Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Sử Thượng Đệ Nhất Mật Thám

Chương 202: Vân Trung Hạc ta muốn nghịch thiên! (1)

Chương 202: Vân Trung Hạc ta muốn nghịch thiên! (1)





Vân Trung Hạc hỏi: "Điều kiện gì?"

"Tiền!" Mạc Thu cười: "50 năm trước Lạc Diệp lĩnh vẫn còn rất hoang vu, lấy đâu ra nhiều ruộng tốt như bây giờ? Năm mươi năm qua, Mạc thị gia tộc chúng ta đã đổ vào Lạc Diệp lĩnh biết bao nhiêu nhân lực, vật lực, dốc sức khai khẩn ruộng đồng, kiến tạo thuỷ lợi. Những điều này đâu có thuộc về Liệt Phong cốc các ngươi, đúng chứ?"

Nghe qua rất có đạo lý a.

Mạc Thu nói: "Minh chủ tôn kính! Chư vị đại nhân! Tỉnh thành chủ! Không lẽ mọi người muốn chúng ta cứ thế trả lại Lạc Diệp lĩnh mà không nhận được chút bồi thường nào sao? Thành quả 50 năm xây dựng của chúng ta cứ thế mà dâng lên cho người sao?"

Đạm Đài Diệt Minh gật đầu.

Đông đảo chư hầu ở đây cũng gật đầu.

Vân Trung Hạc nói: "Vậy các ngươi muốn bồi thường bao nhiêu?"

Mạc Thu nói: "Nếu quy thành bạc thì nhân lực, vật lực chúng tiêu tốn hàng năm ở Lạc Diệp lĩnh tuyệt đối không ít hơn 10 vạn lượng. Năm mươi năm là năm triệu lượng. Lợi tức năm mươi năm qua chí ít cũng đạt 15 triệu lượng. Giờ ta tận lực chiết khấu một lần, Liệt Phong thành chỉ cần bồi thường mười triệu lượng, chúng ta lập tức trả lại Lạc Diệp lĩnh cho các ngươi."

Toàn trường nghe xong đồng loạt hít sâu một hơi, nín thở.

Mười triệu lượng bạc?

Ta nghe nhầm chăng?

Một khi xuất ra số bạc trên trời này, kể cả thế lực siêu cấp cường đại như hai đại đế quốc cũng phải thương cân động cốt.

Liệt Phong cốc mặc dù cũng là nhất phương hào phú, nhưng trong vụ thảm án Bạch Ngân kia, Tỉnh Trung Nguyệt có dùng hết tất cả khí lực cũng chỉ lòi ra được 50 vạn lượng mà thôi.

Lúc trước, Vân Trung Hạc nghĩ nát cả óc mới kiếm được hơn triệu lượng bạc.

Mà phương thức kiếm tiền đó chỉ có thể dùng một lần. Tuyệt đối không thể tái diễn.

Kể cả có rao bán Liệt Phong cốc mấy lần đi chăng nữa cũng không đủ mười triệu lượng bạc.

Mạc Thu mỉm cười: "Nếu trước mười bảy tháng sáu, Liệt Phong cốc có thể xuất ra mười triệu lượng bạc bồi thường, chúng ta nguyện ý trao trả Lạc Diệp lĩnh."

Quên mười triệu lượng này đi! Dù một triệu cũng không móc ra được.

Vân Trung Hạc bất chợt nhìn sang Đạm Đài Diệt Minh. Phản ứng của Đạm Đài gia tộc lúc này mới đúng là chân ý.

Đương nhiên, Vân Trung Hạc và Tỉnh Trung Nguyệt đã sớm biết Đạm Đài Diệt Minh sẽ phản ứng ra sao.

Để duy trì lợi ích cho Đạm Đài gia tộc, lão nhất định sẽ không dễ dàng buông tha Lạc Diệp lĩnh.

Tẩy Ngọc thành Mạc thị và Liệt Phong cốc Tỉnh thị đều là chư hầu đứng hàng thứ năm, thứ sáu ở Vô Chủ chi địa. Hai nhà này đấu đá lẫn nhau mới là chuyện có lợi với Đạm Đài gia tộc.

Một khi Lạc Diệp lĩnh về lại tay Tỉnh thị, lại có thêm Vân Trung Hạc phụ tá, Liệt Phong cốc ắt sẽ vươn lên ba vị trí đầu tiên.

Nhưng bởi vì quan hệ thông gia, cộng với ân cứu mạng của Vân Trung Hạc, nên lão không thể không đứng ra chủ trì, thiên vị Liệt Phong cốc một chút.

Dù sao thân là chư hầu minh chủ, sau này lão còn muốn thống nhất toàn bộ Vô Chủ chi địa, muốn thành tựu Vương giả bá nghiệp. Vậy nên, lấy đức phục người rất quan trọng, dù giả nhân giả nghĩa cũng được. Thanh danh của Đạm Đài gia tộc cũng vô cùng trọng yếu.

Cảm nhận được ánh nhìn của Vân Trung Hạc, Đạm Đài Diệt Minh khẽ cau mày, lên tiếng: "Con số mười triệu lượng thực quá mức hoang đường. Đừng nói Liệt Phong cốc, mà toàn bộ Vô Chủ chi địa cũng chẳng có nhà nào xuất ra được. Thậm chí, tất cả chư hầu ở Vô Chủ chi này góp vào cũng vẫn không đủ. Còn muốn trong vòng hơn mười ngày lấy ra nữa, đúng là hoang đường. Ngọc Thụ Lâm Phong bụ bẫm mĩ miều đích Chưởng Thiên."

Lão vừa dứt lời, toàn trường lập tức liên tưởng đến hình tượng một vị đệ nhất chư hầu quang minh lỗi lạc.

Nhưng Vân Trung Hạc thì âm thầm cười lạnh. Phán đoán của hắn trước đó không hè sai. Vị Đạm Đài Diệt Minh đại nhân này cơ bản sẽ không để Mạc thị cứ thế nhả Lạc Diệp lĩnh ra.

Hai bên hẳn đã sớm thông đồng, lúc này mới người tung kẻ hứng, ông đấm bà xoa.

Nghe thấy Đạm Đài Diệt Minh trách cứ, Mạc Thu lập tức đứng dậy, khom người ôm quyền thi lễ: "Đạm Đài đại nhân, ta đã biết sai."

Sau đó, Mạc Thu lại đảo mắt nhìn quanh hội trường một lượt, rồi cất tiếng: "Ta nguyện ý hạ thấp khoản bồi thường xuống còn năm triệu lượng, đồng thời kỳ hạn trong vòng một năm phải trả lại. Một khi số bạc này được thanh toán, Mạc thị chúng ta sẽ lập tức rút khỏi Lạc Diệp lĩnh, trả lại cho Tỉnh thị gia tộc. Tuyệt đối không chậm trễ, dù chỉ nửa ngày. Đây xem như thành ý của Mạc thị gia tộc chúng ta đi."

Đạm Đài Diệt Minh nghe xong chỉ hơi nhíu cau mày, nhưng cũng không nói gì nữa.

Lúc này, hẳn đã có không ít người nhìn ra hết thảy chỉ là một vở kịch mà thôi.

Mười triệu lượng không bỏ ra nổi. Vậy thì năm triệu có thể muốn là lấy ra được sao?

Không bỏ ra nổi!

Cho dù có thời gian một năm cũng không bỏ ra nổi.

Vả lại, Liệt Phong cốc hiện giờ có chèo chống được thêm một năm nữa không vẫn là điều khó nói. Thiếu bạc còn chấp nhận được, nhưng không thể sống thiếu lương thực.

Nếu Liệt Phong cốc đáp ứng điều kiện này thì sẽ có chuyện gì phát sinh?

Dù Đạm Đài gia tộc đã công khai giải trừ chế tài phong tỏa Tỉnh thị gia tộc, nhưng vẫn chẳng có ai muốn bán lương thực cho Liệt Phong cốc.

Liệt Phong cốc vẫn có khả năng chết đói.

Đương nhiên, tiếp theo, Đạm Đài gia tộc có thể sẽ ra vẻ trượng nghĩa, cung cấp một chút lương thực cho Liệt Phong cốc.

Nhưng chút lương thực ấy tuyệt đối không ăn được bao lâu.

Cứ đà này, có lẽ không đến nửa năm Liệt Phong cốc sẽ chính thức đi tong.

Đến lúc đó thì chẳng cần nhắc đến chuyện trả lại Lạc Diệp lĩnh làm gì nữa.

Đương nhiên, chuyện Tỉnh thị lụn bại cũng chẳng đem lại lợi lộc gì nhiều cho Đạm Đài gia tộc

Giết chết Tỉnh Trung Nguyệt, sau đó dựng Tỉnh Vô Biên lên làm khôi lỗi thành chủ mới phù hợp với lợi ích của Đạm Đài Diệt Minh .

Tỉnh Vô Biên hiện đã là con rể của Đạm Đài gia tộc. Mà tên này vốn điên điên khùng khùng. Như vậy, trong tương lai gần, con trai của Tỉnh Vô Biên và Đạm Đài Vô Diệm sẽ kế thừa chức vị thành chủ.

Nhưng, chưa chắc Tỉnh Vô Biên và Đạm Đài Vô Diệm đã sinh con được?

Không! Nhất định sẽ lòi ra một đứa bé, dù chưa chắc nó đã là con của Tỉnh Vô Biên, hay thậm chí là con của Đạm Đài Vô Diệm.

Chiếm đoạt Liệt Phong cốc mới là mục tiêu tối thượng của Đạm Đài gia tộc.

Ngày nào Liệt Phong cốc chưa giành lại được Lạc Diệp lĩnh, thì ngày đó vẫn tồn tại nguy cơ trùng trùng.

Mạc Thu lại nói: "Tỉnh Trung Nguyệt đại nhân! Ngài có đồng ý với phương án này không? Nếu là không, vậy thì chúng ta cũng chẳng còn biện pháp nào khác. Thành quả kiến thiết 50 năm của chúng ta không thể biếu không các ngươi được. Thiên hạ lý nào lại có đạo lý như vậy, các ngươi nói xem có đúng hay không?"

"Đúng!"

"Đúng!"

"Đúng!"

Lúc này, phần đông chư hầu đã đoán được ý Đạm Đài Diệt Minh, lập tức chiều nào che chiều ấy, quay sang ủng hộ Mạc Thu.

Chỉ có đệ nhị chư hầu Ninh thị vẫn một mực im lặng.

Theo lý mà nói, Ninh thị lúc này nên lôi kéo Tỉnh thị mới phải?

Nhưng hoàn toàn không phải vậy, lúc này Ninh thị gia tộc đang giấu bài, tìm kiếm cơ hội...

"Tỉnh Trung Nguyệt đại nhân! Đây là tối hậu thư của Mạc thị chúng ta. Bồi thường năm triệu lượng bạc, Mạc thị lập tức trả lại Lạc Diệp lĩnh." Mạc Thu nói như chém đinh chặt sắt: "Nếu không thì không cần nói tiếp nữa."

"Không! Chúng ta không đồng ý." Tỉnh Trung Nguyệt bất chợt lên tiếng: "Năm mươi năm qua, các ngươi đã đầu tư rất nhiều chi phí vào Lạc Diệp lĩnh, nhưng ngược lại cũng đã thu về ích lợi lớn hơn."

Mạc Thu đáp ngay: "Đây là thứ chúng ta nên được. Xin hãy hiểu rõ thế nào là thuê! Thuê có nghĩa là trong vòng năm mươi năm, Lạc Diệp lĩnh hoàn toàn thuộc về Mạc thị gia tộc. Chúng ta thuê, chứ không phải là làm con ở cho Tỉnh thị các ngươi."

Cuộc đàm phán rơi vào cục diện giằng co.

Đúng hơn là dưới sự thao túng của Đạm Đài Diệt Minh, tình hình lúc này hoàn toàn trở nên bế tắc.

Nhưng Đạm Đài gia tộc chúng ta cũng đã tận lực a. Ta cũng đã ra mặt vì Tỉnh thị gia tộc, cũng đã trả ân cứu mạng của Vân Ngạo Thiên, đã hoàn tất nghĩa vụ của thông gia.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch