Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Sư Huynh Ta Thực Quá Ổn Trọng

Chương 57: "Công đức"

Chương 57: "Công đức"




Đây là, đang làm gì thế?

Do tiên thức bị bảo quang phía bắc quấy phá, phân thân người giấy của Lý Trường Thọ tiếp cận trại, trốn trên ngọn gốc đại thụ, đứng từ xa nhìn tình hình trong trại.

Mấy trăm thôn dân vây quanh cửa trại, ở đó dựng một sân khấu kịch, một vài bóng người mặc đạo bào đang nhảy qua nhảy lại trên đó.

Có người đang truyền đạo…

Thấy rõ nguồn gốc phát ra bảo quang, thực chất là một pho tượng đằng sau mấy "người truyền đạo".

Trong lòng Lý Trường Thọ mỉm cười, trung niên do người giấy hóa thành nhảy xuống khỏi ngọn cây, chuẩn bị rời đi.

Hắn vẫn cho rằng bảo vật nào đó xuất thế nên muốn qua nhặt.

Ở trong thời buổi này, nào có nhiều bảo vật để nhặt như vậy…

Việc truyền đạo này, nếu như xảy ra ở ngoài Nam Thiệm Bộ Châu, tám phần chính là hoạt động tuyên truyền chiêu nạp đệ tử của một số tông môn lớn.

Nhưng nếu như xảy ra trong Nam Thiệm Bộ Châu, không phải là lừa gạt, thì sẽ là thu gom công đức hương hỏa.

Loại chuyện này cũng không hiếm thấy.

Tu vi mà mấy người truyền đạo để lộ ra, đều là cảnh giới Hóa Thần cấp ba, cấp bốn.

Lão đạo canh giữ bên cạnh pho tượng đất cao ba thước thì có tu vi cảnh giới Phản Hư đỉnh phong, gần đến cảnh giới Quy Đạo…

Tóm lại, là chuyện không liên quan đến mình.

Hai tay người giấy bấm pháp quyết, trốn ở phía sau cây bắt đầu thi triển thổ độn.

Tiếng tụng xướng kinh văn theo gió tới, truyền vào trong tai người giấy, vào trong đầu của Lý Trường Thọ.

Kinh văn được xướng là: "Hoành nguyện chứng đắc vô thượng đạo, hứa khiếu tây phương kết bồ đề…"

Tây Phương Giáo?

Tốc độ hai tay bấm pháp quyết của người giấy càng nhanh hơn, mặt đất trước mặt vừa xuất hiện chút gợn sóng, người giấy đã không kịp đợi chui ngay vào trong đó.

Chạy còn nhanh hơn ba phần so với trước đó.

Cùng lúc đó, bản thể trên hoang đảo của Lý Trường Thọ cũng đứng dậy, thi triển Huyễn Hình Thuật hóa thành một con cá, bơi thẳng về hướng đông.

Tây Phương Giáo chính là đại nhân quả, không chạy thì chờ ở chỗ này làm gì!

Thật không ngờ, nơi này đã là tây nam Nam Thiệm Bộ Châu, cách Tây Ngưu Hạ Châu vô cùng xa xôi, vậy mà Tây Phương Giáo đã đưa xúc tu hương hoả đến đây.

Nhưng Lý Trường Thọ vừa muốn bỏ chạy, tiên thức bỗng bắt được sự thay đổi trong biển ở hướng đông nam.

Hình như bên ngoài tám trăm dặm, có một luồng yêu khí nồng đậm đang di chuyển theo hướng bảo quang lóe lên…

Lý Trường Thọ lập tức dừng lại để thân mình rơi vào đáy biển, ra sức ẩn giấu hành tung.

Hắn cũng để người giấy dừng động tác lại, nán lại ở dưới đất không động đậy.

Có đại yêu trong biển bị bảo quang trong trại hấp dẫn?

Đây không phải là chuyện tốt đẹp gì.

Quan sát kỹ, tu vi của đại yêu này tương đương với Luyện Khí Sĩ cảnh giới Chân Tiên sơ kỳ, thân thể được bao trong yêu khí, là một con cá lớn bộ dáng cổ quái, khá giống với cá đuối, nhưng thân thể khổng lồ, trải dài rộng hơn trăm trượng.

Nếu cân nhắc đến việc đối phương che giấu tu vi, nói không chừng là cảnh giới Chân Tiên hậu kỳ.

Dưới yêu khí nồng đậm, quanh thân của yêu vật còn quấn từng sợi huyết quang giống như hỏa diễm.

Đây là tiêu chí cho thứ cùng hung cực ác, sát nghiệt rất nặng, nghiệp chướng đã hiện hình.

Tim Lý Trường Thọ đập thình thịch.

Tất nhiên, không phải hắn yêu thích đặc biệt gì đối với vật có hình thù kỳ quái, chỉ là đơn thuần coi trọng lực nghiệp chướng từ trên người của đại yêu.

Thanh trừ nghiệp chướng dày đặc như vậy, có thể sẽ kiếm được không ít công đức!

Có nên tiện tay giết đại yêu này không?

Trong đáy lòng Lý Trường Thọ nhanh chóng suy xét.

Sau khi thành tiên, tu vi còn quá yếu, lại thêm bảo vật cũng không nhiều.

Công đức là một thứ tốt, hơn nữa rất khó có được.

Nếu núp ở trong sơn môn tu hành không làm những việc thiện có lợi cho sự ổn định của thiên địa, ở trong mấy trăm năm cũng đừng hòng kiếm được công đức.

Nếu là một kẻ kiên định, có tâm muốn "dùng lực chứng đạo", thì phải tránh bị công đức giữ lại, từ đó đảm bảo thời gian sau này không bị Thiên Đạo ảnh hưởng.

Nhưng Lý Trường Thọ không có lý tưởng cao cả như vậy. vấn đề hắn cân nhắc rất thực tế.

Nếu có thêm một chút công đức hộ thân, hệ số an toàn của mình cũng sẽ cao hơn một chút.

Nếu như bản thân mình sau này có thể đạt được đại công đức, cũng sẽ không học tập các vị đại lão đi nuôi dưỡng pháp bảo, mà chắc chắn trước tiên sẽ luyện thành Công Đức Kim Thân!

Có Công Đức Kim Thân, coi như tương đương với có một tấm kim bài miễn tử, bất kể gặp phải kiếp nạn gì cũng không cần phải quá mức sợ hãi.

Đến lúc đó, dù Thánh Nhân mạnh mẽ muốn loại hắn đi, cũng phải do dự có nên tiêu tốn lực công đức của Công Đức Kim Thân.

Đương nhiên, thứ đồ chơi Công Đức Kim Thân này rất khó luyện thành, cần có lực công đức nhiều như biển.

Cho tới nay, Thiên Đạo hướng tới sự hoàn mỹ, cơ hội đạt được đại công đức đã không còn nhiều.

Nhưng đi đến Thiên Đình sẽ có thêm nhiều cơ hội kiếm công đức, trước đây Lý Trường Thọ cũng từng xem xét những công việc liên quan.

Trước tiên nói đến chuyện hiện tại.

Xử lý con đại yêu này, công đức sẽ không nhỏ.

Có câu tích cát thành núi, tích nước thành biển, vạn sự chung quy đều phải có sự bắt đầu.

Về phần nhiễm nhân quả với Yêu Tộc…

Nhân Tộc với Yêu Tộc vốn là tử địch, mình dù có khách khí với Yêu Tộc, nhưng nếu có ngày rơi vào trong tay cao thủ Yêu Tộc, cũng chỉ có nước bị ném vào chảo dầu.

Đối với Yêu Tộc, hoàn toàn không cần phải khách khí.

Nhưng nếu xét đến việc đối phương có thể đã che giấu tu vi, chính hắn cũng phải thừa nhận có hơi nguy hiểm…

Nơi đây là Nam Hải, không phải là nơi Yêu Tộc tụ tập, hai ngàn dặm xung quanh cũng chỉ có luồng yêu khí của đại yêu này, cùng với vài tiểu yêu lẻ tẻ trên hòn đảo mà thôi…

Nếu bây giờ thủy độn, thổ độn đã thành, ngày đi mười vạn dặm cũng không đáng kể, mình giết đại yêu này rồi lập tức chạy trốn đến thế tục, không sợ sẽ có Yêu Tộc khác trả thù…

Hơn nữa, dưới tiền đề bảo đảm được an toàn của bản thân, có năng lực đi ngăn cản, nhưng lại trơ mắt nhìn con đại yêu này sát hại đồng tộc, thật sự là không nói nổi.

Dù sao hắn cũng đã làm người hai đời...

Dù Lý Trường Thọ có xem những sinh linh ở Hùng Trại có phải là đồng tộc hay không, vẫn phải tỏ thái độ.



Ôm tâm thái muốn thử một lần, Lý Trường Thọ triển khai thủy độn, tốc độ so với con đại yêu còn nhanh hơn mười mấy lần, lặng yên không một tiếng động vọt tới một vùng biển cách bờ khoảng trăm dặm.

Trừ tiên tông Tam Giáo, độn pháp trong Hồng Hoang phần lớn đều rất khó tìm.

Lại thêm trong quần thể Luyện Khí Sĩ ngày nay, tập tục coi trọng bảo coi nhẹ pháp rất thịnh hành, làm cho rất nhiều người khinh thường tác dụng của độn pháp.

Tính chuẩn đường đi của đại yêu, Lý Trường Thọ vung tay áo một cái, sáu người giấy bay ra xung quanh, hóa thành nam nữ có diện mạo khác nhau, khí tức thân hình khác biệt.

Sáu người giấy lập tức chui vào đáy biển, bắt đầu lặng lẽ bố trí khốn trận thích hợp trong nước. Dù hiện tại còn tạm thời chưa phát huy được tác dụng, còn chưa hoàn toàn thăng cấp.

Lý Trường Thọ thuỷ độn về bờ biển, tập hợp với người giấy ẩn dưới đất, thu hồi người giấy, tiếp tục tìm một chỗ rừng cây bên bờ biển để ẩn thân.

Nhắm mắt, ngưng thần, gió thổi cỏ lay trong vòng mấy trăm dặm xung quanh, tất cả đều lọt vào mắt hắn.

Một lát sau, sóng gió nổi lên trên mặt biển cách trăm dặm!

Một tòa đại trận hình tròn xuất hiện ở trên mặt biển, trực tiếp vây khốn sóng lớn kia!

Con đại yêu cao trăm mét kia không nhận ra con đường phía trước có mai phục, trực tiếp mắc vào trong khốn trận vừa mới được bố trí. Nó phát hiện ra tình hình không đúng, lập tức vùng vẫy điên cuồng!

Sáu phân thân người giấy đã xuất hiện từ các nơi, vọt tới quanh người đại yêu, từng người giấy tung ra mấy bình phấn độc, dùng tiên lực dính cứng trên người đại yêu.

Chỉ một thoáng, nước biển quanh người đại yêu trở nên đục ngầu, nhiều chỗ trên người đại yêu lập tức bị ăn mòn, yêu hồn cũng bị trọng thương!

"Các ngươi là người…nào…"

Lần này, Lý Trường Thọ sử dụng hết hai bình siêu phẩm Nhuyễn Tiên Tán cuối cùng…

Con đại yêu này tuy có cảnh giới tu đạo tương đối cao, nhưng tính kháng dược rõ ràng không bằng Nhị thái tử Long Cung Đông Hải đã gặp được trước đó, hành động lập tức trở nên vô cùng chậm chạp.

Tinh thần của Lý Trường Thọ căng cứng.

Sáu phân thân người giấy vung hết độc phấn trong tay, từng người cầm bảo kiếm trong tay đan xen vọt tới trước. Trong nước biển cũng xuất hiện các tấm phù lục được tiên quang xâu chuỗi lại.

Kiếm trận và Tam Muội Chân Hỏa đồng thời phát uy!

Phù trận giống như xiềng xích đến từ các nơi khóa con đại yêu lại, uy năng của phù trận bộc phát, gió áp, điện giật, ướp lạnh, nướng than…

Thân đại yêu đã bị độc phấn ăn mòn hơn phân nửa, lúc này đã không còn bao nhiêu sức phòng ngự.

Tiên kiếm được Tam Muội Chân Hoả bao phủ của sáu người giấy xẹt qua, trên người đại yêu lập tức xuất hiện sáu vết rách đan xen!

Một cỗ Tam Muội Chân Hoả chui vào các khe hở, dùng tinh, khí, thần của đại yêu làm nhiên liệu, thế lửa đốt tứ phía!

Lửa lớn trong biển bao vây đại yêu nháy mắt, khiến nó không thể phát ra được bất kỳ tiếng kêu thảm nào…

Trong thân cây ở bờ biển, năm ngón tay bên trái của Lý Trường Thọ nắm thành quyền, sáu phân thân người giấy đều cầm hỏa kiếm, xông vào các nơi trên thân yêu.

Trong trận, trong nước biển, ánh lửa phun trào!

Mặt biển nổ bùng lên nhiều cột nước, mấy miếng cơ thể tàn tạ bị Tam Muội Chân Hoả khóa chặt phóng lên tận trời. yêu hồn trong đó bị chuỗi phù trận khóa giữa không trung, rồi lại bị Tam Muội Chân Hoả dâng lên nuốt sạch sẽ.

Lý Trường Thọ thi triển độn pháp ngũ hành, mộc độn đến thổ độn rồi chuyển thủy độn liền một mạch, thân hình xông tới khốn trận.

Đợi hắn chạy vào trong trận, ba người giấy ngồi xếp bằng trên mặt biển, đọc độ nhân kinh, vãng sinh chú, cầu phúc tiêu tai.

Ba người giấy xử lý độc phấn còn lại trong nước biển, hút nước biển ô nhiễm và Tam Muội Chân Hoả vào trong bụng, sau đó thu về.

Tam Muội Chân Hoả thật sự quá hung mãnh, trong thời gian một chén trà nhỏ, thân hình khổng lồ của đại yêu chỉ còn lại một bãi tro tàn trên mặt biển…

Lý Trường Thọ chui ra khỏi mặt nước, trong đáy lòng chợt nghĩ đến một chuyện.

Uy lực của Tam Muội Chân Hoả quá mạnh, nếu mình dùng nó để luyện đan trong môn, hoặc là người bên ngoài bỗng hỏi mình một câu tu hành Tam Muội Chân Hoả như thế nào, vậy chẳng phải là…

Chân hoả này, nên suy nghĩ làm thế nào để giảm uy năng xuống.

Tốt nhất là khống chế uy năng của nó, có thể tùy ý điều tiết to nhỏ.

Lý Trường Thọ tung ra Nhiếp Hồn Châu, tay áo giương lên, đống tro tàn và nước biển bị hắn hút vào lòng bàn tay, kết thành một quả cầu nước, ném ra không trung, nhẹ nhàng toé ra.

Thật ngạc nhiên, có một chút sảng khoái…

Tiếng tụng kinh vẫn đang kéo dài, Lý Trường Thọ cầm Nhiếp Hồn Châu, kiểm tra mảnh vỡ ký ức ở bên trong.

Ồ, đại yêu này quả nhiên không phải đến từ Nam Hải, nó vốn sinh sống tại Tây Hải…

Tổ tiên cũng không có nhân vật nào lợi hại. Yêu Tộc ở biển sâu bởi vì thiếu thốn khí vận, vẫn luôn đỡ không nổi...

Con yêu ngư này giết chóc vô số, đếm không hết có bao nhiêu ngư dân trên biển đã chôn vùi trong bụng nó, giết nó chính là thay trời hành đạo.

Một tia ánh vàng đột nhiên bay lên trên mặt biển, rót vào cánh tay của Lý Trường Thọ.

Trong đáy lòng Lý Trường Thọ đột nhiên nổi lên cảm ngộ rõ ràng, cảm giác đạo bản thân được che chở nhiều hơn, con đường trường sinh mà hắn cầu, hình như cũng trở nên bình thản hơn.

Đây chính là công đức.

Ước tính sơ bộ, có lẽ giết mấy trăm vạn đại yêu sát nghiệt nặng này, hắn sẽ có thể cô đọng Công Đức Kim Thân…

Hay là vẫn nên quên đi, tu hành ở trong núi không ra ngoài vẫn tốt hơn.

"Ồ?" Lý Trường Thọ nhướng mày, thấy một thứ rất kỳ quái trong mảnh vỡ kí ức.

Đánh lén thôn trang, giả vờ bị tượng đất đánh lui, trở lại trong biển ẩn nấp…

Sau đó lại đánh lén những thôn trang khác, giả bộ bị tượng đất đánh lui, trở lại trong biển ẩn nấp...

Lý Trường Thọ không nhịn được khóe miệng run run, tiếng tụng kinh vừa mới kết thúc, hắn lập tức thu người giấy, pháp bảo, túi bảo lại.

Cũng không thu lại trận pháp, vội vàng hủy đi trận pháp, thi triển Chướng Nhãn Pháp, Huyễn Hình Thuật, điên cuồng dùng thủy độn chạy về hướng đông.

Đại yêu này là người của Tây Phương Giáo!

Là cùng một bọn với đám người truyền đạo tại Hùng Trại!

Trước tiên bọn hắn tuyên truyền tinh thần của Tây Phương Giáo, chờ đại yêu đi qua đánh lén, lại dùng tượng đất đánh lui đại yêu, bày ra "thần tích", từ đó thu được một nhóm tín đồ trung thành, cung cấp phụng dưỡng hương hỏa cho Tây Phương Giáo!

Kế sách này đúng là hèn hạ, nhưng Lý Trường Thọ không có tinh thần trọng nghĩa đi vạch trần việc này, cũng không muốn có bất kỳ liên quan với Tây Phương Giáo.

Nhị Thánh Tây Phương rất thích độ người hướng tây, cũng đang mưu đồ Phong Thần.

Trước sau kiếp nạn Phong Thần, rất nhiều mâu thuẫn không đáng có giữa các môn phái, đều có bóng dáng mưu đồ đằng sau hai vị Thánh Nhân này!

Mà sau Phong Thần, một tay Lão Tử hóa hồ thành phật, buộc Tây Phương Giáo trở thành Phật Môn…

Đây là giao tranh vận mệnh của các giáo, có liên luỵ đến năm vị Thánh Nhân!

Đại La Kim Tiên ở bên trong bàn cờ này, cũng chỉ là quân cờ bị Thánh Nhân tùy ý điều khiển, còn chưa nói đến tiểu Tiên Nhân vừa độ kiếp như hắn.

Không thể trêu vào, không thể trêu vào, nhanh chạy nhanh chạy.

Nhanh như điện chớp, Lý Trường Thọ dùng thủy độn thổ độn thay nhau chạy về phía đông.

Cứ tưởng hiện tại ngày đi mười vạn dặm là cùng, nào ngờ nửa ngày đã chạy ra khỏi mười vạn dặm.

Tiềm lực cỡ này, đúng là doạ người.

Lên bờ, giấu hành tung, tìm một chỗ hoá trang lại, chuẩn bị nguỵ trang vật lý và pháp thuật đầy đủ.

Lần này Lý Trường Thọ hóa thành một thư sinh yếu đuối, tiến về phía đông bắc.

Trong ống tay áo bên tay phải cầm Nhiếp Hồn Châu, Lý Trường Thọ đang cẩn thận quan sát ký ức lẻ tẻ của đại yêu.

Không bao lâu, hắn đã thật sự tìm được một ít tin tức hữu dụng.

Thậm chí, hắn còn nghe được ba chữ Độ Tiên Môn, ở ngay trong một chủ đề có liên quan đến tiên tông Tam Giáo, chủ đề là người bên ngoài nói về đại yêu…



Khi Lý Trường Thọ chạy được năm, sáu vạn dặm.

Ở cổng Hùng Trại, một đám tráng hán, tráng nữ buồn bực ngán ngẩm, ngáp không ngớt, nhìn mấy người trên đài nhảy tới nhảy lui.

Mấy vị Luyện Khí Sĩ cũng có một chút buồn bực, ánh mắt không ngừng nhìn nhau. Theo lý thuyết, lão đại của bọn hắn nên xuất hiện rồi mới đúng, sao giờ vẫn chưa có động tĩnh?

Lão Đại ngủ quên mất rồi? Hay đi sai chỗ rồi?

Đoạn múa cầu chúc đã nhảy đến ba lần, các thôn dân đơn thuần ở phía dưới cũng đã xem thấy phiền.

"Khục!" Lão đạo kia ho nhẹ một tiếng, dừng tiếng tụng kinh, đầu tiên là gật gù đắc ý, rồi lại dùng ngữ điệu cổ quái hô: "Thờ phụng tôn thần, có thể được tôn thần che chở, đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm! Vương Tài à, ngươi đến biểu diễn cho mọi người một phen nào."

Người trẻ tuổi được tuyển chọn kia lập tức đáp ứng một tiếng, âm thầm dán lên mình một tấm phù lục, ra trước tượng đất quỳ lạy dâng hương, trước ngực, sau lưng xuất hiện ánh vàng.

Bùa này tên là Kim Cương Phù, chính là phù lục sơ cấp, ngăn cản binh khí thế tục tự nhiên là không thành vấn đề.

Nhưng mà, đệ tử trẻ tuổi này đi ra phía trước nửa bước, vừa muốn theo "quá trình", gọi một hai người đi lên dùng đao chém mình.

Nhưng đột nhiên, linh giác trong đáy lòng cuồng loạn, điên cuồng cảnh báo.

Nhìn từng sinh vật hình người cường tráng không thể tưởng nổi trong sân, cả người Vương Tài dần dần bị bóng đen thôn phệ, khóe miệng co giật mấy lần.

Đột nhiên, gã nhìn thấy sau đám người có một tiểu cô nương khả ái đôi mắt sưng đỏ, trong đáy lòng vui mừng, liền chỉ vào thiếu nữ kia nói:

"Vị cô nương này, có thể đi lên thử xem, có thể đánh bị thương ta không?"

"Ồ? Được sao?" Hùng Linh Lỵ ngẩng đầu nhìn một chút, xoa xoa hai mắt đẫm lệ, khuôn mặt nhỏ nhắn làm người hết sức thương yêu.

Nhưng khi nàng xuyên qua đám người, hai chân Vương Tài không chịu được run run trong nháy mắt.

Chuyện này...

Chuyện này...

"Thật sự có thể đánh ngươi sao?" Hùng Linh Lỵ nhỏ giọng hỏi.

"Đúng, đúng." Vương Tài quay đầu nhìn nhân vật số hai trong đoàn. Lão đạo kia trừng mắt liếc gã một cái. Vương Tài chỉ có thể đáp ứng, trong đáy lòng không ngừng nói với mình: "Tiểu cô nương này chỉ hơi cường tráng một chút, bất quá chỉ là phàm nhân."

Đúng, nàng chỉ là phàm nhân.

Chúng ta là Luyện Khí Sĩ, chúng ta...sẽ không sợ.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch