Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Sư Phụ Ta Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá

Chương 19: bí cảnh

Chương 19: bí cảnh

“Chuyện lớn như vậy, ai mà không biết.” Từ Phàm cười nói, sau đó dẫn hai người đi vào đình nghỉ mát tiếp khách.

Lúc này, Vương Vũ Luân lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một hộp thức ăn lớn, từ trong đó lấy ra bốn món nóng, bốn món lạnh, lại còn hai món canh, tổng cộng có mười món.

Mộ Dung Thiến Nhi lại lấy ra một vò linh tửu.

“Hương vị này, là món ăn do đầu bếp chính của Túy Tiên lâu làm đây mà, rượu là loại thượng hạng của tửu điếm họ, Vân Trung Túy.”

“Ta nói có đúng không.” Từ Phàm nhìn sang hai người cười và nói.

“So với trước kia đã tiến bộ rồi, trước kia dạy cho ngươi rất nhiều thứ, ngươi chỉ biết đem thịt yêu thú tới, lại còn bắt ta tự mình làm chứ.”

“Có bản lãnh rồi, ai dạy thế.” Từ Phàm nheo mắt nhìn Vương Vũ Luân nói, với bàn đồ ăn này, tuyệt đối không phải là chủ ý của hắn.

Vương Vũ Luân sờ sờ đầu cười hề hề, trước khi đến hắn ta rất muốn đem thịt yêu thú đến để Từ Phàm gia công, sau đó thì bị Mộ Dung Thiến Nhi ngăn lại.

Đặc biệt mua từ một tửu lâu ngon nhất ngoại môn một bàn thức ăn và linh tửu đến đây.

Từ Phàm gắp một miếng thịt tương bỏ vào miệng, bắt đầu nhâm nhi thưởng thức.

“Nói đi, có chuyện gì.”

Từ Phàm ta chưa ăn bữa trưa miễn phí bao giờ.

“Là như vậy, Từ đại ca.” Vương Vũ Luân hơi ngại ngùng.

“Khoảng thời gian trước khi ta với Thiến Nhi đi ra ngoài làm nhiệm vụ, gặp phải một con Phệ Hồn Thú Luyện Khí tầng chín.”

“Tuy ta với Thiến Nhi đã chạy rất nhanh, nhưng Thiến Nhi vẫn nhiễm phải hơi thở của con Phệ Hồn Thú, bây giờ Thiến Nhi đêm nào cũng ngủ không ngon.”

“Cứ có một cái quỷ mị gì đó khiến cho Thiến Nhi muốn đi tìm kiếm cái con Phệ Hồn Thú đó.”

“Cho nên lần này đến đây, muốn hỏi xem Từ đại ca có cách nào không.” Vương Vũ Luân lựa lời mà nói.

Từ Phàm trợn mắt với Vương Vũ Luân, một tay kết pháp ấn.

Sau khi trải qua một loạt các pháp ấn bí truyền phức tạp, trên đỉnh đầu Từ Phàm xuất hiện một vầng linh quang trắng toát, tỏa ra khí tức tinh lọc vạn vật, bay về hướng đỉnh đầu Mộ Dung Thiến Nhi hạ xuống.

‘Minh Quang Tịnh Hóa’

Mộ Dung Thiến Nhi chỉ cả thấy toàn thân thư thái, một luồng khí đen bay lên từ cơ thể nàng.

Từ Phàm tùy tay đánh ra một quả cầu lửa trực tiếp đánh tan luồng khí đen ấy.

“Mất mặt quá, một Luyện Khí tầng năm như ngươi lại bị một con Phệ Hồn Thú rượt chạy, cuối cùng còn khiến cho vợ mình bị thương nữa chứ.” Từ Phàm nói một cách ghét bỏ.

“Đó là Luyện Khí tầng chín đó.” Vương Vũ Luân lớn tiếng nói.

“Đấy cũng đáng chết.”

Ngay tại lúc này, Mộ Dung Thiến Nhi mới phục hồi lại từ trong sự khếp sợ.

“Từ đại ca, ngươi đã luyện Tịnh Hóa thuật đến cấp cao nhất rồi sao?”

Nàng biết rằng, chỉ có luyện Tịnh Hóa thuật đến cấp cao nhất mới có thể tinh lọc dị dạng của tầng lớp linh hồn.

“Ồ, luyện đại vậy thôi, không ngờ lại luyện đến cấp cao.” Từ Phàm thản nhiên nói, thường thì là một thuật pháp, hắn chỉ cần nửa tháng là có thể luyện đến trình độ cao nhất.

“Từ đại ca lợi hại thật.” Mộ Dung Thiến Nhi giờ mới tin lời tình lang của mình nói.

“Ăn nhanh đi, không thôi tí nữa đồ ăn nguội hết rồi.”

Sau khi cơm no rượu say, Mộ Dung Thiến Nhi thu dọn bát đĩa và đũa trên bàn vào trong hộp đá, bắt đầu cạnh bên trò chuyện với hai người họ, tỏ ra rất ngôn hạnh.

“Từ đại ca, lần này tông môn mở ra bí cảnh, ngươi có đi không.”

“Với sức mạnh của Từ đại ca, chắc chắn sẽ có thể thu hoạch được rất nhiều.” Vương Vũ Luân nói.

“Không đi đâu, nguy hiểm lắm, sống cho tốt không được sao?” Từ Phàm lắc đầu nói, bất cứ nơi nào xảy ra chiến đấu hắn cũng không muốn đi.

“Từ đại ca, ngươi không đi thật sao, nghe nói trong bí cảnh có truyền thừa của tu sĩ đại năng đó.”

“Ngày xưa cũng có người phát hiện một cuốn chép tay của Luyện Khí Tông sư trong bí cảnh, trong đó còn có ghi lại rất nhiều phù văn đã bị thất truyền.”

Nghe được tin tức này, Từ Phàm hơi hứng thú, bởi vì muốn trở thành một Luyện Khí đại sư ưu tú, chuẩn bị các dạng phù văn là điều không thể thiếu được.

Một Luyện Khí sư đúng tiêu chuẩn, chí ít trong tay nắm bắt hơn ngàn loại phù văn, nhưng mà hiện nay phù văn mà Từ Phàm nắm bắt được chỉ có hơn tám mươi loại.

“Từ đại ca, ta biết tính cách của ngươi, bí cảnh này bọn ta đã sớm chọn lọc qua rồi.”

“Trong bí cảnh chỉ có yêu thú cấp Luyện Khí, nhiều nhất thì cũng là yêu thú Luyện Khí cấp cao.”

“Chiếu theo thực lực của đại ca, an toàn là có thể bảo đảm chắc.” Vương Vũ Luân khuyên bảo nói, hắn biết là gần đây Từ Phàm mê mẩn cái vụ Luyện Khí.

“Đúng thế, trong đó có truyền thừa của Luyện Khí Tông sư, Từ đại ca chả lẽ không động lòng sao.” Mộ Dung Thiến Nhi bên cạnh cũng nói bồi thêm.

“Các ngươi người hát người phụ họa, có phải có ý đồ gì đây hả?” Từ Phàm đưa mắt nhìn vào cặp vợ chồng trước mặt hỏi.

“Hì hì, ta chỉ là muốn theo sau lưng Từ đại ca húp miếng canh thôi mà, gần đây hơi nghèo tí.”

Sau khi có thêm đạo lữ, Vương Vũ Luân mới phát hiện linh thạch luôn không đủ dùng, tuy Thiến Nhi có linh thạch, nhưng là đại nam nhân sao có thể để cho nữ nhân tiêu linh thạch được.

Từ Phàm không để dấu vết nhìn Mộ Dung Thiến Nhi một phen, bày tỏ hiểu rõ.

“Ngươi khẳng định rằng, trong đó chỉ có yêu thú Luyện Khí kỳ phải không.” Từ Phàm trầm tư một lúc rồi hỏi.

“Đúng, chỉ có yêu thú Luyện Khí kỳ.” Vương Vũ Luân khẳng định.

“Vậy khi nào thì đi đây.”

“Mười ngày sau, tập hợp ở Thiên Mật phong, phí vào bí cảnh của mỗi một người là một ngàn linh thạch.” Vương Vũ Luân nói.

Sau khi tiễn hai người về, Từ Phàm bắt đầu chỉnh đốn lại các thuật pháp mà hắn đã học được, đối với việc sắp phải đi đến những nơi có thể sắp xảy ra trận chiến, hắn đặc biệt chú trọng.

Từ Phàm vẫy tay, trên không trung xuất hiện một trăm viên bi sắt lớn nhỏ cỡ quả bóng bi-a, trong tay hắn đột nhiên xuất hiện tia chớp, bắt đầu kiểm tra từng viên một, đồng thời khắc lên trên đó những chữ phù văn bí ẩn.

“Không biết là có hữu dụng hay không, loại thuật pháp này vẫn chưa được thử nghiệm, không biết sức mạnh có lớn như tưởng tượng hay không.” Từ Phàm nói khi sờ vào quả cầu sắt trên tay.

“Không được, một trăm quả hơi không an toàn, ta phải luyện chế thêm một ít.”

Từ Phàm nói xong đã đến phòng luyện khí do bản thân xây dựng, dùng linh thạch bày ra Linh Hỏa trận, lấy ra một đống quặng thô tinh thiết bắt đầu cô động mấy viên cầu sắt.

Ngày hôm sau, Từ Phàm đi đến nơi tụ tập của Liên minh, ở một nơi trên tầng ba của tòa nhà trên Thương Linh phong….

Từ Phàm vừa đến đã nhận được sự hoan nghênh của toàn bộ đệ tử trong Liên minh.

“Xin chào Từ sư huynh.”

“Từ sư huynh xin mời dùng trà.”

“Từ sư huynh ăn sáng chưa, để ta đi đến Tiên Linh lâu mua một phần nhé.”

Lúc này, Bàng Phúc bước ra.

“Từ sư đệ hôm nay lại có nhã hứng đến tổng bộ của Liên minh thế?” Bàng Phúc cười và nói, kể từ khi Từ Phàm tài trợ cho Liên minh vài đợt linh đan hấp dẫn, Từ Phàm đã lọt vào danh sách cốt lõi của hắn, cho nên tất cả đều cần phải được chăm sóc kỹ càng.

“Qua đây xem nào, mấy cái nhiệm vụ mua linh đan ngày hôm qua vẫn còn chứ.” Từ Phàm cười nói, không ai đánh kẻ chạy lại, đối với Bàng Phúc hắn cũng hơi thiện cảm.

“Đây, đây, Từ sư đệ đang nói mấy cái nhiệm vụ kia à.”

“Vậy mấy cái nhiệm vụ cần mua Tốc Linh đan và Đoán Thể đan ấy.” Từ Phàm buột miệng nói.

“Từ sư đệ có thể luyện chế ra Đoán Thể đan cao phẩm rồi à.” Bàng Phúc kinh ngạc mừng rỡ nói, thường thì những Luyện Đan sư có thể luyện ra linh đan cao phẩm đều là nhân vật chạm tay có thể bỏng trong mắt tu sĩ khác.

Một viên linh đan trung phẩm, một Luyện Đan sư sau khi trải qua hàng trăm nghìn lần luyện chế là có thể thuần thục nắm bắt được, nhưng muốn luyện chế một viên cao phẩm thì cần phải có tài năng thiên phú.

“May mắn thay, đã làm được một vài chai.”

Nhìn thấy thái độ cung kính của Bàng Phúc, Từ Phàm cảm thấy âm thầm trong lòng hơi sung sướng, tuy rằng tính tình điệu thấp, nhưng thỉnh thoảng giả làm màu vẫn rất vui vẻ.


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch