Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Sử Thượng Đệ Nhất Mật Thám

Chương 208: Cực kỳ hoàn mỹ! Ý trời! (1)

Chương 208: Cực kỳ hoàn mỹ! Ý trời! (1)





Lưu ý: Các site khác vui lòng re-up sau 24 tiếng! Xin hãy tôn trọng người dịch! Chân thành cảm ơn!

---

Suốt mấy ngày sau đó, số 9 Lượng Tử tiến hành mô phỏng không ngừng nghỉ.

Vân Trung Hạc rốt cuộc đã biết đầu óc Lượng Tử làm việc căng thẳng ra sao.

Gã tâm thần này làm việc vừa khắc nghiệt lại cực kỳ tỉ mỉ, dường như mỗi lần đều phải tính toán đến cực hạn mới thôi.

Cảnh tượng số 9 mô phỏng ra trong đầu không khác gì đời thực.

Chính là địa điểm đó, võ đài đó.

Thậm chí, mấy ngàn chỗ ngồi trên khán đài, hay vị trí của đám yếu nhân cũng được số 9 mô phỏng vô cùng tỉ mỉ.

Chưa hết, còn cả thời tiết, ánh sáng.

Kể cả từng cây cọc gỗ được dùng để dựng nên võ đài cũng giống thật hết sức.

Bất cứ chi tiết nào, dù là nhỏ nhất cũng không bị bỏ sót.

Hơn nữa, còn cả đống dữ liệu thời tiết trong phạm vi mấy chục dặm vuông.

Sau cùng, số 9 bắt đầu mô phỏng tại trận quyết đấu của Vân Trung Hạc và Mạc Thu.

Một lần, hai lần, ba lần, bốn lần, năm lần...

Mười lần, một trăm lần, hai trăm lần...

Chỉ có một kết quả duy nhất, đó là: Vân Trung Hạc bị miểu sát trong tích tắc.

Thậm chí, nếu nói là bị miểu sát cũng chưa chính xác hoàn toàn. Phải là một phần mười của miểu sát.

Mô phỏng trăm lần thì cả trăm lần Vân Trung Hạc hoặc là đầu một nơi thân một nẻo, hoặc là bị chém thành hai khúc trong vòng 0.1 giây đồng hồ.

Tóm lại là chết không toàn thây.

Thê thảm!

Vân Trung Hạc vặn vẹo: "Lượng Tử, chính mồm ngươi nói chúng ta tất thắng, mà lại không cần tốn nhiều sức cơ mà? Sao giờ ta cảm thấy ngươi vị trẹo lưỡi nên nói ngược a? Ta bị miểu sát, còn Mạc Thu thì giành chiến thắng mà không cần tốn sức a."

Lượng Tử tỏ ra bất đắc dĩ, đáp: "Ai bảo ngươi không thể cầm cự đến thời điểm kia?"

Vân Trung Hạc tròn mắt: "Thời điểm nào cơ?"

Một giây sau!

Ầm!

Một tia sét cực kỳ đáng sợ với khí thế lôi đình thiểm điện bỗng nhiên bổ xuống, kéo theo một tiếng nổ đinh tai nhức óc.

Tia sét kia dường như sẽ bổ xuống bãi đất trống. Nhưng bởi vì bên cạnh võ đài có một cái cây lớn, cho nên tia sét trực tiếp bổ xuống thân cây.

Đó là cây đại thụ khá cao, thân thẳng tắp, mọc ở phía tây đường biên giới, thuộc về phần lãnh địa của Mạc thị gia tộc.

Vân Trung Hạc ồ lên, rốt cuộc đã hiểu vì sao Lượng Tử nói bọn hắn nhất định chiến thắng mà không cần tốn nhiều sức.

Bởi vì khoảng giữa trưa ngày mai sẽ có một tia sét kinh người bổ xuống võ đài.

Việc Vân Trung Hạc cần làm chính là lợi dụng tia chớp này để đánh chết Mạc Thu.

Không cần tốn nhiều sức, mà lại trang bức cực kỳ.

Chẳng trách bệnh viện tâm thần X không cho Lục Chỉ Cầm Ma Beethoven xuất thủ, mà lại đẩy số 9 Lượng Tử ra.

Bởi lẽ phương thức đánh bại Mạc Thu này sẽ càng thêm oanh động. Thậm chí, người chứng kiến còn liên tưởng đến thiên khiển, càng thích hợp cho Vân Trung Hạc làm màu.

Nhưng muốn làm được điều này đúng là không dễ chút nào.

Hiện giờ đang là giữa tháng sáu, nóng bức vô cùng, rất dễ xuất hiện sấm sét. Chẳng bao lâu nữa Vô Chủ chi địa sẽ vào mùa mưa bão. Mặc dù thời gian gần đây không thấy sấm sét nhiều, nhưng một thời gian nữa sẽ ngày càng thường xuyên.

Mà võ đài nằm ở giữa một khu vực rộng rãi bằng phẳng tại biên giới Tẩy Ngọc thành và Liệt Phong cốc, cho nên xác suất có sấm sét bổ xuống tuy khá thấp, nhưng vẫn có.

Để tia sét kia giáng thẳng xuống đầu Mạc Thu cực kỳ khó khăn.

Phải đảm bảo chính xác từng li từng tí một, từ địa điểm cho đến thời gian.

Khó trách số 9 phải tiến hành mô phỏng vô số lần.

Sau đó ghi lại thời gian thiên lôi bộc phát.

Trưa ngày mười tháng sáu. 12 giờ - 35 phút - 45 giây - 29 tích tắc.

Không sai, Lượng Tử có thể tính chính xác đến 0. 01 giây.

Nhưng oái ăm ở chỗ: cái cây cổ thụ cao ngất kia luôn là thứ bị sét đánh đầu tiên.

Mẹ nó! Thế này làm sao giết được Mạc Thu?

Nhất định phải đốn ngã cái cây chết tiệt kia, đồng thời di chuyển võ đài thêm năm mét về phía tây.

Nhưng hiện tại võ đài đã dựng xong một nửa rồi, sao có thể đẩy nó đi thêm năm mét đây?

Lập tức, Vân Trung Hạc quyết định: nếu đã không thể dịch chuyển, vậy liền mở rộng thêm mười mét.

Chặt đôi cái cây to kia, giữ lại thân cây làm trụ. Võ đài có đường kính chừng hơn mười mét, tất nhiên sẽ chứa cả gốc cây kia.

Mạc Thu tốt nhất nên đứng trên cái cây bị chặt đó. Như vậy mới chuẩn xác mười phần.

Chỉ cần có sấm sét bổ xuống, nhất định sẽ đánh trúng Mạc Thu.

Thời gian cấp bách, Vân Trung Hạc lập tức đi tìm Tỉnh Trung Nguyệt nói chuyện này.

...

"Chủ quân! Nhất định phải chặt đứt cái cây cạnh võ đài đó." Vân Trung Hạc nói.

Sau đó, hắn định trình bày lý do, nhưng không ngờ Tỉnh Trung Nguyệt lại chẳng nói chẳng rằng, lập tức cần chiến đao nhảy lên võ đài.

"Phải chặt ở đâu?" Tỉnh Trung Nguyệt hỏi.

Vân Trung Hạc nói: "Chặt đi ba thước rưỡi, giữ lại thân cây làm cột."

Tỉnh Trung Nguyệt liền vung đao bổ xuống.

"Phanh, phanh, phanh..."

Cái cây kia có đường kính chừng một thước rưỡi. Vậy mà Tỉnh Trung Nguyệt chỉ bổ đúng ba đao là ngã.

"Ầm ầm" một trận. Cây lớn từ rừ đổ xuống.

Vân Trung Hạc sợ ngây người.

Mẹ trẻ này khoẻ vậy sao? Quan trọng hơn là thủ pháp dụng lực vô cùng tinh chuẩn.

Mặt trăng à, võ công của ngươi khủng khiếp quá rồi.

Nhưng chết người nhất vẫn là lúc nàng vung đao. Khi ấy, những đường cong mềm mại, rồi cả những đồi núi chập trùng trên thân thể vạn người si mê kia cứ rung rinh không ngừng.

Đẹp mù mắt!

Vừa nóng bỏng lại vừa ngưu bức, đúng là sức hấp dẫn như ma như quỷ.

Vân Trung Hạc nhìn muốn lòi con ngươi, chảy dãi ròng ròng.

Hắn chỉ thiếu điều thốt lên: "Mặt trăng, ta muốn lên giường với ngươi."

Bà mẹ nó!

Bề ngoài nàng tinh tế, diễm lệ bao nhiêu,thì bên trong cũng bạo lực bấy nhiêu.

Chính sự tương phản này đã đẩy mị lực của nàng lên tới cực điểm.

Nếu hắn và nàng thành hôn, thì đại khái về sau, Vân Trung hạc sẽ ngày ngày trầm luân giữa Thiên Đường và Địa Ngục.

Giờ bắt đầu nghiên cứu bào chế Lục Vị Địa Hoàng Hoàn (*) liệu có kịp không nhỉ?

(*) thuốc bổ giúp to cây tốt củ, không ngủ cả đêm

Cây lớn vừa đổ xuống; chủ bộ Ngôn Nhược Sơn đã ập đến, ngoác miệng kêu gào: "Các ngươi làm gì đấy? Làm gì đấy?"

Vân Trung Hạc hờ hững đáp: "Ngươi mù à? Thiếu gỗ dựng võ đài thì đốn cây chứ sao."

Ngôn Nhược Sơn vẫn hầm hè: "Nhà ngươi trói gà còn không chặt. Trận này nhất định kết thúc trong nháy mắt, cần gì phải tốn quá nhiều công xây dựng võ đài. Huống hồ, cây này sinh trưởng trên lãnh địa của Mạc thị chúng ta. Đây là cây của nhà họ Mạc, ngươi dựa vào cái gì mà dám chặt?"

Vân Trung Hạc cười lạnh: "Chặt rồi đấy, sao nào? Nếu ngươi không phục thì về mách mẹ đi."

Ngôn Nhược Sơn tức xì khói, nghiến răng nghiến lợi đáp: "Đừng tưởng ta không biết các ngươi âm mưu cái gì! Cây chính là Mộc, cũng na na chữ Mạc của Mạc thị chúng ta. Các ngươi chặt đổ cây này vì muốn phá hư phong thuỷ, muốn hạ thấp uy phong của Mạc thị chúng ta."

Bà nội ngươi, chỉ giỏi vẽ chuyện!

Nhưng nghe qua cũng rất có đạo lý a.

Vân Trung Hạc cười rộ: "Ta muốn phá phong thuỷ, muốn chém đứt cả Mộc lẫn Mạc đấy. Ngươi làm gì được ta?"

Ngôn Nhược Sơn híp mắt lườm hắn một cái, rồi quay người đi thẳng: "Ngươi cứ chờ đấy!"

Tên này muốn nhanh nhanh trở về, ton hót chuyện này với Mạc Thu, Mạc Dã.

"Bọn Vân Ngạo Thiên và Tỉnh Trung Nguyệt chặt đứt đại thụ bên phía chúng ta, đúng là dụng ý khó dò a. Đây chính là điềm báo không lành. Chém đứt tán cây giống như chém đứt đầu Mạc thị vậy." Ngôn Nhược Sơn liến thoắng một hồi.

Mạc Thu cười khẩy: "Chỉ là thứ luận điệu gạt người của đám thuật sĩ giang hồ."

Ngôn Nhược Sơn đáp: "Đúng vậy. Nhưng tuy là yêu ngôn hoặc chúng, nhưng không thể không tin. Tại thời khắc mấu chốt, Tỉnh Trung Nguyệt kia chặt cây của Mạc thị. Đây đúng là điềm xấu. Đương nhiên, lần này luận võ không thể có bất cứ sơ sẩy gì, Vân Ngạo Thiên chắc chắn chết thảm. Nhưng ngày sau, bố cục phong thuỷ của Mạc thị chúng ta có thể bị ảnh hưởng. Ngày đó, sở dĩ chúng ta chọn dựng võ đài cạnh cây to này chẳng phải cũng vì tin rằng nó là điềm lành đó sao. Giữa ngày hè chói chang, chúng ta hóng mát dưới bóng đại thụ không phải tốt sao?"

Mạc Thu nhíu mày: "Vậy nên làm thế nào, ngươi nói thử xem!"

Ngôn Nhược Sơn đáp: "Mở rộng võ đài thêm ba trượng, bao lấy cả cái cây lớn kia. Ta có thể tận dụng phần thân còn lại để làm trụ. Sau đó, tạo thành đồ hình Thái Cực, nửa phía Mạc thị chúng ta là Dương. Cây là Thiếu Dương. Trong Dương có Âm. Như vậy mới có thể triệt tiêu điềm xấu này."

Tuy Mạc Thu vẫn cảm thấy không cần vẽ rắn thêm chân, nhưng Mạc Dã thành chủ lại gật đầu: "Tuy chỉ là tiểu tiết nhưng vẫn nên coi trọng. Không thể xem thường phong thuỷ. Chủ bộ, ngươi cứ thế mà làm."

...

Sau đó, Mạc thị gửi thông điệp đến Tỉnh thị.

Nội dung đại khái như sau: vì Tỉnh Trung Nguyệt đốn ngã cây đại thụ trên lãnh địa Mạc thị chúng ta, nên chúng ta sẽ mở rộng võ đài thêm ba trượng về phía Mạc thị.

Nghe xong, quân sư Tả Ngạn của Liệt Phong cốc kiên quyết phản đối.

Rốt cuộc, sứ giả của Đạm Đài gia tộc đưa ra quyết định cuối cùng.

Bởi vì Tỉnh Trung Nguyệt vô lễ trước, nên Mạc thị được phép mở rộng võ đài thêm ba trượng về phía phần đất của Mạc thị. Dịch bởi Ngọc Thụ Lâm Phong Bụ Bẫm Mỹ Miều đích Chưởng Thiên.

Đây chính là ích lợi của ngoại giao.

Mạc thị gia tộc huy động hơn ngàn nhân công. Chỉ trong mấy canh giờ ngắn ngủi, bọn họ đã mở rộng võ đài thêm mười mét.

Hơn nữa, bọn họ còn cầu kỳ đến mức xây dựng võ đài theo đồ hình Thái Cực.

Gốc cây bị Tỉnh Trung NGuyệt chặt đôi được trưng dụng làm trụ cho võ đài, vừa vặn đứng tại vị trí Thiếu Dương.

Kể từ đó, không chỉ Mạc thị cảm thấy hài lòng, mà Vân Trung Hạc cũng hết sức đắc ý.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch