Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Sư Huynh Ta Thực Quá Ổn Trọng

Chương 164: Lý Trường Thọ chỉ điểm pháp sư

Chương 164: Lý Trường Thọ chỉ điểm pháp sư




Cảm giác này của Lý Trường Thọ càng ngày càng thấy chắc chắn.

Bắt đầu từ việc mình nhận chỉ khi bái lạy bức tranh Thánh Nhân, mãi cho đến khi tới đây bị an bài một chữ "đi" để tiến vào bên trong bảo đồ...giờ thì nhận được mệnh lệnh cụ thể.

Cũng không phải Thánh Nhân lão hạ mệnh lệnh đi.

« Thái Thanh Đạo Hàm » có đoạn: "Không phải ta nghĩ, không phải ta làm, không phải ta thiện ác, không phải ta lặp đi lặp lại."

Lý Trường Thọ nhìn viên Cảm Ứng Thạch có phẩm chất cực cao trên cổ tay mình.

Hắn đeo khối đo Cảm Ứng Thạch này ngay từ lúc đầu tiến vào đây, và nó vẫn phát ra ánh sáng lập loè từ đó đến giờ.

Có một cỗ tiên thức tuyệt cường đang ẩn nấp xung quanh đây, một mực chăm chú nhìn chính hắn.

Cùng với những tiên thức thỉnh thoảng xuyên thấu qua [Giang Sơn Tiểu Xã Tắc Đồ] quét đến mình không giống nhau.

Đạo tiên thức này trực tiếp khóa chặt lên người mình.

Đáng tiếc, dù Đại Pháp Sư ở sau lưng sai sử mình, mình cũng không thể không làm theo mệnh lệnh của Đại Pháp Sư, mà việc này còn hoàn toàn không có cách nào xác minh được.

Đại Pháp Sư là người bảo kê cho mình, mình cũng phải nộp cho người một chút phí bảo hộ thôi.

Kỳ thật Lý Trường Thọ có thể đoán được sự việc Đại Pháp Sư đang làm có thể có một nguyên nhân khác, dễ đoán nhất là thực thi ý chỉ của "bên trên".

Dương uy Nhân Giáo?

Nhân Giáo không cần dương uy?

Thái Thanh lão tử không người nào dám trêu chọc, Huyền Đô Đại Pháp Sư cũng không có khả năng nhận kiếp nạn, trên Hồng Hoang thiên địa, hơn một nửa số Luyện Khí Sĩ biết Nhân Giáo thần bí, chuyện này đã có đầy đủ "Uy" rồi.

Lý Trường Thọ tiếp tục ẩn thân dưới nước suy nghĩ.

Cách đó không xa, Hùng Linh Lỵ vác tiên chùy chạy đến, kéo lê hai thi thể yêu thú phía sau, mang theo một đường bụi mù vì chạy quá nhanh.

Lý Trường Thọ nhìn nàng chăm chú, rất nhanh liền nghĩ ra một ý tưởng.

"Dương Uy Nhân Giáo" tuy chỉ là bốn chữ, nhưng bên trong nó ẩn chứa một mưu đồ rất lớn. Hắn chỉ cần giúp Nhân Giáo biểu hiện uy phong, hào quang rực rỡ trong lần đại hội nguồn gốc Tam Giáo là đủ rồi. Chứ hắn cũng không nhất định phải tự mình toả sáng.

Lý Trường Thọ toàn lực tản ra tiên thức, tìm kiếm hình bóng mà trước đây hắn đã phát hiện ra mấy lần nhưng đều tránh đi…Hữu Độc sư muội.

Để hoàn thành việc này, thì một cái "pháp bảo người" là không đủ.

Cơ hồ chỉ trong nháy mắt, Lý Trường Thọ đã nhìn thấy Hữu Cầm Huyền Nhã đang đấu pháp cùng với yêu thú, cách vị trị của hắn tầm sáu trăm dặm.

Xung quanh Hữu Cầm Huyền Nhã còn có mấy vị đệ tử Nhân Giáo đang phối hợp với nàng, chém giết hai con yêu thú.

Có một điều đặc biệt, mấy nam đệ tử Nhân Giáo này đều không phải đệ tử Độ Tiên Môn.

Hai mắt Lý Trường Thọ tỏa sáng, liền đưa cho Hung Linh Lỵ mấy tấm Thần Hành Phù và Khinh Thân Phù vừa vẽ xong, để nàng giảm bớt tiêu hao khí lực trong quá trình di chuyển.

Sau đó hắn liền thi triển độn pháp, chạy về phía Hữu Cầm Huyền Nhã.

"Làm loại sự tình náo động này, cần tìm diễn viên chuyên nghiệp mới chắc ăn được."

Không lâu sau…

"Hữu Cầm sư mội?"

Trường Thọ huynh!

Hữu Cầm Huyền Nhã đang ngự kiếm chiến đấu với yêu thú nghe được tiếng gọi, lập tự xoay người, nhìn về hướng có âm thanh vừa rồi.

Đã thấy…

Vị sư huynh làm nàng lo lắng, giờ đang đứng ở ngọn một gốc đại thụ cách đó trăm trượng, tóc dài cùng đạo bào đung đưa trong gió, lộ ra nụ cười nhẹ nhàng với mình.

Vào giờ phút này, nụ cười ấy đã lấp đầy trái tim của nàng. Vốn gương mặt lầm tấm mồ hôi, giờ lộ ra mấy phần mừng rỡ, dù đã kìm nén, nhưng nụ cười vẫn xuất hiện trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng.

Tâm hoa có một chút nở rộ, vào giờ phút này thế giờ đối với nàng chỉ có một người.

Chợt nghe:

"Hữu Cầm sư muội mau ra tay! Bên này chịu không được nữa rồi."

"Còn vị đạo hữu bên kia, xin tới giúp đỡ, hai đầu yêu thú này rất lợi hại!"

Đoàn đội thiếu sự hỗ trợ từ phi kiếm của Hữu Cầm Huyền Nhã, làm mấy vị nam đệ tử liên tục thối lui, chỉ còn cách cầu cứu.

Hữu Cầm Huyền Nhã vội vàng xoay người, tế lên mười sáu thanh phi kiếm, chân hỏa bùng lên, phi kiếm gào thét gia nhập trận chiến, miễn cưỡng áp chế hai đầu yêu thú một lần nữa.

Bờ môi Lý Trường Thọ khẽ nhúc nhích, dĩ nhiên là truyền âm cho Hùng Linh Lỵ.

Vào giờ phút này, thiếu nữ cường tráng đã đi tới phía sau hai đầu yêu thú, tay trái giơ cao tiên chùy, tay phải cẩm phi lao, từ trong rừng phi ra, lớn tiếng hô lên: "Đệ tử Nhân Giáo Hùng Linh Lỵ, quyết tâm trảm yêu trừ ma."

Bên ngoài bảo đồ, Huyền Đô Đại Pháp Sư đang ngồi trên mây "Mèo khen mèo dài đuôi"", nghe được lời nói của Hùng Linh Lỵ, cũng suýt chút nữa cười ra tiếng.

Khục, đoan trang, cao ngạo, lạnh lùng, đúng là phong phạm cao thủ.

Bên trong bảo đồ, Hùng Linh Lỵ hô xong khẩu hiệu, thân thể cao lớn nhảy lên một cái, tay trái cẩm tiên chùy ẩn chứa từng đạo lôi điện, tay phải vung lên ném mạnh phi lao, đâm vào lưng yêu báo ba đầu!

Trong nháy mắt, lại có thêm vài tiếng gào thét, thiếu nữ Vu Nhân nhảy lên lần thứ hai, hai con yêu thú thực lực có thể so sánh với Nguyên Tiên Nhân Tộc nhanh chóng bị diệt sát.

Mấy vị nam đệ tử Nhân Tộc sững sờ nhìn cảnh tượng Hùng Linh Lỵ đứng trong vũng máu, vội vàng vái chào và cảm ơn rối rít.

Hùng Linh Lỵ cũng không thèm nhìn bọn hắn dù chỉ một lần, lao đất trong tay hóa thành cát rơi xuống đất, tay kia cầm tiên chùy, chạy về chỗ Hải Thần đại nhân nhà mình, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ.

"Trường Thọ Huynh!"

Từng đạo phi kiếm bay quanh người Hữu Cầm Huyền Nhã, nàng không nghĩ đến việc nghỉ ngơi, vội vàng bay về hướng Lý Trường Thọ.

Mấy nam đệ tử thấy thế liền nhướng mày.

