhân".
Tại Nam Hải, chỉ cần Đại Pháp Sư hiện thân nói một câu "Không được tổn thương phàm nhân", lập tức có hiệu quả như một viên đá làm kinh động cả bầy chim.
Long Tộc bên kia đại khái sẽ cảm thấy Đại Pháp Sư hiện thân vì ngài là chỗ dựa chính thức của Hải Thần Giáo. Hải Thần Giáo ngồi vững vị trí đại lý thu gom công đức của Nhân Giáo
Long Tộc tự nhiên càng thêm coi trọng Hải Thần Giáo. Mặt ngoài bọn họ vô cùng kiêu ngạo nhưng hiện tại đã rơi vào khốn cảnh, trong đáy lòng khiếp sợ, nhất định sẽ tìm cách ôm chặt lấy cọng rơm cứu mạng này.
Mà phía Tây Phương Giáo, chắc chắn Muỗi đạo nhân sẽ thêm một phần kiêng kị.
Tuy Đại Pháp Sư chỉ nói là "Không được tổn thương phàm nhân", vẫn chưa nói bóng gió những cái khác nhưng thật ra là...
Các ngươi có thể đi ra biển mà đánh.
Câu nói này, phù hợp với hình tượng đại sư huynh Nhân Giáo.
Lúc Tây Phương Giáo thu gom công đức tại Tây bộ Nam Thiệm Bộ Châu, hẳn là cũng sẽ phải chú ý thêm một chút.
Lý Trường Thọ đoán không lầm, Tây Phương Giáo phía sau vẫn tiếp tục tính toán Long Tộc, muốn thu nhập Long Tộc vào thế lực Tây Phương Giáo.
Mình nhất định phải mưu tính một phen, lợi dụng Hải Thần Giáo khiến Long Tộc cảm giác được không chịu nổi gánh nặng mà kéo Long Tộc vào Thiên Đình, trợ lực cho Ngọc Đế...
Tranh Long cùng với Tây Phương Giáo, không khác gì đoạt thức ăn trước miệng cọp.
Trước đó, hậu trường của Lý Trường Thọ chỉ loáng thoáng mỗi mình Ngọc Đế, hắn dĩ nhiên là không dám làm liều.
Nhưng hiện nay, Lý Trường Thọ có thêm một vị Thánh Nhân đã trực tiếp ra tay che đậy thiên cơ cho mình. Chẳng những thế, vị Thánh Nhân này còn được công nhận là người mạnh nhất trong Lục Thánh …
Chỉ cần Lý Trường Thọ chuẩn bị cẩn thận đầy đủ, không sơ suất để lộ chân thân, cũng không liên lụy đến nhân quả của hắn thì cớ sao không thể thử một lần!
Việc này xem như là nhiệm vụ đầu tiên mà Thánh Nhân lão gia bàn giao cho hắn.
Sự tình có liên quan đến tiền đồ và mệnh đồ "an ổn" sau này của mình, nên hắn nhất định phải cẩn thận đối đãi, toàn lực ứng phó.
Lúc đầu Lý Trường Thọ dự tính sau khi về núi, còn muốn rủ sư phụ và sư muội cùng ăn một nồi ếch ngọc để chúc mừng, sau đó mới nghiên cứu hai khối ngọc phù vừa được tặng.
Hiện tại ngược lại là cảm thấy...
Trước hết phải mưu tính, liệt kê những phản ứng tiếp theo của Tây Phương Giáo và Long Tộc. Sau đó căn cứ vào những khả năng này mà tính toán kế hoạch hành động, nhằm đề phòng gặp phải những tình huống luống cuống tay chân. Hiện tại đây mới là việc quan trọng nhất!
Thổ độn một đường thẳng đến địa phương cách Độ Tiên Môn sáu trăm dặm. Lý Trường Thọ lập tức đổi phương hướng, lấy tốc độ của đệ tử cảnh giới Quy Đạo cưỡi mây chậm rãi trở về.
Giống như lúc Đại Pháp Sư biết được hắn là Giáo Chủ của Hải Thần Giáo thì hơi kinh ngạc...một chút...
Bây giờ Thái Thanh Thánh Nhân xuất thủ che lấp thiên cơ, chỉ cần Ngao Ất không khai ra thì chẳng ai có thể nghĩ đến, Giáo Chủ Hải Thần Giáo Nam Hải lại chính là một vị đệ tử trẻ tuổi "chưa thành tiên" bên trong Độ Tiên Môn chứ?
Lớp ngụy trang này cũng chính là một trong những át chủ bài của Lý Trường Thọ.
Là át chủ bài thuộc hàng trọng yếu.
...
Tây Ngưu Hạ Châu, phụ cận Linh Sơn, trong động phủ của Văn Tịnh đạo nhân.
Tiếng muỗi vang lên, một thân ảnh trống rỗng xuất hiện trước mặt hai thị nữ đang tu hành, chính là Văn Tịnh đạo nhân.
Hai thị nữ toàn thân run lên, không đợi bọn họ kịp mở mắt, Văn Tịnh đạo nhân tiện tay xẹt qua một cái. Hai thị nữ này lập tức hóa thành cát bụi...
"Bản nữ vương để các ngươi tu hành sao?"
Văn Tịnh đạo nhân lãnh đạm nói một câu, váy dài trên người tung bay, đồng thời trong động phủ cũng vang lên tiếng nước róc rách. Đợi váy sa rơi xuống, nàng đã ngồi an ổn trong hồ nước đang tản ra linh khí mờ mịt…
Ngón tay nhỏ nhắn của Văn Tịnh bóp một đóa Linh Liên, cầm lấy từng cánh hoa chậm rãi xé nát.
Đây chính là biện pháp duy nhất có thể giúp nàng giữ tỉnh táo.
Dù sao cũng là người sống qua bao năm tháng dài dằng dặc, đa phần ai cũng có một chút đam mê mà người khác không thể hiểu được.
"Hay cho một đám Long Tộc gian trá! Các con ta đều bị các ngươi giết chết! Lại còn đốt xác thành tro rồi vứt đi!"
Văn Tịnh đạo nhân nghiến răng mắng chửi một hồi, nhưng sau đó nàng chậm rãi thở ra một hơi.
Xuất sư bất lợi thôi.
Lần này Nhị Giáo Chủ thả cho nàng ba thành tộc nhân. Nàng an bài một thành tộc nhân đi phục kích nhóm Long Tộc vốn cho rằng đã là chắc thắng.
Nhưng lại không nghĩ tới đối phương quá mức gian trá, giết hết tộc nhân của nàng!
Tộc nhân chết nhiều như vậy, thân là nữ vương tất nhiên nàng rất đau lòng.
Nhưng đau lòng thì đau lòng, chỉ cần đám muỗi trong tộc vẫn còn, mấy vạn năm sau lại có thể sinh thêm một đám tộc nhân mới.
Từ từ kìm chế lửa giận, trong đáy lòng Văn Tịnh đạo nhân lại hiện ra một đạo thân ảnh khác...
Huyền Đô Đại Pháp Sư!
Nàng vốn định cắn răng mắng vài câu cho bõ giận, nhưng trong đáy lòng lại nhẹ nhàng run rẩy mấy lần. Hồi tưởng lại ngày đó bị Huyền Đô tìm tới cửa...nghĩ đến đây trong đáy lòng nàng chỉ toàn sợ hãi và bất lực...
Người nam nhân này không thể trêu chọc.
"Tốt nhất nên tránh xa Nhân Tộc. Hải Thần Giáo đó quả nhiên có Nhân Giáo chống lưng."
Văn Tịnh đạo nhân hừ khẽ hai tiếng, những cánh hoa đã bị xé thành từng mảnh nhỏ bị nàng vứt vào trong nước hồ.
Xem ra vẫn nên trực tiếp ra tay từ bản thân Long Tộc.
Bình thường mà nói, sự tình Nhị Giáo Chủ bàn giao nàng nhất định phải đạt được kết quả trong ngàn năm.
Có thể lợi dụng nhược điểm nào của Long Tộc?
Văn Tịnh đạo nhân bấm ngón tay suy tính, mắt phượng hẹp dài hơi híp lại, khóe miệng cực kì mị hoặc nhưng lại vô cùng lạnh lẽo.
Nàng nhớ rất kỹ, cách đây vài năm có vài tên Giao Long binh tướng có một chút bất mãn đối với Long Tộc.
"Có thể lợi dụng việc này..."
Cùng lúc đó, tại hải vực phía nam An Thủy Thành.
"Thật sự là Huyền Đô Đại Pháp Sư?"
"Thiên chân vạn xác, đúng là Huyền Đô Đại Pháp Sư, việc này không sai một chút nào!"
"Nếu đúng là Huyền Đô Đại Pháp Sư thì thế nào? Chẳng lẽ Long Tộc chúng ta phải dựa vào bọn họ hay sao?"
"Không sai, hương hỏa của Hải Thần Giáo vốn là chút quà vặt dành cho Ngao Ất chất nhi thôi."
Ngồi trong xa giá Giao Long, Ngao Ất nghe mấy vị Long Tộc thúc bá bên ngoài nói, không chịu được cười khổ hai tiếng.
Tóm lại là có người không muốn thừa nhận sự thật Long Tộc đã suy yếu lại còn cưỡng ép mạnh miệng, còn nói đại sư huynh Đạo Môn không gì hơn cái này.
Thế nhưng Ngao Ất trông thấy, hai vị sư bá đang nói chuyện lớn tiếng nhất, ngay vào thời điểm Huyền Đô Đại Pháp Sư hiện thân, cằm của bọn họ đều rớt hết xuống dưới đất.
Lắc đầu, Ngao Ất lấy từ trong ngực ra một tấm bảo kính lớn chừng bàn tay, từ từ giải khai cấm chế.
Ong ong…
Bảo kính chấn động mấy lần, lập tức hiện ra hình ảnh.
Ngao Ất nhìn thấy phụ vương mà mình vẫn nhìn không thấu. Long Vương Đông Hải nằm trên bảo tọa thất thải san hô. Bên cạnh còn có mấy vị Hải Nữ ôn nhu, người bóp vai quạt gió, kẻ đấm chân dâng trà.
Long Vương Đông Hải bây giờ chính là tộc trưởng của Long Tộc, có được Tứ Hải, bảo vật lại vô số.
Cuộc sống của rồng vốn là như vậy…
Vừa nhàm chán hoang đường lại vô cùng buồn tẻ.
Ngao Ất nghe thấy một giọng nói già nua run rẩy hô: "Bệ hạ, Nhị điện hạ cầu kiến."
Ngao Ất tự nhiên biết, giọng nói này là của Quy Thừa Tướng.
"Ất nhi đó à!" Long Vương gia mở hai mắt ra, vẫy lui tất cả Hải Nữ, xuyên thấu qua bảo kính chăm chú nhìn Ngao Ất.
Ngao Ất lập tức ngồi thẳng, thân thể thoáng có một chút kéo căng.
"Phụ vương, hài nhi phục mệnh!"
"Ừm! Chiến sự bên kia ta cũng đã biết. Ngươi làm không tệ."
Ngao Ất nghe vậy, khóe miệng hơi nhếch lên nhưng rất nhanh liền cúi đầu nói: "Tất cả đều nhờ các vị cao nhân đứng sau chỉ điểm. Hài nhi không dám lĩnh công về mình."
Long Vương Đông Hải cười nói: "Đại thắng mà không cần kể công! Ngươi ở Kim Ngao Đảo cũng không có phí công tu hành. Ngươi nên nhớ kỹ, gửi bảo vật đến tặng cho Hải Thần Giáo nhiều một chút. Tộc ta không thể thiếu ân tình vị Hải Thần này."
"Hài nhi minh bạch, sau đó tất cả đều do phụ vương an bài. Phụ vương, hài nhi sẽ trở về Kim Ngao Đảo tiếp tục tu hành."
"Đi đi." Long Vương Đông Hải khoát khoát tay: "Con ta làm được việc, lòng ta cảm thấy rất an ủi. Những việc còn lại không cần ngươi quản nữa, bản vương sẽ tự an bài."
Sau đó, bảo kính nhẹ nhàng chấn động, hình ảnh trong kính dần dần biến mất không thấy gì nữa.
Ngao Ất nhẹ nhàng thở ra, thu bảo kính vào.
Hắn thực sự rất sợ phụ vương sẽ hỏi Giáo Chủ của Hải Thần Giáo là ai. Nếu phụ vương thực sự hỏi, Ngao Ất hắn cũng không biết bản thân có nên trả lời thật hay không.
"Trường Thọ huynh, ta nên làm thế nào mới có thể báo đáp huynh?"
Rất nhanh ý chỉ của Long Vương Đông Hải đã được truyền tới.
Ngao Ất rời khỏi đại quân, được hộ tống về Kim Ngao Đảo. Cùng lúc đó, một nhóm mấy trăm Tiên Giao Binh khiêng theo mấy chục cái rương lớn đi về phía An Thủy Thành.
Không cần phải đoán thứ trong rương là gì, chỉ cần nhìn bản thân cái rương thôi cũng đã là đồ quý giá hiếm có rồi!
Hai ngày sau.
Trên chín tầng trời, bên trong bảo điện Lăng Tiêu trống rỗng.
Đông Mộc Công cưỡi mây đến từ bên ngoài, trực tiếp đi vào bảo điện Lăng Tiêu, đến dưới đài cao khom mình hành lễ, nói: "Bệ hạ, đã điều tra rõ sự tình phát sinh ngày trước của Hải Thần Giáo."
"Ồ?" Thanh niên mặc áo bào trắng đang phê chữa thiên lệnh ở trên đài cao lập tức buông bút ngọc trong tay xuống.
"Nói."
"Lão thần tuân mệnh, thật ra có người mưu hại Long Tộc nên đã dùng Hải Thần Giáo để làm mồi nhử, có ý định phục kích binh mã của Long Tộc nhưng lại bị kéo vào mai phục của Long Tộc. Tính toán người của Long Tộc, lão thần không có cách nào điều tra ra là kẻ nào. Nhưng lúc đó một bầy Viễn Cổ hung thú Huyết Sí Hắc Văn đã hiện thân. Vào thời điểm này, có thể thả ra một số lượng lớn Huyết Sí Hắc Văn chỉ có duy nhất hai nhà..."
Thanh niên mặc áo bào trắng chậm rãi gật đầu, t cũng đã hiểu người mà Đông Mộc Công đang ám chỉ là ai.
"Bọn chúng không bao giờ chịu đặt ta vào mắt." Thanh niên mặc áo bào trắng chậm rãi thở dài, trong mắt chợt lóe lên tinh quang nhưng lập tức khôi phục lại thành dáng vẻ mỉm cười như ngày thường.
"Tiếp theo, Đông Mộc Công hãy mang theo một chút ban thưởng, đi qua Hải Thần Giáo một chuyến. Lúc này ý chỉ chưa thành, chỉ có thể dùng chút ban thưởng như vậy để trấn an vị này...vị này..."
Ngừng lại lời chuẩn bị nói, Ngọc Đế bấm ngón tay suy tính, vừa cười khổ vừa nói:
"Đông Mộc Công, ngươi phải nhớ hỏi thật kỹ tính danh đạo hiệu của Hải Thần ái khanh."
Đông Mộc Công cũng run lên, lúc này mới đột nhiên ý thức được, mình hoàn toàn không biết một chút gì về đạo hiệu của Hải Thần Nam Hải.