Nói đến Đan Đỉnh Phong, Lý Trường Thọ cảm thấy hứng thú nhất, một là đan lô mới sắp tới tay, còn hai chính là một vị chuyên gia luyện độc trên đó, Vạn Lâm Quân.
Hiện giờ hơn phân nửa lý luận tri thức luyện độc và gần nửa độc phương của Lý Trường Thọ, đều kiếm được trong mấy thiên độc kinh của Vạn Lâm Quân.
Vạn Lâm Quân là trưởng lão Thiên Tiên trên Đan Đỉnh Phong, còn là một vị Thiên Tiên thích luyện độc, thực lực hoàn toàn không thể dùng tu vi, pháp bảo để phân tích.
Lần trước tiểu sư muội đi Đông Hải độc chết tôm yêu, Lý Trường Thọ đã từng cân nhắc, chính là muốn thông qua việc nàng rải độc phấn ra, hấp dẫn sự chú ý của vị lão đại này.
Vị trưởng lão này dù sao cũng là cao nhân trong môn phái, dù lấy đi độc phấn Lý Trường Thọ luyện chế trong tay Linh Nga, tiếp theo cũng không có động tĩnh khác...
Lý Trường Thọ cũng không dám quá chủ động.
Một vị đệ tử trong môn phái, chủ động đi tìm trưởng lão có thủ pháp luyện độc cao minh nhất môn phái thỉnh giáo, rõ ràng sẽ làm cho người hoài nghi, vị đệ tử trong môn phái này hẳn là có tính tình vô cùng âm lãnh, muốn đi độc chết cừu nhân gì đó không đây.
Nhưng nếu đổi lại, một vị trưởng lão thích luyện độc trong môn phái, nhất định phải truyền thụ thủ đoạn luyện độc cho đệ tử trong môn phái, Lý Trường Thọ cảm thấy ấn tượng lưu lại với người khác, sẽ "nhạt nhòa" đi rất nhiều...
Chủ động và bị động là có khác biệt, liếc qua là thấy ngay.
Trong lúc cùng với Tửu Ô đạp mây chạy tới Đan Đỉnh Phong, trong lòng Lý Trường Thọ suy tư dữ dội, thật vất vả mới có một lần cơ hội đi đến Đan Đỉnh Phong, có nên an bài một dịp "Gặp gỡ bất ngờ" với vị chuyên gia luyện độc này...
Không thể quá tận lực, cũng không thể quá tùy duyên.
Nếu có thể nhận được một ít độc đan và độc kinh ở chỗ Vạn Lâm trưởng lão, quả nhiên là không thể tốt hơn, cho dù là vì vậy mà bị một bộ phận chú ý đến cũng xứng đáng.
Mây trắng chuyển qua nơi hai sơn phong, Tửu Ô chắp tay cười nói: "Nhìn đi, đó chính là Đan Đỉnh Phong."
Lý Trường Thọ cười gật gật đầu, nhìn về dãy sơn phong hình bầu rượu phía trước kia, ánh mắt toát ra mấy phần chờ mong.
"Để xem lần này có thể gặp được Vạn Lâm Quân tiền bối không, cưỡng cầu ngược lại không hay lắm"
Trên Đan Đỉnh Phong có hai tòa nhà, đúc khí và luyện đan các.
Phía trên đỉnh ngọn núi này, số lượng Luyện Khí Sĩ cũng không quá nhiều, chỉ có hơn trăm người. Bao gồm ba vị Thiên Tiên trưởng lão, hơn ba mươi vị Chân Tiên, Nguyên Tiên, cùng mười mấy vị đệ tử, còn lại tất cả đều là đệ tử tạp dịch.
Lý Trường Thọ cùng với Tửu Ô hạ xuống tiểu viện đãi khách giữa sườn núi Đan Đỉnh Phong, liền có đệ tử tạp dịch dẫn đường dâng trà.
Rất nhanh, một vị nam Chân Tiên mang trường bào xanh thẳm, đầu buộc đạo quan bát quái đến gặp mặt, vị nam tiên này có thể hình hơi tròn, mặt lộ vẻ phúc hậu, cực kỳ giống...
Di chứng ăn nhiều đan dược.
"Tửu Ô sư đệ, mấy năm này làm sao ít đi tới bên này vậy?"
Tửu Ô thở dài: "Ài, luôn bị phái đi ra ngoài hối hả ngược xuôi, không được thanh nhàn chút nào."
"Còn không phải do sư đệ ngươi được môn phái tín nhiệm sao!" Tiên Nhân mặt tròn mỉm cười nói xong, liếc nhìn Lý Trường Thọ, liền dùng tay làm dấu mời: "Bách Phàm Điện đã cho chỉ lệnh, vừa vặn có mấy chiếc đan lô để đó không dùng, ta mang các ngươi đi chọn lựa."
Lý Trường Thọ đứng sau lưng Tửu Ô, dù cao lớn hơn rất nhiều so với Tửu Ô sư bá, nhưng cứ giống như là không khí vậy.
Tửu Ô cũng giới thiệu cho Lý Trường Thọ, vị Tiên Nhân mặt tròn này tên là Liễu Phi Tiên, cũng là chấp sự trong môn phái như Tửu Ô, ngày thường phụ trách xử lý tạp vụ cho Đan Đỉnh Phong.
Lý Trường Thọ hành lễ hô một câu sư bá, Liễu Phi Tiên cũng cười động viên Lý Trường Thọ vài câu, sau đó không trò chuyện thêm gì cùng hắn.
Ba người cưỡi mây bay ra từ tiểu viện, không nhanh không chậm bay về hướng một u cốc.
Liễu Phi Tiên cùng với Tửu Ô một đường nói chuyện phiếm, Lý Trường Thọ ở phía sau mắt nhìn mũi, tai nghe tâm, cũng không nhìn nhiều cảnh sắc chung quanh.
Bên ngoài u cốc có một tòa đại trận, ngoài việc ngăn cách tiên thức điều tra, còn có hiệu quả phòng hộ nhất định.
Vào tới trong đại trận, hoa thơm cỏ lạ chim hót véo von đập vào mắt vào tai, tiên quang lưu chuyển khắp nơi.
Một mảnh rừng thưa tô điểm mấy chục nhà cỏ và lầu nhỏ, lúc này hơn phân nửa đều mở ra trận pháp ngoài phòng, Tiên Nhân, đệ tử trong đó đều đang tu hành.
Nơi này khúc kính thông u, trong rừng có cười nói.
So với Tiểu Quỳnh Phong nhà mình, nơi này xác thực…nhìn giàu hơn không ít.
Đi theo sau hai vị Chân Tiên, đến được một phòng lớn có trận pháp che đậy.
Liễu Phi Tiên nhanh chóng đóng trận mở cửa, có thể thấy khắp nơi trong đó chứa một ít bụi đất, mấy đan lô cao đến mấy trượng đặt trong góc, các nơi còn có một ít bồ đoàn tạp vật.
Lý Trường Thọ xem một chút liền chọn được một lò luyện đan trong đó.
Chất liệu của lò luyện đan này vốn không bằng Tử Kim Đại Lô do hắn tu bổ, nhưng mà là bảo vật mới tinh, cấm chế trong đó cũng không thiếu, uy năng tổng thể, còn cao hơn một chút so với đan lô kia.
Thứ này cũng không tệ, dù sao bề ngoài hắn chỉ là một vị đệ tử cảnh giới Phản Hư, cũng không dùng đến lò luyện đan quá tốt...
Bên kia, Tửu Ô lộ ra mấy phần ý cười, miệng vẫn cười mắng: "Liễu sư huynh này, ngươi cho mấy món đan lô này, cũng không tránh khỏi quá keo kiệt đi! Công lao lần này Trường Thọ sư điệt lập không nhỏ, trong môn phái khen thưởng, cho hắn đến Đan Đỉnh Phong tự tay lựa chọn một đan lô để sử dụng. Tới đây rồi, da mặt ta dày thêm cũng được, nhưng ngươi cũng đừng nghĩ cứ tuỳ tiện như vậy liền đuổi người đi!"
Sắc mặt của Liễu Phi Tiên có một chút xấu hổ, vội nói: "Sư đệ nói sớm không phải được sao, đi qua đây, chúng ta đi một chỗ khác."
Trong lòng Lý Trường Thọ muốn nói với Tửu Ô tiếng cám ơn, vừa định nói một câu lò này được rồi, thình lình lại nghe một tiếng kêu nhẹ từ ngoài cửa vọng vào.
"Trường Thọ? Người đến là đệ tử Tiểu Quỳnh Phong, Trường Thọ ư?"
Tửu Ô ngẩn ra, Liễu Phi Tiên sững sờ, trong lòng Lý Trường Thọ lại vui mừng tưng bừng.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, ngoài cửa có một lão giả gầy gò chống gậy.
Cây gậy có một tầng da bao bọc, lão giả này có khuôn mặt dúm dó có một chút lạnh lẽo cứng rắn, nhưng hai mắt lão sáng ngời có thần, tóc dài xám trắng không gió mà bay, đạo bào trên người tản ra một chút hương vị gay mũi...
Vạn Lâm Quân trưởng lão!
Liễu Phi Tiên và Tửu Ô vội vàng tiến lên hành lễ.
Tửu Ô vội truyền âm với Lý Trường Thọ nói: "Vị này là trưởng lão Đan Đỉnh Phong! Ngươi hô một tiếng tổ sư bá là được."
"Đệ tử Tiểu Quỳnh Phong Lý Trường Thọ, bái kiến tổ sư bá."
Lão giả này gật đầu đáp lại, khóe miệng rung động, nở nụ cười nhìn vô cùng âm lãnh.
Liễu Phi Tiên và Tửu Ô cùng nhau khẽ run rẩy, vô thức lui về sau hai bước.
Bọn họ làm sao lại chọc tới vị Độc Tiên ngày thường cực ít ra ngoài giao du này vậy?
Vạn Lâm Quân cũng không hàn huyên nửa câu, chỉ thẳng vào Lý Trường Thọ, hỏi một câu: "Hồ Tâm Đan luyện chế như thế nào?"
Cuối cùng cũng đến rồi, phục bút chính mình chôn xuống từ mấy năm trước!
Lý Trường Thọ trầm ngâm một chút, cúi đầu bảo trì tư thế vái chào, mồm miệng rõ ràng mang theo thần sắc khẩn trương, nói: "Theo tỉ lệ, lấy ba phần tinh huyết Linh Hồ, một phần Trọc Mục Thảo, hai phần Mật Ô Đoạn Hồn Thảo, một phần Hồng Vũ Thảo, một chút Phi Trại Thủy, một chút bụi phấn Nhất Không Thảo...dùng lãnh hỏa nung sáu canh giờ, là được Hồ Tâm Đan."
Vạn Lâm Quân trưởng lão chậm rãi gật đầu, khóe miệng tươi cười trở nên càng...dọa người!
"Nếu như thêm hai phần Thi Lan Phấn, đổi thành u hỏa luyện chế mười hai canh giờ, thì được cái gì?"
Lý Trường Thọ đáp: "Minh Hồ Tán Tâm Đan."
"Nếu bỏ đi Mật Ô Đoạn Hồn Thảo, thêm vào ba phần Đan Dương Liên Phấn, hai phần Phiêu Sương Sa, dùng Bạch Minh Hỏa luyện chế hai mươi bốn canh giờ, thì được cái gì?"
Lý Trường Thọ trầm ngâm, thời gian trầm ngâm lần này hơi dài chút.
Tửu Ô ở bên cạnh có một chút nóng nảy, liên tục nháy mắt với Liễu Phi Tiên.
Liễu Phi Tiên lại không ngừng lắc đầu nhẹ, ra hiệu Tửu Ô tuyệt đối đừng nói chuyện...
Vị trưởng lão này, chỉ cần một cục cứt mũi, cũng có thể độc chết hai Chân Tiên bọn họ!
Ngoài cửa, nụ cười tươi của Vạn Lâm Quân trưởng lão càng lúc càng âm lãnh, hai mắt cũng hơi híp lại, tinh quang lấp lóe.
Tửu Ô không ngừng cân nhắc lời nói, lão thật không quen với vị trưởng lão này, nhưng xem biểu tình vị trưởng lão này...
Nhìn kiểu gì cũng giống như muốn cho Lý Trường Thọ bốc hơi!
Mà lúc này Lý Trường Thọ lại trả lời: "Một viên đan vô dụng."
Khóe miệng của Tửu Ô lập tức co quắp, muốn cầu xin giùm cho hắn.
Nhưng lúc này, nụ cười của Vạn Lâm Quân trưởng lão lại biến mất, mặt lộ vẻ nghiêm trọng, hỏi: "Vì sao vô dụng?"
"Dược tính trung hòa." Lý Trường Thọ cau mày nói: "Bạch Minh Hỏa vốn là ôn hòa, lại là hoả trung tính, mà lúc này bên trong đan phương nóng lạnh trung hoà, dược tính các dược liệu bị triệt tiêu...mặc dù có thể thành đan, lại là đan vô dụng."
"Ồ?" Vạn Lâm Quân chống gậy bước nửa bước về phía trước.
Tửu Ô vội vàng bước tới, hành lễ vái chào: "Trưởng lão, vị tiểu bối trẻ tuổi này rất được đệ tử của sư tôn coi trọng, nếu như có lỡ xúc phạm ngài, nể mặt mũi đệ tử của sư tôn, xin trưởng lão tha thứ cho!"
Vạn Lâm Quân liếc nhìn đạo nhân lùn một chút, vẫn không thèm nói chuyện với đạo nhân lùn, tiếp tục nhìn Lý Trường Thọ, hỏi: "Hai chữ dược tính ngươi mới vừa nói, rõ ràng là độc vật."
Lý Trường Thọ lộ ra vẻ khẩn trương, lại cúi đầu cúi người, nói ra một câu hắn đã chuẩn bị sẵn suốt mấy chục năm, dựa theo sự tích bình sinh của vị trưởng lão này mà hắn tìm được, có khả năng đâm một nhát vào trái tim vị trưởng lão này, nói: "Độc, là thuộc về dược, giống như nấu nướng thức ăn, có đủ vị ngọt bùi cay đắng, dược cũng thế."
Cả căn phòng lớn lập tức an tĩnh lại, Liễu Phi Tiên quay đầu trừng mắt với Lý Trường Thọ, trong mắt cũng mang theo vài phần nôn nóng.
Nói mò cái quái gì vậy?
Độc và dược làm sao lại nói nhập làm một được!
Mà Tửu Ô cảm giác được một ánh mắt rơi vào đỉnh đầu mình, đạo nhân lùn ngẩng đầu nhìn lên vừa vặn trông thấy cặp mắt hẹp dài của Vạn Lâm Quân, cùng với...
Khóe miệng cười lạnh cứng ngắc của Vạn Lâm Quân.
Lão giả nói: "Ta mượn hắn mấy ngày, được không?"
"Ngài, ngài xin cứ tự nhiên."
"Ừm!" Vạn Lâm Quân gật gật đầu, nói với Lý Trường Thọ: "Ngươi, đi theo ta."
Lý Trường Thọ cúi đầu xác nhận, sau khi hành lễ với Tửu Ô và Liễu Phi Tiên, chậm rãi rời đi, cúi đầu đi theo sau lưng lão giả.
Còn chưa đi được vài chục bước, Vạn Lâm Quân trưởng lão lại quay đầu hỏi một câu: "Ngọc Minh Đan luyện chế như thế nào?"
"Đệ tử chỉ biết tàn phương, chủ tài là ba phần nước U Minh Vong Xuyên, ít nhất phải ngàn năm, hai lõi hoa Ưng Sầu Lan từ ngàn năm đến nhiều nhất ba ngàn năm..."
"Ưng Sầu Lan vì sao nhất định phải từ ngàn năm đến ba ngàn năm?"
"Dù dược tính không xung đột hay mâu thuẫn với nhau thì chắc chắn cũng sẽ ảnh hưởng lẫn nhau, nếu tuổi quá cao và dược tính quá mạnh sẽ dễ phá hủy sự cân bằng bên trong đan. Đệ tử thấy trên kinh văn có ghi, luyện đan, cũng không phải cứ số năm càng cao là càng tốt, trọng yếu nhất là phải thích hợp."
"Ngươi đọc kinh văn kia ở đâu?"
"Ngoại điện Đạo Tàng Điện, trên giá sách có mấy quyển kinh văn liên quan không ít tới luyện đan, đệ tử đọc kỹ, cũng suy nghĩ rất nhiều...hẳn là, những độc kinh đó là do ngài viết?"
"Ha ha, không tệ." Gió nhẹ mang theo lời nói đến trước khi thân ảnh hai người biến mất tại một con đường nhỏ vắng vẻ.
"Phù..." Tửu Ô thở dài một hơi, xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán.
Vừa mới nảy vị Thiên Tiên trưởng lão này vẫn chưa hiển lộ nửa điểm uy nghiêm Thiên Tiên, nhưng năm chữ "độc chết Tiên Nhân khác" làm cho lông mao toàn thân người ta dựng đứng...
Tiên Nhân hơi mập bên kia tiến tới, truyền âm hỏi một câu: "Tiểu bối này có lai lịch gì? Ta chưa bao giờ thấy sư bá có vẻ mặt ôn hòa như vậy!"
"Ngươi nói đó là vẻ mặt ôn hoà?" Tửu Ô trừng mắt nhìn Liễu Phi Tiên, vừa định trả lời, sau đó nghĩ đến điều gì, lập tức lắc đầu ngoay ngoảy: "Đừng hỏi ta, ta cái gì cũng không thể nói."
Liễu Phi Tiên ngoẹo đầu, chau mày.
Nửa tháng sau, lúc chạng vạng tối.
Lý Trường Thọ cưỡi mây trắng, khuôn mặt bình tĩnh rời Đan Đỉnh Phong, bay về phía Tiểu Quỳnh Phong nhà mình.
Một đường không có một chút gợn sóng nào, lúc hắn trở lại Tiểu Quỳnh Phong, Hữu Cầm Huyền Nhã đã đi từ lâu.
Trở về đan phòng, từ trong pháp khí trữ vật xuất ra một toà đan lô cao hai trượng đen nhánh, sắc mặt hắn cũng không có dị động gì.
Chờ đến lúc hắn mở ra trận pháp các nơi xung quanh, thì thay xà đổi cột, lấy người giấy canh giữ ở nơi đây, chính mình chui lỗ nhỏ vào mật thất dưới đất, nghiêm mặt, ngồi ở sau bàn đọc sách.
Tay trái phất qua mặt bàn, từng khối ngọc bài, một loạt bình ngọc bày đầy mặt bàn...
Lý Trường Thọ mỉm cười, trong lòng bùi ngùi mãi.
Cuối cùng, cũng ép khô độc kinh của vị trưởng lão này!
Còn lấy đi của vị trưởng lão này một số lớn độc đan linh đan!
Nhưng cũng bởi vậy mà thiếu một nhân tình lớn, về sau nhất định phải tìm cơ hội trả lại, kết thúc phần nhân quả này mới được.
Nói tới những độc kinh này, đối với Lý Trường Thọ là rất trọng yếu.
Mà những "bản mẫu, tham chiếu" của Vạn Lâm Quân trưởng lão cho hắn cầm về, còn trọng yếu hơn!
Bởi vì những thứ này có thể giải quyết một vấn đề khó khăn không nhỏ của Lý Trường Thọ "làm như thế nào giải thích đối với môn phái, khi sau này chính mình vạn nhất phải dùng, những độc đan kia có thể độc chết Thiên Tiên, rốt cuộc đến từ đâu!
Nói thẳng ra Vạn Lâm Quân trưởng lão ban thưởng là được.
Trên đời này, làm gì có cơ duyên tự nhiên lấy được, đơn giản là một lần mưu tính vượt qua mấy năm, mấy chục năm.
Vị Độc Tiên trưởng lão này...
Trong đáy lòng hiện lên vẻ cười lạnh cứng ngắc của vị trưởng lão kia, Lý Trường Thọ mỉm cười càng sâu.
Kỳ thật tính cách cũng rất khả ái, say mê đan, độc chi đạo, cũng không có quá nhiều tâm cơ tạp niệm.
Đột nhiên, Lý Trường Thọ cảm giác hai đùi trong có một chút, có một chút...ngứa?
Giống hệt với khoảng thời gian trước, thường xuyên bị ngứa nách!
Ui cha!
Cái quỷ gì đây?
Lý Trường Thọ ngoẹo đầu, trong lòng vội vàng xua tán đi khuôn mặt vị trưởng lão kia, cẩn thận cảm thụ được trạng thái của mình, cảm giác "ngứa" rất nhanh liền biến mất không thấy gì nữa.
Dọa hắn nhảy dựng lên, còn nghĩ nguyên nhân là do hắn xem «Bách Mỹ Lão Hậu Đồ» quá nhiều đột nhiên có đam mê kỳ lạ.
Lý Trường Thọ nhăn nhó một hồi.
Chính mình bị làm sao vậy? Gần đây thân thể vẫn luôn có dị động không thể giải thích được?
Sau khi thành tiên, thật sự phải cũng cố tiên cơ một phen.