Lý Trường Thọ sao có thể nhìn không thấu tiêu tâm tư bọn hắn?

Nhưng hiện tại, hắn cần Hữu Cầm Huyền Nhã hỗ trợ, cho nên chắp tay hành lễ, lên tiếng nói: "Làm phiền mấy vị sư huynh đã chiếu cố sư muội của ta."

Mấy vị nam đệ tử kia cũng biết điều, từng người hoàn lễ xong rồi cáo từ.

Hữu Cầm Huyền Nhã lại nói: "Sư huynh, ta mới là người hỗ trợ bọn họ, không cần vì thế mà nói lời cảm tạ."

Lý Trường Thọ: "..."

"Hữu Cầm sư muội, thế sự hiểu rõ là học vấn, ân tình lão luyện tức văn chương, đạo lí "đối nhân xử thế" này cho dù ở trong tiên đạo cũng đừng xem nhẹ, dù sao trên con đường tu tiên mọi người đều là bạn đồng hành."

Hữu Cầm Huyền Nhã cùng với một người không rõ danh tính chỉ biết gọi là Đại Pháp Sư, một người ở trong một người ở ngoài chậm rãi gật đầu.

Trong lòng Hữu Cầm Huyền Nhã suy nghĩ: "Mỗi lời sư huynh nói ra đều đọng lại dư vị khó phai, phải ghi nhớ thật kỹ mới được."

Huyền Đô Đại Pháp Sư là một trong số những cao thủ ít ỏi của Đạo Môn, nên suy nghĩ của lão khác biệt so với Hữu Cầm Huyền Nhã: "Lời giải thích này của tiểu Trường Thọ có một chút không tệ, phẩm vị tinh tế, lại có một điểm đạo lý."

Bên trong bảo đồ.

Lý Trường Thọ nói: "Nơi này không phải là nơi nói chuyện, trước hết sư muội hãy đi theo ta."

"Vâng." Hữu Cầm Huyền Nhã nhẹ nhàng gật đầu, quay sang Hùng Linh Lỵ làm tư thế vài chào "Đệ tử ra mắt sư thúc."

Hùng Linh Lỵ nháy mắt mấy cái, tay chân luống cuống, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên sự ngỡ ngàng.

Nàng sao lại lên hàng thúc bá…

Vòng tròn quan hệ của Hải Thần đại nhân đúng là tương đối rối loạn!

Lý Trường Thọ dắt Hữu Cầm Huyền Nhã và Hùng Linh Lỵ tới một chỗ trong rừng trúc, lấy ra ba cái bồ đoàn, chia cho mỗi người một cái ngồi vào đấy.

"Sư muội!" Lý Trường Thọ nhìn Cảm Ứng Thạch trên cổ tay, trau chuốt từ ngữ, cười nói: "Hôm nay tiến vào bên trong bảo đồ, huynh có một ý tưởng có thể làm rạng danh Độ Tiên Môn chúng ta."

Hữu Cầm Huyền Nhã đáp lời: "Trường Thọ sư huynh cứ việc phân phó."

Lý Trường Thọ nói: "Bây giờ muội đã là cảnh giới Quy Đạo cấp tám, nhưng cũng không phải là người có tu vi cao nhất ở đây, trước đây ta đã cảm nhận được khí tức của cảnh giới Chân Tiên. Nhưng ở đây có Hùng Linh Lỵ, nếu hai người liên thủ cũng không thua kém tu sĩ cảnh giới Chân Tiên."

Hữu Cầm Huyền Nhã cau mày: "Trường Thọ sư huynh, mục đích của chúng ta là gì."

"Nổi danh!"

"Nổi danh? Để làm gì?"

Lý Trường Thọ thở dài: "Sư muội, muội biết tại sao Độ Tiên Môn của chúng ta lại xếp hạng chót trong tiên tông Nhân Giáo không? Không vì lý do gì khác, vì danh khí trong Đông Thắng Thần Châu của chúng ta không đủ, những đệ tử thiên tài muốn bái sư căn bản không biết thanh danh Độ Tiên Môn chúng ta. Độ Tiên Môn muốn phát triển, thậm chí muốn tăng thực lực của Nhân Giáo, biện pháp tốt nhất là tăng độ nổi tiếng, làm hình tượng của tiên môn được nâng cao, để những mầm tiên gia nhập càng ngày càng nhiều, lại từ ngàn mầm tiên chọn một người phẩm chất tốt trọng điểm bồi dưỡng. Chuyện này thành công thì không cần tới vài vạn năm, chỉ cần mấy ngàn năm là có thể nhìn thấy thành quả."

Nói xong, Lý Trường Thọ không nhịn được thốt ra một câu: "Đương nhiên, cũng vẫn cần phải áp chế phong trào đạo lữ của Nhân Giáo."

Hữu Cầm Huyền Nhã lộ vẻ suy tư, nhưng rất nhanh liền gật đầu: "Sư huynh, ta hiểu được."

Bên ngoài bảo đồ, Đại Pháp Sư nghe được những lời này cũng rơi vào trầm tư, nhưng cũng khôi phục rất nhanh, nhẹ nhàng gật đầu nói: "Hay."

Lời nói này vô cùng có lý, trước đây mình đã xem nhẹ...

Bên trong bảo đồ, Lý Trường Thọ thuyết phục Hữu Cầm Huyền Nhã mà không tốn nhiều công sức, bắt đầu nói ra kế hoạch "Nổi danh".

Cách nổi danh nhanh nhất là lập một tổ đội, mượn ưu thế của những thành viên trong tổ đội hỗ trợ lẫn nhau, cùng nhau phát triển nhằm hấp dẫn sự chú ý.

Linh Lỵ có khả năng giết yêu thú một cách nhanh chóng.

Hữu Cầm sư muội thì dáng dấp đẹp mắt…cũng tài đức vẹn toàn!

Hai người tạo thành một tổ, càn quét thiên địa bên trong bảo đồ, trảm yêu trừ mà, đây là bước đầu tiên!

Hữu Cầm Huyền Nhã lập tức đáp ứng, Hùng Linh Lỵ bên cạnh cũng nặng nề gật đầu.

"Trường Thọ sư huynh, vì sao chúng ta không kết hợp thành tổ đội ba người?"

Lý Trường Thọ: "Ngươi đã gặp qua tổ đội thiếu nữ có thành viên là nam giới chưa?"

"Việc của ta là bảo vệ và dẫn dắt các ngươi." Lý Trường Thọ nghiêm mặt nói: "Ta chỉ cho các ngươi lộ tuyến trừ yêu tốt nhất, chuẩn bị công việc cụ thể cho các ngươi, cũng như việc cung cấp đan dược, phù lục cho các ngươi."

Trong mắt Hữu Cầm Huyền Nhã mang theo vài tia bất mãn, khẽ nói: "Sư huynh, ngươi luôn là như vậy, làm rất nhiều sự việc lại để dành hết công lao cho chúng ta thụ hưởng."

Lý Trường Thọ đứng dậy, cười nói: "Hư danh đối với ta chỉ là mây bay, Trường Sinh mới là con đường ta theo đuổi. Chuẩn bị hành động thôi, thời gian cấp bách. Trên đường đi, chúng ta cùng nhau rèn luyện. Ta độn thổ dưới đất dò đường cho các ngươi. Hai người các ngươi cần phối hợp với nhau thật tốt, bù đắp những mặt đối phương còn thiếu, tận lực phát huy sở trường của chính mình. Hữu Cầm sư muội, luyện hóa độc phấn này lên phi kiếm, dùng kiếm này làm đòn sát thủ. Linh Lỵ dùng Khinh Thân Phù và Thần Hành Phù này để tăng tốc độ, trước tiên ngươi cần thích ứng một chút, sau đó chúng ta cùng nhau lên đường."

Hữu Cầm Huyền Nhã cùng với Hùng Linh Lỵ đáp ứng, lập tức hành động. Lý Trường Thọ vung tay áo lên, nhanh chóng…chui vào lòng đất.

Một lát sau, tổ đội chắp vá này đã hiện lên trong bảo đồ như một ngôi sao lấp lánh.

Thân hình Hùng Linh Lỵ lao vút trên mặt đất, còn Hữu Cầm Huyền Nhã ngự kiếm bay trên không trung, theo chỉ dẫn của Lý Trường Thọ, chạy đến chỗ thứ nhất yêu thú và tu sĩ đang đấu pháp với nhau.

Hùng Linh Lỵ nhảy lên một bước, quát lớn trên không trung: "Đệ tử Nhân Giáo đến tương trợ."

Tiên chùy đập xuống, phi kiếm xuyên qua, con yêu thú kia chưa kịp phản ứng đã bị chùy của Hùng Linh Lỵ đập bể đầu, lại bị hỏa lân tiên kiếm xuyên qua yếu điểm, đâm rách yêu hồn.

Sự việc kết thúc nhanh chóng, Hùng Linh Lỵ lớn tiếng la lên: "Chính đạo giúp người làm niềm vui, Nhân Giáo vô vi thiện trừ yêu."

Sau đó, Hữu Cầm Huyền Nhã hạ xuống, đứng trên cánh tay Hùng Linh Lỵ, tóc xanh phất phới, tiên kiếm bay xung quanh, không nói lời nào, nhưng lại kinh diễm tứ phương.

Ra trận, giết yêu, hô khẩu hiệu, diễn rất đạt. Hữu Cầm Huyền Nhã lạnh lùng nói một câu: "Đi."

Hai người lên đường một lần nữa, một người ngự không, một người phi nhanh dưới đất, hướng đến một "sân khấu" khác đi tới.

Để lại phía sau mấy vị đệ tử lơ ngơ kia, không biết mình vừa trải qua sự việc gì…

Cứ như vậy, hai người được Lý Trường Thọ chỉ dẫn, một đường quét ngang, xuất hiện khắp nơi, giết yêu thú xong cũng không hề đoạt bảo vật, đơn giản chỉ là đi ngang qua giúp đỡ.

Chỉ qua hai ba canh giờ, hai người họ đã giết trên trăm yêu thú, làm cho mấy trăm Luyện Khí Sĩ ấn tượng sâu sắc.

Cả bên trong lẫn bên ngoài bảo đồ, càng ngày càng có nhiều người bàn tán về đệ tử Nhân Giáo.

Trong hai người, người nổi danh hơn không phải "khắc tinh yêu thú" Hùng Linh Lỵ, mà là "Băng sương tiên tử" Hữu Cầm Huyền Nhã.

Chuyện này đã minh chứng, tự cổ chí kim thì "đẹp" vẫn luôn là lợi thế...



[Lão sư để ta đến đây, không phải muốn thông qua lời nói của Trường Thọ nhắn nhủ cho ta chứ?]

Trên mây lúc này, một mình Huyền Đô Đại Pháp Sư cô độc, ngoài mặt hiện ra vài phần ngưng trọng.

Trong lòng lão vang lên từng câu nói của Lý Trường Thọ căn dặn Hữu Cầm Huyền Nhã, Đại Pháp Sư tràn đầy cảm ngộ.

"Cưỡng ép không bằng tự nhiên, mạnh mẽ tranh đoạt không bằng bất động. Thanh tịnh có thể tìm thấy tự nhiên, vạn pháp quy diệu cảnh. Lão sư, ngài muốn nhắc nhở đệ tử những điều này sao?"

Huyền Đô nhẹ nhàng thở ra một hơi, đạo cảnh bản thân vậy mà tăng lên chút ít.

Mình cưỡng cầu tiểu Trường Thọ đến Động Suất Cung, hiệu quả kém xa việc mình yên lặng theo dõi biến hóa, đợi hắn tự mình tiến vào bên trong Động Suất Cung.

Vào giờ phút này, khi nhìn Lý Trường Thọ, Huyền Đô Đại Pháp Sư không biết nói gì, chí khẽ thở dài.

Lão nhìn vào lời nói, hành động của Lý Trường Thọ hôm nay, Huyền Đô Đại Pháp Sư nhận định Trường Thọ sẽ là sư đệ tương lai của mình, nhưng chung quay lại vẫn không thể cưỡng cầu Lý Trường đến Động Suất Cung.

Thôi, mọi sự tùy hắn, hết thảy đã có lão sư an bài.

Huyền Đô Đại Pháp Sư đứng dậy, truyền âm cho Quảng Thành Tử và Đa Bảo đạo nhân nói lời từ biệt, rồi không một tiếng động biến mất khỏi nơi đây.

Trước khi đi, Đại Pháp Sư để lại một cỗ đạo vận, cùng với tâm pháp "cảm ngộ nhập tâm" do sư phụ Thái Thanh lão tử truyền thụ, truyền lại cho Lý Trường Thọ.

Bên trong bảo đồ, chỗ Lý Trường Thọ thổ độn, trong lòng nhẹ nhàng thở dài, ngay lập tức cảm nhận được cỗ đạo vận này.

Lý Trường Thọ vội vàng nhảy lên mặt đất, hướng về bầu trời xa xa cúi đầu, còn chưa đứng thắng dậy, thì trong lòng, lời nói của Đại Pháp Sư chậm rãi vang lên:

[Trường Thọ a, lần này đại hội, là bần đạo để ngươi tới. Bần đạo vốn định khiến ngươi nổi danh, để ngươi nhanh chóng đến Động Suất Cung, thay ta xử lý sự vụ Nhân Giáo. Nhưng mà, ta nhìn ngươi thí luyện, xem hành động của ngươi, trên thân thể ngươi, ngược lại thấy được rất nhiều, học được rất nhiều. Trong tâm bần đạo cảm giác hổ thẹn, liền không miễn cưỡng ngươi nữa, giờ trở về tiếp tục bế quan. Ngươi tiếp tục tu hành tại Hồng Hoang đi, mọi việc không nên cưỡng cầu, hết thảy thuận theo tự nhiên, liền có thể đạt được "tùy tâm sở dục". Ta nhìn ngươi, ghi nhớ những lời ngươi nói, biết ngươi một lòng cầu trường sinh, không nhiễm cái hư danh của thế gian. Nhân Giáo có ngươi, tâm ta rất an ủi.]

Lý Trường Thọ: "..."

Một trận gió từ phía bắc thổi qua người hắn, dường như thổi bay tâm trí hắn, trong lòng bỗng hụt hẫng, trống rỗng...

Tinh tế suy ngẫm câu nói của Đại Pháp Sư, làm khóe miệng Lý Trường Thọ điên cuồng run rẩy, giống như mất hết tất cả khí lực, quỳ sụp xuống…

Ngày thương tâm!

Hắn đã làm gì, làm ra những gì?

Cơ duyên đó!

Hắn sống đến giờ này, đây có lẽ là cơ duyên lớn nhất đời hắn!

Nếu biết trước mình chỉ cần dương danh ở đại hội Tam Giáo lần này sẽ được đến Động Suất Cung tu hành, hắn còn cố gắng làm mấy chuyện vòng vo tam quốc làm gì cơ chứ? ??

Hắn chỉ cần hiển lộ tụ vi chấn chính của mình, quét ngang đệ tử tiên tông Tam Giáo, có phải là xong việc rồi không!

Đại Pháp Sư à Đại Pháp Sư, ngài làm việc vòng vo như vậy để làm gì, trực tiếp nói cho hắn biết, hắn chắc chắn gật đầu, nói một vạn lần "ta nguyện ý"!

Nếu như cho hắn một cái hứa hẹn để hoàn thành, hắn nhất định sẽ nói: "Vạn Vạn Tuế."

Có thể cho hắn cơ hội thêm lần nữa không? Hắn tuyệt đối…sẽ đi con đường bình thường mà "dương danh thiên hạ" kia.

Nguyên lai, số mệnh của hắn vẫn không đủ sao?

Lý Trường Thọ quỳ tại đó, biểu cảm sống không bằng chết, trong đáy lòng hoàn toàn u ám, trong miệng nhổ ra một ngụm trọc khí, cả người dần bị hắc tuyến bao phủ…

Vì sao trong mắt hắn tràn đầy lệ nóng...

"Trường Thọ sư huynh?"

Hữu Cầm Huyền Nhã cùng với Hùng Linh Lỵ chạy đến từ phía sau, nhìn thấy Lý Trường Thọ quỳ tại chỗ đó, biểu hiện thất lạc, Hữu Cầm Huyền Nhã liền bay xuống.

Nhưng vào lúc này, đạo vận xung quanh Lý Trường Thọ đang chậm rãi tiêu tán, trong đó có một tia bay ngang qua Hữu Cầm Huyền Nhã.

Hữu Cầm Huyền Nhã khẽ nhíu đôi lông mày nhỏ nhắn, cảm ngộ bộc phát ở trong đáy lòng, bước về phía trước một bước, liền đứng tại chỗ, rơi vào đốn ngộ, việc mà đời người chưa chắc đã gặp được một lần.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch