Lý Trường Thọ mặt xạm đen như bôi mực, ngồi ở kia như một đống như bùn nhão.
Thế giới này, vì sao lại nhiều ác ý với hắn như vậy?
Ở đây ít ra cũng có bảy ~ tám ngàn Luyện Khí Sĩ. Trong số đệ tử trẻ tuổi, tu vi của mình không cao lắm cũng không gọi là thấp lắm. Có những đệ tử tiểu tiên môn khác còn chưa tới cảnh giới Phản Hư.
Vậy mà tại sao vị Nhị thái tử Long Cung này lại để mắt tới hắn ở trong biển người mênh mông này?
Lý Trường Thọ nghĩ mãi mà không rõ, thật sự nghĩ mãi mà không rõ! Nhưng hắn biết lúc này không phải là thời điểm ngồi ngẩn người, chính mình nhất định phải làm gì đó để thoát khỏi khốn cảnh trước mắt.
Vô số ánh mắt tụ tập đến, từng đạo tiên thức linh thức dò xét tới...
Còn may, chỉ cần không phải cầm tay trực tiếp dò xét cơ thể hắn, tu vi át chủ bài hẳn sẽ không lộ tẩy ra.
Nhưng cũng không thể cam đoan được, những đại lão ở trên đài cao có nhìn thấu được thực lực của hắn hay không…
Lúc này Lý Trường Thọ thật sự rất muốn xông tới, đè cái tên Ngao Ất tiểu long kia xuống đất, banh miệng y ra nhét mấy viên Dung Tiên Đan, Phục Ma Thực Cốt Đan vào!
"Trường Thọ sư điệt? Trường Thọ sư điệt?"
Một nữ Chân Tiên trong môn gấp gáp truyền âm tới. Lý Trường Thọ lập tức định thần, ngẩng đầu nhìn lại.
"Khục!" Ở phía Độ Tiên Môn, một vị nam Chân Tiên hắng giọng đứng dậy, nhìn Ngao Ất đang đứng ngạo nghễ trên võ đài rộng lớn, cười nói: "Ngao Ất điện hạ, ngài thật sự muốn luận bàn cùng với Trường Thọ sư điệt sao?"
"Không sai!" Ngao Ất có vẻ mất kiên nhẫn nói: "Gọi hắn ra sân đi."
Y vừa dứt lời, ngay lập tức có mấy tiếng truyền âm lọt vào tai.
"Điện hạ nhìn lầm rồi, người kia chỉ là Phản Hư cấp hai."
"Điện hạ! Ngài hãy chọn cô gái thân mang váy dài hỏa sắc kia kìa, cô ta đã đạt tới Phản Hư cấp tám!"
Khóe miệng của Ngao Ất khẽ co quắp giật giật mấy cái, không hề nhúc nhích một chút nào.
Lúc này Lý Trường Thọ cũng đứng dậy, chắp tay hành lễ với vị Chân Tiên nhà mình, nói: "Sư bá, tu vi đệ tử nông cạn, trong môn còn chưa được xếp hạng trước một trăm nữa. Chỉ sợ trận này không phải là đối thủ của Ngao Ất điện hạ, tùy tiện ra sân chỉ sợ làm nhục uy nghiêm của Độ Tiên Môn chúng ta. Không bằng mời vị điện hạ này chọn một vị đệ tử xếp hạng trước mười trong môn ở trong nhóm đệ tử Độ Tiên Môn tại đây để luận bàn cho phù hợp. Đệ tử sẽ không phải đi lên bêu xấu..."
Mười vị đệ tử Độ Tiên Môn còn lại cũng liên tiếp đứng dậy, Hữu Cầm Huyền Nhã càng là bước về phía bên cạnh mấy bước, ngăn ở trước vị trí Lý Trường Thọ.
Ngao Ất nhướng mày, người này không chỉ tu vi yếu mà lại còn nhát chết đến thế!
Thế là y cất cao giọng nói: "Ta chính là lựa chọn ngươi! Thế nào, Độ Tiên Môn lại không đặt Đông Hải Long Cung chúng ta vào trong mắt sao?"
Lý Trường Thọ lập tức chau mày, thằng rồng con khùng khùng này vẫn quyết tâm muốn luận bàn với hắn?
Rốt cuộc là có vấn đề ở chỗ nào?
Cùng lúc đó, trên đài cao, hai ba trăm vị Thiên Tiên Nhân Tộc đều cúi đầu nhìn chăm chú tình hình phía dưới, hơn một trăm vị cao thủ Long Tộc cũng nhíu mày quan sát nơi đây.
Chỉ có trên chỗ cao nhất, vị lão Long Vương đầu rồng thân người kia vẫn mỉm cười, phảng phất như nhắm mắt dưỡng thần. Lão Long Vương mặc kệ phía dưới không quản, dường như đã sớm biết chuyện gì sẽ phát sinh…
Lý Trường Thọ còn đang phân vân do dự, vị sư bá trong môn chợt xoay người lại, nhìn hắn nở nụ cười tràn ngập bất đắc dĩ: "Trường Thọ sư điệt, hay là ngươi đi lên bồi tiếp mấy chiêu với vị điện hạ kia đi…"
Vị Chân Tiên này cũng sợ Lý Trường Thọ khó xử, nói thẳng: "Lần này vốn định mang ngươi đến đây mở rộng tầm mắt, không nghĩ tới ngươi lại bị Long điện hạ chọn trúng để luận bàn với nhau. Trường Thọ sư điệt ngươi cứ mang sở học thường ngày của mình ra biểu diễn một phen, không cần nhất định phải chiến thắng, đừng làm mất đi sự hào hứng của vị điện hạ này."
Ngay sau đó, Lý Trường Thọ liền nghe được một vị sư bá khác truyền âm: "Trường Thọ sư điệt không cần phải lo lắng, đi lên luận bàn với y mấy chiêu, chúng ta sẽ bảo vệ ngươi từ phía sau. Vị tiểu long này là thái tử Long Cung, bản lĩnh lợi hại, ngươi cảm thấy yếu thế thì lập tức nhận thua, vạn sự lấy bảo trọng làm đầu! Tu vi ngươi không đủ, thua cũng không sao, mặt mũi của Độ Tiên Môn chúng ta cũng không cần lấy tính mạng đệ tử ra đổi!"
Trong đáy lòng Lý Trường Thọ thở dài, bên ngoài cố lộ ra nét tươi cười. Hắn nhìn các vị trưởng bối đang quăng tới ánh mắt lo lắng rồi chắp tay hành lễ, cất bước đi xuống cầu thang tiến về võ đài.
Chính mình, làm tốt những chuyện mà một vị đệ tử Phản Hư cấp hai có thể làm đi.
Hôm nay vị Ngao Ất này là nhân vật chính, đối phương lựa chọn chính mình có lẽ là muốn bảo đảm có thể thắng trận này một cách ổn thỏa. Như vậy mình sẽ giúp y hoàn thành ước vọng, qua mấy chiêu liền địch không lại nhận thua luôn, chỉ cần đừng thua quá khó coi là được rồi…
"Trường Thọ sư điệt!" Tửu Cửu ở bên cạnh bỗng nhiên hô lên, nàng cởi hồ lô lớn trên lưng mình xuống, hơi nháy mắt với Lý Trường Thọ, nói: "Ngươi quên mang theo Tru Tà Như Ý Kiếm của ngươi này! Bản sư thúc đã xem xét không sai biệt lắm, trả kiếm này lại cho ngươi."
Lý Trường Thọ dở khóc dở cười một trận, nhưng hắn cũng thiết thực cảm giác được sự lo lắng của tiểu sư thúc đối với mình.
Tru Tà Như Ý Kiếm là pháp bảo cực phẩm do Vong Tình thượng nhân trực tiếp luyện chế, nghe nói có tiềm năng lột xác thành linh bảo, uy lực tuyệt cường.
Đây là bản mệnh pháp bảo của Tửu Cửu sư thúc, lúc này lại dùng lý do này cấp cho hắn sử dụng…
"Đệ tử chỉ đi lên luận bàn cùng với Nhị thái tử điện hạ." Lý Trường Thọ nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Luận bàn cũng không phải là chiến đấu sinh tử, cho nên cũng không cần dùng loại pháp bảo sát sinh này."
Nói xong, hắn bước vào giữa võ đài mà không lấy cái hồ lô lớn ở chỗ Tửu Cửu. Ánh mắt Lý Trường Thọ lần thứ hai đối diện với thái tử Long Cung.
Khóe miệng của Ngao Ất lộ ra nụ cười mỉm, ánh mắt tràn đầy quyết tâm như muốn nói: "Rất tốt, tới đi. Đánh thẳng vào Nhị thái tử Long Cung ta! Dùng toàn lực của ngươi, đánh ra một đạo pháp thuật hoặc là quyền cước gì cũng được! Ta chắc chắn sẽ bị ngươi đánh phun máu ba lần!"
Lý Trường Thọ thì ngược lại, đáy lòng co quắp lo lắng, ánh mắt của đối phương như thế này là…
Muốn làm gì? Cần phải hùng hổ dọa người như thế không? !
"Vị thái tử Long Cung này chẳng lẽ thật sự muốn giết đệ tử Độ Tiên Môn ngay tại đây? Chẳng lẽ là bởi vì ta đây không phải là tiên chủng, nếu bị giết chết tại đây thì phản ứng của Độ Tiên Môn cũng sẽ không quá lớn, lại có thể khiến cho Long Cung hả giận? Ối thiên địa ơi! Y hẳn là tính toán như vậy rồi, trận đọ sức này phải cẩn thận ứng đối mới được."
Thế là, Lý Trường Thọ càng thêm cẩn thận ba phần.
Tiên giáp quanh người Ngao Ất phát ra ánh sáng rực rỡ, y lao về phía trước một bước, khí thế tăng vọt như cầu vồng.
Lý Trường Thọ ở cách đó hơn ba mươi trượng, lúc này liền cảm ứng được khí tức của Ngao Ất đã hoàn toàn khóa chặt lấy chính mình. Hắn lập tức điều vận pháp lực, giấu giếm khí tức, chuyên chú vận chuyển "Quy Tức Bình Khí Quyết" do mình sáng chế, khiến cho ba động pháp lực của bản thân phù hợp với biểu hiện của một Phản Hư cấp hai.
Sau đó, Lý Trường Thọ cũng phóng về phía trước nửa bước, một người một rồng chính thức bước vào trận quyết đấu đỉnh phong.
"Tới đi!"
Trong cặp mắt màu xanh lam của Ngao Ất hiện lên tinh quang, y không dùng pháp bảo oanh kích từ xa mà lao vọt sát đất tới đối phương. Khí thế như rồng cuốn, Ngao Ất mang khuôn mặt thanh tú của mình lao thẳng vào dưới quyền phong của vị đệ tử yếu nhất Độ Tiên Môn.
"Chậm đã!"
Lý Trường Thọ hét lớn một tiếng, Ngao Ất vội vàng phanh khựng lại, loạng choạng suýt nữa thì té sấp mặt xuống nền đất của võ đài.
Làm sao vậy?
Ngao Ất nhíu mày nhìn lại, trong ánh mắt của mọi người trên khán đài cũng mang theo một chút nghi hoặc.
Đã hô "Tới đi" thì đánh luôn, tại sao lại nói: "Chậm đã" ?
Y liền nghe Lý Trường Thọ oang oang nói: "Đã luận bàn thì cũng nên định trước ra một vài quy tắc. Dù thế nào cũng nên có một trọng tài đức cao vọng trọng để quyết định thắng thua. Ngoài ra còn phải phân chia tốt phạm vi luận bàn, định ra biên giới võ đài, chỗ nào không được phép ra khỏi vòng. Cứ trực tiếp luận bàn không có quy củ như vậy, chỉ sợ là không hợp với phong cách hành sự nghiêm cẩn của Long Cung xưa nay, cũng không đảm bảo công bằng chí công vô tư!"
Người này làm sao lại rắc rối mất công như vậy...
Mặt Ngao Ất xạm đen đứng ngơ ngác trên võ đài, nhưng Quy thừa tướng ở bên kia lại cảm thấy Lý Trường Thọ nói hợp lý có chứng có cứ, không thể nào bác bỏ.
Là do Long Cung bọn hắn chuẩn bị không được đầy đủ…
Ngay lập tức, Quy thừa tướng đứng dậy tự mình nhận làm "Trọng tài" lần luận bàn này, đồng thời dùng tiên lực vẽ một vòng tròn đường kính chừng hai trăm trượng xuống đất.
"Điện hạ luận bàn cùng với vị hiền tài Độ Tiên Môn này, chạm đến là ngưng, hai bên không được dùng pháp bảo sát thương…"
Sân bãi vẽ xong, quy củ định ra, trận luận bàn lập tức có vẻ chuyên nghiệp hơn rất nhiều.
Lý Trường Thọ đối mặt với Ngao Ất một lần nữa, cách xa nhau hơn ba mươi trượng, khí tức tập trung gắt gao vào đối phương vào lần nữa.
Ngao Ất thoáng dậm chân, quanh người lập tức nổi lên mấy viên huyền băng hình thoi, bên trong mỗi viên huyền băng lại có những đám lửa đang phiêu động.
"Khí thế phải làm hoành tráng thì thua trận mới khốc liệt hơn!"
Đề khí, ngưng tức, bước chân Ngao Ất phóng vọt tới trước lần thứ hai …
"Chậm đã!"
Lý Trường Thọ lại hét lớn một tiếng, chân Ngao Ất lại mất thăng bằng lảo đảo trượt về phía trước.
Vị đệ tử Độ Tiên Môn này, mỗi lần cứ nhè tiết điểm vận chuyển pháp lực của y mà hô cái gì "Chậm đã!"
Lại nghe Lý Trường Thọ nói: "Nhị thái tử điện hạ, ta và ngươi ngưng đấu võ đi, hay là chuyển sang đấu văn…"
"Nói nhảm quá nhiều! Xem ta đây!" Ngao Ất gầm nhẹ một tiếng, dậm chân kề sát đất lao vọt tới trước! Thân hình y nhanh như một mũi tên, quanh người đại phóng quang mang huyền băng, để lại ở phía sau một đạo tàn ảnh nhìn thập phần khí thế. Nhưng phía chính diện của Ngao Ất lại lộ ra sơ hở vô cùng rõ ràng, giống hệt như lao mặt vào cho người ta đánh vậy.
Trong tay Lý Trường Thọ nắm một xấp phù lục, vào thời điểm Ngao Ất vọt tới bên cạnh, chân hắn điểm nhẹ, thân hình có vẻ" chật vật" lướt sang bên cạnh né tránh. Nhìn thì có vẻ kẻ đánh hùng hổ người né chật vật, nhưng tinh ý có thể nhận ra Lý Trường Thọ tránh đòn khá nhẹ nhàng, có một chút cảm giác phiêu dật.
Đây là thân pháp thượng đẳng của Độ Tiên Môn: "Du Long Tham Vân Bộ", hắn đã sớm chủ động hiển lộ qua, nhưng đây cũng chỉ là một loại thân pháp chứ không phải thần thông lợi hại gì.
Ngao Ất nhướng mày nhìn Lý Trường Thọ né tránh đòn tự sát của mình, vẻ mặt vô cùng bối rối, y thầm nghĩ: "Chuyện gì đang xảy ra vậy? Phản kích chính diện khó khăn như thế sao? Là do mình quá hung mãnh, hẳn là hù dọa người này sợ quá rồi. Đừng sợ, cứ nhè mặt ta mà đánh, bản thái tử sẽ giúp cho ngươi chiến thắng thật là đặc sắc!"
Chạy về phía trước hai mươi trượng, Ngao Ất lộn một vòng trong không trung, xoay người dừng thân mình lại rồi dậm chân, xông tới chỗ Lý Trường Thọ một lần nữa.
Lý Trường Thọ tiện tay vung ra sáu tờ phù lục, hai tay kết pháp ấn. Phù văn trên mấy tờ phù lục lấp lánh ánh sáng màu đỏ rồi hóa thành những đầu hỏa xà phun về phía đối phương.
Ngao Ất không thèm tránh né mà trực tiếp vọt mạnh đến. Thân hình y nhanh chóng bị ngọn lửa bao trùm, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt Ngao Ất đã xông phá qua những hỏa thuật phổ thông này.
Hung mãnh vô song!
Dưới chân Lý Trường Thọ lại xuất hiện bộ pháp huyền diệu kia. Lần này mặc dù hắn thong dong hơn trước rất nhiều nhưng vẫn hiện lên vẻ "chật vật" như cũ. Hắn hữu kinh vô hiểm né tránh đòn húc mặt của Ngao Ất, còn thuận tay đánh ra hai tờ phù lục vào lưng đối phương.
Ngao Ất cười lạnh một tiếng, lập tức sửa đổi đấu pháp. Y quay lưng về phía Lý Trường Thọ cận thân truy đuổi, lại chủ động tiếp nhận tất cả ngọn lửa mà phù lục đánh ra!
Lý Trường Thọ dùng pháp lực cảnh giới Phản Hư cấp hai thi triển Du Long Tham Vân Bộ, vừa đánh vừa lui, nhanh chóng liền rơi vào thế yếu. Hắn "chật vật" né tránh thân hình Ngao Ất đang hùng hục lao tới, cũng "thuận lợi" lui đến vị trí biên giới võ đài mà chính mình đã lựa chọn từ trước…
Trong nháy mắt, hai bên đối chiến đã qua hơn mười chiêu!
Cặp lông mày của Ngao Ất càng lúc càng nhíu sâu lại. Y với thực lực "viễn siêu" vị đệ tử Độ Tiên Môn này, không ngừng đưa khuôn mặt đầy sơ hở của mình lao đến nắm đấm của đối phương. Nhưng tên kia không biết là cố ý tránh đi chỗ yếu hại của y, không dám ra tay đánh vào mặt thái tử Long Cung, hay là thực lực thật sự quá yếu không nắm bắt được những cơ hội vô cùng rõ ràng này…
Mặt khơi khơi đây mà không chịu đánh cho một cái là sao?
Cũng còn may, phù pháp của tên gia hỏa này mặc dù uy lực tầm thường, nhưng chính mình cũng đã thừa nhận rất nhiều lần hỏa thuật oanh kích…lát nữa có thể trực tiếp biểu diễn "Hỏa bại tiểu long!"
Chiến đấu một hồi lâu, cuối cùng Lý Trường Thọ và Ngao Ất cũng có lần tiếp xúc thân thể đầu tiên…
Lúc này ở sau lưng Lý Trường Thọ tầm ba trượng chính là biên giới võ đài, đã "bị" dồn vào "chỗ chết", trong mắt hắn toát ra một tia quyết liệt. Hai tay Lý Trường Thọ vung mạnh tung ra hơn mười mấy tờ phù lục, toàn thân pháp lực ngưng tụ trong lòng bàn tay rồi hóa thành hai luồng lôi điện lao về phía đối thủ.
Thiên Minh Ngũ Lôi Diệu Pháp!
Đây cũng là pháp thuật hơi cao cấp của Độ Tiên Môn, một nửa số đệ tử bước vào cảnh giới Phản Hư đều đã nắm giữ.
Lôi quang lóng lánh, ánh lửa phun trào!
Thân hình Ngao Ất xông thẳng vào lôi điện, một quyền đánh trúng lòng bàn tay Lý Trường Thọ!
"Hả?" Ngao Ất khẽ nhíu mày, bởi vì vào lúc quyền chưởng tiếp xúc cùng với Lý Trường Thọ, khứu giác linh mẫn chiến đấu trời sinh khiến y cảm nhận được một tia nguy hiểm.
"Hả?" Đối diện, Lý Trường Thọ cũng nhíu mày ngơ ngác.
Nắm đấm của vị tiểu long này hoàn toàn không có một chút khí lực nào. Đây là thể loại tình huống gì vậy?
Dù như thế, Lý Trường Thọ vẫn dựa theo kịch bản của mình để biểu diễn như cũ. Thân hình của hắn hơi bật ngửa ra sau, lảo đảo lùi lại mấy bước thuận thế đưa đầu quyền của Ngao Ất chuyển hướng sang bên cạnh, bản thân thì vẫn tiếp tục "chật vật" lui lại.
Ngao Ất cũng bắt lấy cơ hội tốt này, ra vẻ dưới chân trượt đi, loạng choạng đi vài bước về bên trái, trong lòng thầm nhủ: "Cũng đã đến lúc rồi!"
Đúng lúc này, Ngao Ất nghe được ở bên cạnh mình truyền đến tiếng ho khan, đôi mắt giống như bảo thạch xanh lam của y khẽ liếc nhìn sang…
Lý Trường Thọ cúi đầu ho khan vài tiếng, đầu ngón tay còn dính theo một tia máu tươi. Hắn ngửa đầu thở dài, sắc mặt vô cùng bi ai phẫn hận, thấp giọng nói: "Thôi, hay là nhận thua, tài nghệ không bằng người, về sơn môn tu luyện thêm vậy!"
Dứt lời, hắn lui lại nửa bước, vừa vặn lùi ra khỏi biên giới võ đài mà Quy thừa tướng đã vẽ trước đó.
Trên Thủy Liên Đài, Tiên Nhân, Luyện Khí Sĩ, Long Tộc, Hải Tộc…tất cả đều lộ ra một chút cảm giác tiếc hận.
Thân pháp, phù pháp và lôi pháp vừa rồi Lý Trường Thọ biểu hiện ra, đối với một vị đệ tử Phản Hư cấp hai thì coi như hoàn toàn không tệ nếu không muốn nói là xuất sắc, thật đáng tiếc…
Nhận…nhận thua?
Ngao Ất sững sờ cúi đầu nhìn vạch giới hạn võ đài lấp lóe dưới chân Lý Trường Thọ, nhất thời chưa kịp lấy lại tinh thần.
Giành trước một bước nhận thua là cái quỷ gì?
Còn nhận thua nhanh hơn mình là cái quái gì?
Ngươi không muốn thắng sao, Luyện Khí Sĩ Nhân Tộc?
Lại nghe Quy thừa tướng ở bên kia hô: "Cuộc tỷ thí này, Nhị thái tử của chúng ta..."
Hai mắt Ngao Ất trợn tròn, khuôn mặt thanh tú hiện lên vẻ dữ tợn!
Chuyện này…chuyện này sao có thể được! Kế hoạch hoàn mỹ của mình! Bước trọng yếu nhất trong đại kế thức tỉnh Long Tộc! Kẻ…kẻ này sao có thể tự nhận thua như thế, bản thái tử đều là đưa mặt qua cho ngươi đánh mà?
Thật sự…thật sự…
Gương mặt của Nhị thái tử đột nhiên trở nên đỏ rực…
Quy thừa tướng vẫn tiếp tục hô: "Có được…"
"A a a!" Ngao Ất đột nhiên ngửa đầu gầm nhẹ, quanh người tuôn ra một đám long huyết màu vàng nhạt, tiên giáp thậm chí còn xuất hiện một vết rách.
Vị Quy thừa tướng có tu vi Thiên Tiên cũng bị dọa cho sửng sốt trong nháy mắt.
Còn Ngao Ất thì tràn đầy vẻ không cam lòng, trừng mắt nhìn Lý Trường Thọ, run giọng nói: "Thật là lợi hại...phù lục...chi...pháp..."
Dứt lời, Nhị thái tử chậm rãi té ngửa, nằm ở bên trong "vũng máu". Một đám cao thủ Long Tộc ở xung quanh nhao nhao xông lên hộ giá, tình cảnh lập tức trở nên vô cùng hỗn loạn!
Lý Trường Thọ nhìn cảnh tượng trước mắt, cũng cảm thấy cạn lời: "Long Tộc tiểu huynh đệ biểu diễn trò này cũng không được xuất sắc cho lắm nha, cùng lắm chỉ đạt tiêu chuẩn diễn viên tập sự…"
Bên cạnh hắn, mấy vị Chân Tiên trong môn lao đến, bảo hộ ở trước mặt Lý Trường Thọ.