Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Sử Thượng Đệ Nhất Mật Thám

Chương 379: Hoàng đế phong thưởng! Cầu hôn Hương Hương công chúa! (2)

Chương 379: Hoàng đế phong thưởng! Cầu hôn Hương Hương công chúa! (2)


Hắn biết hoàng đế muốn để hắn nói cái gì, chính là kế thừa Nộ Lãng hầu tước vị.

Ngao Tâm vừa mới mất tước, khẳng định là không thể khôi phục, nhưng có thể sớm để Ngao Ngọc thừa kế tước vị. Như vậy Ngao Ngọc vừa đầy 21 tuổi liền trở thành Đại Chu đế quốc Nộ Lãng Hầu.

Mà niêm phong Nộ Lãng hầu tước phủ cũng sẽ trả lại cho hắn.

Nhưng Vân Trung Hạc không muốn phong thưởng này, Nộ Lãng hầu tước vị cố nhiên trân quý, nhưng nếu không có quyền thế, tước vị này cũng không đáng gì.

Nếu không Đại Chu đế quốc cũng sẽ không xuất hiện một hầu tước trẻ tuổi, lại trở thành phụ tá Yến Biên Tiên.

Nộ Lãng hầu tước vị đối với Ngao Minh rất hữu dụng, tương lai y đỗ cao trúng tiến sĩ, phong vân thẳng lên, lúc trở thành một thái thú quận, kế thừa Nộ Lãng hầu tước vị, mặc kệ làm chuyện gì đều có thể làm ít công to.

Mà Nộ Lãng Hầu tước vị đối với Vân Trung Hạc bây giờ, không đủ trở thành hộ thân phù, chỉ có một thân phận mới có thể để cho hắn nhất phi trùng thiên.

Hôn phu Hương Hương công chúa.

Thân phận phò mã thuần tuý đương nhiên không quá quý giá, dù phò mã Đại Chu đế quốc có thể tham chính, nhưng phò mã công chúa bình thường là chuyện khác.

Còn phò mã Hương Hương công chúa sẽ hoàn toàn khác, đây là hòn ngọc cực kỳ được sủng ái trên tay Thái hậu, hoàng đế, thái thượng hoàng.

Nàng là mối liên hệ duy nhất giữa hoàng đế và thái thượng hoàng.

Mà một khi đã cưới Hương Hương công chúa, trình độ nào đó Vân Trung Hạc cũng sẽ trở thành một trong những người phát ngôn của thái thượng hoàng.

Đến lúc đó, hắn ở trong triều Đại Chu đế quốc mới xem như chân chính nắm giữ đại sát khí.

Cưới Hương Hương công chúa, so với Nộ Lãng hầu tước vị thì ngưu bức hơn nhiều.

Hoàng đế thu liễm dáng tươi cười, chậm rãi nói: "Ngao Ngọc, muốn khen thưởng gì? Ngươi đã nghĩ xong chưa?"

Vân Trung Hạc nói: "Thật cái gì cũng có thể nói sao?"

Hoàng đế nói: "Đương nhiên!"

Vân Trung Hạc nói: "Thần muốn cưới Hương Hương công chúa."

Lời này vừa ra, trong nháy mắt nụ cười trên mặt hoàng đế biến mất sạch sẽ.

Trong toàn bộ thư phòng, không khí cũng giống như băng lãnh mấy độ.

Trọn vẹn một hồi lâu, hoàng đế lạnh lùng nói: "Ngao Ngọc, ta cho ngươi một lần đổi cơ hội."

Vân Trung Hạc nói: "Thần không đổi."

Hoàng đế nói: "Ngao Ngọc, ta nhất định phải nói cho ngươi, ánh mắt Hương Hương phi thường cao. Nàng sở dĩ nhiều lần cầu tình giúp ngươi, ở mức độ rất lớn là bởi vì phụ thân của ngươi, nàng cảm thấy Ngao Tâm là trung thần. Trước đó trẫm muốn giết Yến Biên Tiên, nàng cũng nghĩ biện pháp cầu tình. Nàng thiện lương ngây thơ, mặt khác ngươi không nên suy nghĩ nhiều."

Vân Trung Hạc nói: "Thần không dám vọng tưởng, nhưng thần chính là ngưỡng mộ công chúa điện hạ thiện lương ngây thơ."

Lời nói Hoàng đế không quá ngay thẳng, nhưng ý tứ phi thường rõ ràng.

Ngao Ngọc ngươi tuyệt đối không nên coi Hương Hương công chúa cầu tình giúp ngươi, mà lại nghe từ khúc ngươi, xem sách của ngươi liền ưu ái ngươi.

Dung mạo ngươi béo ụt ịt ngu xuẩn xấu không nói, mấu chốt thanh danh không tốt, thanh danh vạn nhân trảm của ngươi ai mà không biết? Những năm này cuộc sống của ngươi hoang đường cỡ nào, ai mà không biết?

Những đồ đĩ giá rẻ bẩn thỉu kia, quý giới công tử nhìn một chút đã muốn nôn. Kết quả vậy mà ngươi ngủ được, mà lại một ngủ mấy trăm còn chưa hết.

Cho nên trong mắt nữ tử quý tộc, Ngao Ngọc chẳng những béo ụt ịt xấu xí, hơn nữa còn dơ dáy bẩn thỉu, đơn giản để cho người buồn nôn.

Ngụy quốc công Đoàn Oanh Oanh, tình nguyện lưng đeo quả phụ, cũng không nguyện ý chân chính gả cho Ngao Ngọc.

Toàn bộ thiên kim tiểu thư giới quý tộc, cũng không có một người nguyện ý gả cho Ngao Ngọc. Lúc ấy mẫu thân Liễu thị vì hôn sự Ngao Ngọc liền thao nát tâm, không biết tìm bao nhiêu bà mối, không biết bỏ ra bao nhiêu tiền, kết quả không có một cọc thành. Người ta nghe tên Ngao Ngọc, ngay cả cơ hội ra mắt cũng không nguyện ý cho.

Thanh danh quá thối đi, mà dáng dấp cũng quá mập quá xấu, hơn nữa còn có thể sẽ đoản mệnh.

Ai nguyện ý gả cho người như vậy chứ?

Quả thật Ngao Ngọc là giải nguyên, lại viết « Thạch Đầu Ký », tuyệt đối đại tài tử.

Nhưng trong mắt đông đảo thiên kim quý tộc tiểu thư, có tài hoa có tướng mạo mới gọi là tài tử, hiểu không? Mới có tư cách trở thành người trong mộng khuê phòng

Tài tử dáng dấp anh tuấn vô địch, viết ra một bản sách hay, trong lòng thiên kim quý tộc liền hướng tới, ngượng ngùng ngàn vạn, đồng thời

hận không thể song túc song phi.

Mà tài tử xấu xí, viết ra một bản sách hay. Thiên kim quý tộc gặp được sẽ chỉ nói một câu, ngươi ăn trứng gà thì được, vì sao còn muốn đi xem gà mái đẻ trứng?

Trên cơ bản bất luận nữ hài nào đều không ngoại lệ, nhất là thiên kim quý tộc lại không thiếu vinh hoa phú quý.

Thanh danh Ngao Ngọc quá kém, ngủ với đồ đĩ ti tiện khắp cả thiên hạ, người ta gả cho ngươi, chẳng phải là sẽ thành trò cười cùng cấp thấp đồ đĩ làm tỷ muội? Bất luận thiên kim quý tộc nào cũng không nguyện ý gánh thanh danh này, huống chi là hoàng thất công chúa.

Hoàng đế nói: "Ngao Ngọc, Hương Hương thích sách ngươi, thích từ khúc ngươi, nhưng trên kén vợ kén chồng, nàng không có bao nhiêu khác biệt với nữ hài khác."

Lời nói này càng thêm trực tiếp, Hương Hương công chúa sẽ không coi trọng sửu bỉ ngươi.

Vân Trung Hạc nói: "Ta chỉ là ngưỡng mộ công chúa điện hạ, sở dĩ nói ra yêu cầu này, nhưng trong lòng cũng không ôm hy vọng quá lớn."

Hoàng đế nói: "Nếu như Hương Hương không coi trọng ngươi, vậy ngươi cũng sẽ không đạt được bất luận phong thưởng gì, thiên đại công lao này ngươi sẽ lãng phí."

Vân Trung Hạc nói: "Thần quyết không hối hận."

Hoàng đế gật đầu nói: "Vậy tốt, trẫm cho ngươi một cơ hội. Ngươi chuẩn bị một chút, mấy ngày sau trẫm sẽ an bài ngươi ra mắt một lần."

. . .

Ngao Ngọc vậy mà cầu hôn Hương Hương công chúa?

Tin tức này lập tức triệt để nổ tung trong kinh thành.

Tất cả mọi người cười muốn rớt răng, ánh mắt chê cười, tất cả huân quý đều chửi ầm lên.

Người ta nói con cóc muốn ăn thịt thiên nga, Ngao Ngọc ngươi lúc này ngay cả con cóc cũng không bằng.

Bởi vì không nhiều người biết Vân Trung Hạc tại Nam cảnh lập xuống công lao, cho nên trong lòng tất cả mọi người, Ngao Ngọc và Ngao Tâm đều xui xẻo.

Ngao Tâm đã bị tước đoạt chức quan, tước đoạt tước vị, thân mang tội.

Ngao Ngọc không quyền không thế, là cái gì cho ngươi dũng khí, để cho ngươi cầu hôn Hương Hương công chúa?

Ngao Ngọc ngươi mặc dù trúng giải nguyên, mặc dù viết hai quyển sách hay, nhưng thanh danh vạn nhân trảm ngươi vĩnh viễn rửa không sạch.

Có bao nhiêu vương công quý tộc thế tử muốn cưới Hương Hương công chúa?

Có bao nhiêu hoàng tử nước lạ, thái tử muốn cưới Hương Hương công chúa.

Kết quả đều thất bại, bởi vì khi ra mắt, tài hoa của bọn hắn đều thua xa Hương Hương công chúa, bị vô tình phủ định.

Ngay từ đầu, mọi người còn cảm thấy đây chỉ là lời đồn hoang đường.

Về sau vậy mà từ trong cung truyền đến tin tức, tháng giêng mười hai, Ngao Ngọc vậy mà thật sẽ ra mắt cùng Hương Hương công chúa.

Lúc này tập tục không bảo thủ giống thời Minh Thanh, vẫn tương đối khai sáng, có chút cùng loại với Hán Đường, cho nên ra mắt công chúa cũng không hiếm thấy.

Mà Hương Hương công chúa trước kia cũng đã nói, hôn sự của nàng, chính nàng phải làm một nửa chủ, bất kỳ nam tử nào đều phải được nàng coi trọng trước mới có tác dụng, mới có thể tiếp tục có không gian đàm luận hôn sự.

Mà hoàng đế bệ hạ sủng ái nàng, vậy mà thật để nàng làm chủ.

Cho nên những năm qua, không biết có bao nhiêu vương công quý tộc thế tử cầu thân, kết quả ngày ra mắt đều bại, cách bình phong ngay cả mặt Hương Hương công chúa cũng không được nhìn thấy đã bị đào thải.

Thanh niên tuấn kiệt xuất sắc nhất đế quốc, cơ hồ đều cầu thân thất bại.

Cho nên hoàng đế một số thời khắc đều cười khổ nói, Hương Hương ngươi rốt cuộc muốn hôn phu thế nào, ai ngươi cũng chướng mắt, ngươi đã sắp 19 tuổi rồi đó.

Nhưng mỗi một lần ra mắt, Hương Hương công chúa lại không nhìn trúng bất cứ người nào.

Cho nên bình phong trước mặt, nàng cũng chưa một lần bước qua.

. . .

Nghe được tin tức này, hoàng hậu và Thái hậu trực tiếp nổi giận.

Đừng nhìn Thái hậu nương nương tự mình đến cầu tình cho Ngao Tâm, nghe Ngao Ngọc bình định thành công Nam cảnh, cũng đại hỉ không thôi, nói cho hoàng đế nhất định phải hảo hảo khen thưởng Ngao Ngọc.

Nhưng nghe Ngao Ngọc cầu thân Hương Hương công chúa, lão nhân gia lập tức nổi bão.

Đây chính là tôn nữ lão thương yêu nhất,tâm can bảo bối, nhất định phải tìm một lang quân tướng mạo, tài hoa, thân thế, nhân phẩm đều là vạn người không được một.

Ngao Ngọc làm sao có thể xứng với Hương Hương.

"Đuổi Ngao Ngọc đi, Ngao Tâm cũng đuổi đi. . ."

"Phong Nộ Lãng hầu tước vị cho Ngao Ngọc cũng được, để hắn đi, để hắn về Giang Châu."

"Ra mắt cũng không được, ra mắt với hắn làm hư mất thanh danh Hương Hương chúng ta."

Thái hậu nương nương vọt thẳng đến trước mặt hoàng đế, toàn thân run rẩy nói.

Hoàng đế vội vàng đỡ Thái hậu ngồi xuống, nói: "Mẫu hậu, quân vô hí ngôn! Người trong thiên hạ không biết, nhưng trong lòng trẫm rõ ràng, trong lòng mẫu hậu cũng rõ ràng, Ngao Ngọc lập xuống thiên đại công lao cỡ nào."

Thái hậu nói: "Vậy cứ phong hầu cho hắn, ban thưởng hắn vạn mẫu ruộng tốt, ban thưởng quan chức. Bằng không chỉ hôn cho hắn, tìm một quý tộc tiểu thư gả cho hắn, làm sao để hắn có ý đồ với Hương Hương? Thần tử có công, hoàng thất muốn khen thưởng, nhưng cũng không có đạo lý hoàng đế bán nữ nhi chứ."

Thái hậu nương nương xuất thân huân quý, nhưng lúc còn trẻ không phải tài nữ gì cả, cũng ưa thích múa đao múa kiếm, cho nên lúc gấp rút, nói chuyện cũng có chút thô bỉ.

Lão và Thiên Diễn hoàng đế kết hợp, cũng là vì thông gia chính trị, mà năm đó cục diện Đại Chu không tốt, lúc Thiên Diễn hoàng đế làm thái tử, cũng nguy cơ tứ phía.

Mà gia tộc Thái hậu nương nương là phiên trấn Tây Bộ đế quốc, nắm giữ trong tay mười mấy vạn đại quân, hình thành thế nửa cát cứ.

Sở dĩ năm đó Thiên Diễn hoàng đế cưới nàng, cũng coi là bất đắc dĩ.

Đương nhiên Thiên Diễn hoàng đế kế vị xong, lợi dụng chiến tranh Đại Lương vương quốc, giết chết toàn bộ binh mã gia tộc Tiêu quốc công, xem như giải quyết triệt để Tiêu thị phiên trấn.

Dù sau này lão không phế hậu, nhưng tình cảm giữa lão và Tiêu thị từ đầu đến cuối tầm thường.

Về sau khi lão quy ẩn ở Thượng Thanh cung, Thái hậu làm thê tử cũng không dời qua, Thái hậu Tiêu thị lưu tại hoàng cung, cùng nhi tử không cùng trượng phu, không phải bàn cãi.

Nghe được Thái hậu ngay cả lời nói bán nữ nhi cũng nói hết ra, Vạn Duẫn hoàng đế bất đắc dĩ nói: "Mẫu hậu à, trẫm đã đã đáp ứng Ngao Ngọc, cho hắn một cơ hội. Cho nên cứ để hắn gặp Hương Hương một lần, miễn cho nói trẫm có công không thưởng. Đến lúc đó Hương Hương chướng mắt hắn, vậy cũng đừng trách trẫm không cho cơ hội."

Tiếp đó hoàng đế nói: "Mẫu hậu à, căn cứ ngài hiểu rõ Hương Hương, ngài cảm thấy nàng sẽ coi trọng Ngao Ngọc sao?"

Thái hậu suy nghĩ một chút nói: "Vậy khẳng định là chướng mắt, nàng mặc dù hoa hơn người, ưa thích sách Ngao Ngọc, thích từ khúc hắn. Nhưng tuyệt đối chướng mắt Ngao Ngọc người này, phàm là người có chút ánh mắt, có chút bệnh thích sạch sẽ đều chướng mắt Ngao Ngọc. Dáng dấp mập thì không nói gì, sinh hoạt cá nhân quá hỗn loạn, ai gả cho hắn, thanh danh đều bị hủy cả"

Hoàng đế nói: "Nếu vậy, mẫu hậu có gì lo lắng?"

Thái hậu nói: "Dù tin tưởng như vậy, cũng sẽ bại hoại thanh danh Hương Hương đó."

Hoàng đế nói: "thanh danh Hương Hương, ai bại hoại được?"

Thái hậu nói: "Ra mắt xong, liền đuổi Ngao Ngọc này đi xa, để hắn về Giang Châu đi, mặc dù hắn có công lao, nhưng ta cũng không muốn thấy hắn."

Hoàng đế nói: "Vâng, mẫu hậu!"

. . .

Thái hậu nương nương vẫn không thể nào ngăn cản buổi ra mắt này.

Thời gian trôi qua cực nhanh, rất nhanh ba ngày trôi qua.

Mười hai tháng giêng chính thức đến.

Dù không có người nhìn thấy tận mắt, nhưng buổi ra mắt giữa Vân Trung Hạc và Hương Hương công chúa khiến vạn chúng chú mục, thậm chí trở thành tiêu điểm duy nhất.

Lúc buổi sáng!

Vân Trung Hạc mặc một thân áo choàng mới, rời Ngao phủ ở kinh thành, tiến về hoa viên hoàng gia ra mắt Hương Hương công chúa.







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch