Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Sử Thượng Đệ Nhất Mật Thám

Chương 360: Vương bào gia thân! Cầu hôn Tỉnh Trung Nguyệt (1)

Chương 360: Vương bào gia thân! Cầu hôn Tỉnh Trung Nguyệt (1)





Trung thực thì, khi Vân Trung Hạc một thân một mình đi tới cửa thành Nam Châu, nội tâm rất hốt hoảng.

Bởi vì trên người hắn bây giờ không có bàn tay vàng.

Làm sao lại không có? Không phải có bệnh nhân tâm thần số 8 Beethoven sao?

Gã đã rời đi.

Hiện tại Vân Trung Hạc minh bạch, trong đông đảo bệnh tâm thần, Beethoven là kẻ phi thường đặc thù, cũng là kẻ làm hố cha nhất.

Tại bệnh viện tâm thần X, gã chính là bệnh nhân nguy hiểm nhất, thường xuyên cầm y sinh và các y tá làm thí nghiệm, làm thí nghiệm âm nhạc tử vong của gã. Mà kết quả thí nghiệm chính là đầu óc bạo ra mà chết.

Tại bệnh viện tâm thần X những năm qua, gã cũng giết chết không biết bao nhiêu người.

Chính vì vậy, gã mới thời thời khắc khắc bị cầm tù trong lao tù dưới mặt đất, mà càng ngày càng sâu, bởi vì lực xuyên thấu âm nhạc tử vong gã quá mạnh. Cuối cùng vẫn như cũ không yên lòng, trói toàn thân gã lại.

Mà mỗi một lần rút thăm trong giấc mộng, số 8 Beethoven đều không có mặt, từ đầu đến cuối bị nhốt trong tầng hầm ngầm.

Bởi vì toàn thân gã đều tràn đầy dục vọng hủy diệt, mà lại hoàn toàn không kiềm chế được, chỉ cần cho gã nhạc khí, gã liền rục rịch muốn đàn tấu âm nhạc tử vong.

Ngày mười một tháng mười một, lúc ấy Vân Trung Hạc nằm trong xe ngựa, nửa mê nửa tỉnh, bỗng nhiên tiến nhập mộng cảnh, đi tới phòng hội nghị bệnh viện tâm thần X.

Lúc đó Vân Trung Hạc phi thường kỳ quái, không phải mồng sáu mỗi tháng mới tiến vào mộng cảnh, mới đổi bệnh nhân gia thân sao?

Nếu lại gặp được một bệnh nhân ngưu bức thì có thể tiếp tục dùng, tỉ như Da Vinci, còn có số 9 Lượng Tử, Vân Trung Hạc sẽ dùng đến nửa năm.

Beethoven này ngưu bức như vậy, hắn khẳng định phải dùng thật lâu, hắn không muốn đổi bệnh nhân khác.

Nhưng không ngờ tiến vào mộng cảnh, Beethoven bị cưỡng ép từ trên người hắn rời đi, sau đó nhốt vào trong tầng hầm lao tù.

Vân Trung Hạc lập tức nhìn ngây người?

Còn. . . Còn có chuyện này? Chu kỳ này chưa kết thúc, cứ như vậy cưỡng ép mang Beethoven đi?

Hắn còn muốn dùng Beethoven đó.

Mà các ngươi đem Beethoven từ trên người ta đi, nhốt vào tầng hầm lao tù, vậy nên đổi cho ta một người khác chứ.

Hẳn lần nữa tiến hành rút thăm?

Nhưng hoàn toàn không có, mộng cảnh cứ như vậy kết thúc.

Cái này hố cha rồi! Đem Beethoven đi, nhưng lại không cho hắn người mới.

Không có bệnh nhân tâm thần gia thân, thật có chút kinh hoảng à.

Cho nên từ mười một tháng mười một đến ngày mùng 6 tháng 12, Vân Trung Hạc không có bàn tay vàng.

Hôm nay mới có ngày mùng 1 tháng 12 à, còn ròng rã năm ngày, mới đến thời gian rút lần nữa.

Năm ngày này, không có bệnh nhân tâm thần bảo hộ, trợ giúp hắn. Mà hắn lại đưa thân vào trong đại bản doanh phản quân, đây mới thực là đầm rồng hang hổ, thoáng không cẩn thận sẽ dê vào miệng cọp.

. . .

"Ta là Ngao Ngọc, nhi tử Ngao Tâm."

"Ngao Sạ, ta là đệ đệ Ngao Ngọc của ngươi."

Vân Trung Hạc vẫn như cũ vừa hô to, vừa đi lên phía trước.

Quân thổ dân trên tường thành Nam Châu thành liếc mắt nhìn nhau, sau đó nhìn về phía Vân Trung Hạc, lộ ra ánh mắt phức tạp.

Chỉ từ phản ứng này, Vân Trung Hạc có thể nhìn ra, Ngao Tâm mặc dù rời Nam cảnh rất nhiều năm, nhưng uy tín vẫn như cũ rất cao.

Vô số thổ dân vẫn như cũ e ngại gã, ngưỡng mộ gã, hoài niệm gã.

Mà lần này tạo phản, Phục Sạ hô lên khẩu hiệu chính là bức bách triều đình phóng thích Ngao Tâm.

Cửa thành mở rộng ra!

Một chi quân đội vọt ra, mặc trên người là áo giáp tinh nhuệ Nam Chu đế quốc, hiển nhiên là vũ khí tước đoạt được từ quân đội đế quốc.

Người cầm đầu cưỡi bạch mã, mặc trên người kim giáp vương bào, đầu đội kim quan.

Gã ăn mặc phi thường oai hùng bá khí, nhưng tướng mạo phải nói thế nào nhỉ?

Phải nói phi thường kỳ lạ!

Đầu tiên gã rất đen, khung xương lớn kinh người, không sai biệt lắm cao hơn hai mét.

Mà mặt của gã thì như một cái nồi!

Đúng, chính là cái nồi, đương nhiên càng giống cái cuốc lớn.

Đã thấy chân dung Minh thái tổ Chu Nguyên Chương chưa? Chính là Mãn Thanh vì vấy bẩn Minh triều, vẽ mặt Chu Nguyên Chương như heo siêu cấp xấu xí kia.

Mà người trước mắt thật sự như vậy, cái cằm như cái cuốc.

Tuyệt đối là trời sinh dị tướng, để cho người ta nhìn thoáng qua cũng không thể nào quên.

Người này chính là thủ lĩnh phản quân Phục Sạ, đã từng là nghĩa tử Ngao Tâm, bây giờ tự xưng Đại Nam Vương.

"Đệ đệ, là ngươi sao? Ngọc đệ, là ngươi sao?" Phục Sạ dưới chúng tinh bảo vệ, tăng tốc chiến mã lao đến, sau đó nhảy xuống ôm chầm lấy Vân Trung Hạc, khóc lớn nói: "Đệ đệ số khổ của ta, thật là ngươi sao? Thật là ngươi, thật là ngươi. . ."

"Đệ ta, ngươi thật sự là gầy đó!"

"Mấy năm trước vi huynh đã từng cùng ngươi uống rượu ngôn hoan, bây giờ nghĩ lại phảng phất ngay hôm qua đó."

"Đệ đệ, phụ thân chúng ta thế nào? Mẫu thân thế nào?"

Vị này tự xưng Đại Nam Vương Phục Sạ lại là người thân mật, sau khi ôm lấy Vân Trung Hạc, lại không chịu thả ra.

"Phụ thân và mẫu thân vẫn còn tốt, bất quá đều còn trong ngục giam." Vân Trung Hạc nói.

"Hôn quân, trời đánh hôn quân." Phục Sạ giận dữ nói: "Phụ thân lao khổ công cao, hoàn toàn là công thần Đại Chu đế quốc, cũng là cứu tinh người Đại Nam chúng ta. Hôn quân kia vậy mà đối đãi phụ thân như thế. Cho nên chúng ta tức không nhịn nổi, liền tạo phản. Đệ đệ ngươi yên tâm, vi huynh nhất định dẫn đầu đại quân bắc phạt, giết vào trong Chu kinh cứu phụ thân ra, đến lúc đó một nhà chúng ta đoàn tụ, vui vẻ hòa thuận."

Mẹ nó, ngươi đây cũng quá thân mật đi.

Người không biết còn tưởng rằng ngươi là thân ca ca ta, không phải nghĩa huynh ta.

Sau đó, một tay Phục Sạ nâng Vân Trung Hạc lên chiến mã cao lớn của gã, hai người cùng cưỡi một con ngựa, chạy như điên vào phía trong thành.

"Ha ha ha, đệ ta Ngao Ngọc tới, đệ ta Ngao Ngọc đến rồi!"

"Hạ lệnh vương phủ, thiết yến khoản đãi, tẩy trần cho đệ ta!"

Phục Sạ một đường hô to, sau đó mang theo mấy trăm tên kỵ binh, chạy như điên về phía đã từng là đại đô hộ phủ.

Đương nhiên hiện tại đại đô hộ phủ này, đã biến thành Đại Nam vương phủ của gã.

. . .

Vào lúc ban đêm, vị Phục Sạ Đại Nam Vương bày đại yến quần thần, chiêu đãi Vân Trung Hạc.

Ngoại trừ tướng lĩnh đang làm nhiệm vụ bên ngoài, hơn phân nửa tướng lĩnh phản quân đều tới.

Vân Trung Hạc gặp được hai nhân vật trọng yếu khác.

Ngao Khí!

Cũng chính là đệ đệ song bào thai của Phục Sạ, cũng chính là một nghĩa tử khác của Ngao Tâm, đã từng là hữu đại thống lĩnh quân thổ dân.

Bất quá khác với Phục Sạ thân mật, Ngao Khí lại rất lãnh đạm, trên bữa tiệc trầm mặc ít nói, cũng chỉ uống rượu giải sầu, hoàn toàn như không thấy nghĩa đệ Ngao Ngọc này.

Lúc này Ngao Khí, xem như người đứng thứ hai phản quân.

Một nhân vật trọng yếu khác, đương nhiên chính là Đại Chu đế quốc Trung Dũng Bá Lý Văn Hóa, đã từng là đề đốc Đại Nam hành tỉnh.

Người đáng lý không mưu phản nhất này, lại mưu phản, thật là khiến người ta trăm mối vẫn không có cách giải.

Lúc này, y xem như đứng thứ ba trong phản quân.

Mà thái độ của y cũng có chút kỳ quái, nói thân mật, ánh mắt thủy chung mang theo vẻ châm chọc. Nói lãnh đạm, nhưng lại vẻ mặt tươi cười.

Còn có một người trọng yếu nhất, Hoàng Thiên giáo Đại Thánh Sư Viên Thiên Tà, Vân Trung Hạc lại không nhìn thấy.

Người này mới là nhân vật trọng yếu nhất trong trận phản loạn này, thậm chí hoàn toàn có thể xưng là kẻ cầm đầu.

Y cũng không tới tham gia yến hội.

Trên cả tràng yến hội, Phục Sạ mang theo Ngao Ngọc, giới thiệu với từng tướng lĩnh phản quân, đồng thời nói nguồn gốc những tướng lãnh này.

Thái độ những tướng lĩnh phản quân này đối với Ngao Ngọc cũng rất kỳ quái.

Trong thân mật mang theo vẻ xem thường.

Vân Trung Hạc minh bạch nguyên nhân trong này, một thành ngữ có thể hình dung: Hổ phụ khuyển tử.

Đầu tiên, những phản tướng thổ dân này thật tràn đầy kính sợ, cũng có kính yêu Ngao Tâm.

Bởi vì những tướng lĩnh thổ dân này đều đã từng có địa vị thấp, là Ngao Tâm tự tay cất nhắc bọn họ lên, chi quân phòng giữ này thậm chí mỗi một Bách phu trưởng đều do Ngao Tâm chọn lựa.

Ngao Tâm cải biến vận mệnh của bọn họ, mà lúc Ngao Tâm tại vị, cũng là thời gian bọn họ tốt đẹp nhất, bởi vì vận mệnh được cải biến, từ tầng dưới chót đi lên vinh hoa phú quý.

Lúc đó những tướng lĩnh thổ dân này thật xem mình là tướng lĩnh Đại Chu đế quốc.

Về sau Ngao Tâm từ Nam cảnh dời đi, Chu Long công tước thay thế Ngao Tâm, trở thành Nam cảnh đại đô hộ.

Đương nhiên, Chu Long vẫn như cũ xem như kéo dài chính sách Ngao Tâm, nhưng lại dần dần thay đổi thổ dân quân phòng giữ này, thậm chí không ngừng chèn ép, thậm chí biến hoi trở thành đám quan chức nô bộc Đại Chu.

Cho nên những tướng lĩnh này trải qua thời gian càng ngày càng khó.

Ngao Tâm rơi đài, những tướng lĩnh này càng hoảng sợ không chịu nổi, e sợ chính mình sẽ có ngày bị chặt mất đầu.

Chính là loại sợ hãi này, mới bị Đại Thánh Sư Viên Thiên Tà lợi dụng, cuối cùng dẫn đến mưu phản.

Thổ dân vốn không có tín ngưỡng gì.

Nhưng hiện tại bọn họ có tín ngưỡng, đó chính là Hoàng Thiên Hỏa Thần.

Bây giờ trên cờ xí Đại Nam quốc đều là Hoàng Thiên hỏa diễm.

Năm vừa rồi, Nam cảnh liên tiếp gặp địa chấn, tăng thêm nhiều tai nhiều dịch, đủ loại chứng bệnh cướp đi vô số sinh mệnh.

Dưới hoàn cảnh rung chuyển bất an này, Viên Thiên Tà Hoàng Thiên giáo trở thành tín ngưỡng vô số người, y cũng đã trở thành đại cứu tinh trong suy nghĩ của vô số người.

Bởi vì Hoàng Thiên giáo là người phát ngôn của Hoàng Thiên Thánh Hỏa.

Y tuyên bố chính mình là Thiên Thần phái tới cứu vớt chúng sinh, mà uống xong nước phù thủy của y, thật sự có kỳ hiệu. Rất nhiều người bệnh nguy kịch, vậy mà sung sướng nhảy loạn, đây quả thực là thần tiên cứu sống à.

Thủ lĩnh phản quân này là Phục Sạ, tự xưng Đại Nam Vương.

Nhưng Viên Thiên Tà không chỉ là quốc sư, hơn nữa còn là sư phụ Phục Sạ.

Tất cả tướng lĩnh phản quân ở đây, cũng đều là đồ tử đồ tôn Viên Thiên Tà.

Vân Trung Hạc lập tức nhìn ra, Viên Thiên Tà muốn trong thời gian ngắn nhất thay thế Ngao Tâm, trở thành cứu tinh và Sát Thần trong suy nghĩ những thổ dân này.

Bởi vì Viên Thiên Tà chẳng những có thể cứu người, còn có thể giết người, mà lại là hạ thần chỉ giết người.

Y giết người theo phương thức phi thường đáng sợ, tay cách không chỉ, người trái với thần chỉ kia lập tức toàn thân tự đốt, cháy hừng hực, ngắn ngủi một lát liền biến thành tro bụi.

Cho nên, toàn bộ thổ dân Nam cảnh vừa kính vừa sợ Viên Thiên Tà, hoàn toàn không dám nghịch lại ý của y.

Loại kỹ xảo này, đối với thổ dân ngu muội lực sát thương phi thường lớn.

Không thấy lúc ấy Thái Bình đạo đại hiền sư Trương Giác, một khi khởi binh tạo phản, trăm vạn Hoàng Cân Quân tụ tại dưới trướng.

Sau hai đời Minh Thanh, Hồng Liên giáo, Bạch Liên giáo cũng nhất hô bách ứng, còn có Thái Bình Thiên Quốc ngay từ đầu cũng lợi dụng tông giáo khuếch trương.

Thổ dân ngu muội, đầu óc trống rỗng, bản sự Viên Thiên Tà lại mạnh, cho nên có thể dễ như trở bàn tay chiếm lĩnh thế giới tinh thần của bọn họ.

Mà Phục Sạ chính là kẻ bị Viên Thiên Tà tẩy não, cảm thấy mình có thể trở thành vua khai quốc Đại Nam, là Hỏa Thần khâm định Thiên Mệnh Chi Tử.

Bởi vì Viên Thiên Tà không chỉ một lần phô bày thần tích với gã.

Từ trình độ nào đó, Viên Thiên Tà đã là trụ cột tinh thần Phục Sạ.

Cho nên trận phản loạn này so với Vân Trung Hạc tưởng tượng, còn phiền phức hơn nhiều.

Vốn cảm thấy vô số thổ dân là năm bè bảy mảng, nhưng lại bị Viên Thiên Tà tụ hợp, mặc dù là dùng thủ đoạn tà ác tụ hợp, nhưng lực sát thương này rất lớn.

Vốn cảm thấy những quân phòng giữ thổ dân này mưu phản là vô căn chi hỏa, bởi vì bọn họ đã từng là chó săn Đại Chu đế quốc, ức hiếp hung ác thổ dân tầng dưới chót. Cho nên hơn 20 triệu thổ dân hận thấu xương chi quân phòng giữ thổ dân này.

Nhưng Viên Thiên Tà dùng Hoàng Thiên giáo liên kết thổ dân và phản quân này.

Cho nên, chi phản quân này không còn là vô căn chi hỏa nữa, bởi vì bọn họ cộng đồng đứng dưới Hoàng Thiên giáo, có cộng đồng tín ngưỡng.

Dù loại tín ngưỡng này hoàn toàn là dùng sợ hãi chèo chống.

. . .

Qua ba lần rượu, đồ ăn ngũ vị.

Tất cả mọi người uống đến có chút say khướt, thủ lĩnh Phục Sạ bỗng nhiên lớn tiếng nói: "Chư vị, nghe ta một lời."

Gã nói là tiếng Hán, mà không phải thổ ngữ.

Bởi vì lúc bọn họ làm quân phòng giữ, tự xưng là người cao đẳng, tuyệt đối không nói thổ ngữ.

Đại Nam Vương Phục Sạ nói: "Mọi người đều biết, hết thảy chúng ta đều là vì Ngao Tâm đại soái. Không có Ngao Tâm đại soái, sẽ không có Nam cảnh, không có quân phòng giữ, cũng không có tất cả mọi người chúng ta ngồi đây vinh hoa phú quý. Kính Ngao Tâm đại soái."

Lập tức mấy trăm tên tướng lĩnh giơ cao chén rượu hô to: "Kính Ngao Tâm đại soái.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch