Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Sử Thượng Đệ Nhất Mật Thám

Chương 411: Tuyệt sát, hồn phi phách tán! (2)

Chương 411: Tuyệt sát, hồn phi phách tán! (2)
"

Trương ma ma nói: "Điều này cũng làm cho ta nhớ lại một chi tiết, hai ngày trước tại Đại Pháp Thánh Tự, Tô Đại nương nương giống như nhận được một phong mật tín."

Hoàng hậu nương nương lạnh giọng nói: "Tìm kiếm, tìm kiếm tiểu viện nàng, nhìn xem rốt cuộc là mật tín gì, đây cũng quá làm càn."

Lúc này, sư thái phía ngoài nói: "Thái hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương, đã đến giờ."

Nên đi triệu kiến vạn dân, nên đi tiếp nhận triều bái của vạn dân hiến cho thôi.

Mà ngay lúc này, bên ngoài lại truyền tới một thanh âm đại thái giám khác.

"Thái hậu nương nương, đại tông chính tới."

Thái hậu nương nương nói: "Hoàng thúc, hắn tới làm gì?"

Lão thái giám nói: "Đại tông chính đến tặng đồ, một ít lá vàng tạo hình lâu vũ cung điện, là tế tự Đại Pháp Thánh Quân."

Thái hậu nương nương vỗ vỗ trán nói: "Ai gia mấy ngày này quá hồ đồ rồi, không sai không sai, mấy ngày nữa, chính là ngày Đại Pháp Thánh Quân thăng thiên!"

Bất quá Thái hậu nương nương cảm thấy chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, liền muốn hạ lệnh mấy ma ma, âm thầm tìm kiếm trong chùa trước.

Dù lão thương tiếc Tô Đại tài tử, nhưng nếu quả thật phát hiện nàng và Ngao Ngọc thông dâm, vậy Thái hậu nương nương cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nàng.

Mà ngay lúc này, đại tông chính Túc thân vương đi đến, khom người nói: "Tham kiến Thái hậu nương nương, nghe nói không thấy Tô Đại tài tử?"

Thái hậu nương nương lạnh giọng nói: "Không cần làm loạn, trì hoãn nghi thức triệu kiến vạn dân, mấy người chúng ta đi tìm trước xem, không nên kinh động bất luận kẻ nào."

Thái hậu nương nương vẫn rất quan tâm con trai mình, cảm thấy vạn nhất thật phát hiện chuyện xấu, việc xấu trong nhà cũng không thể để lộ ra ngoài.

Thế là, Thái hậu mang theo mấy ma ma, mấy thái giám, còn có Hoàng hậu nương nương, đại tông chính Túc thân vương, bắt đầu tìm kiếm trong Đại Pháp Thánh Tự.

Mà Đoàn Oanh Oanh giả trang thành một tiểu thái giám, đi theo trong đó.

Kỳ thật lẽ ra nàng không nên tới, Thái hậu nương nương đã gặp nàng, vạn nhất bị nhận ra.

Bất quá Đoàn Oanh Oanh thực sự không nhịn được, đây là kế độc nàng và Ngao Minh bày ra, độc kế giết chết cả nhà Ngao Ngọc. Bây giờ thật vất vả công lớn sắp hoàn thành, nàng sao lại không đến tự mình chứng kiến một màn này chứ?

Huống hồ Thái hậu nương nương xuất thân từ gia đình võ tướng, tính cách phóng khoáng, sẽ không để ý đến một tiểu thái giám.

Lúc này, hoàng hậu hỏi một câu: "Thái hậu, có nên đi gọi Túc thân vương phi tới."

Thái hậu nhíu mày nói: "Không cần."

Túc thân vương phi Đoàn Vân không gió cũng ba thước sóng, nếu để cho nàng tới, chỉ sợ rất nhanh sẽ làm dư luận xôn xao.

. . .

Sau đó, Thái hậu nương nương mang theo hai mươi mấy người, tìm kiếm Tô Đại trong Đại Pháp Thánh Tự.

Bên ngoài, bốn, năm vạn người vẫn đang xếp hàng chờ đợi.

Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Đã qua nửa canh giờ rồi, vì sao còn chưa mở cửa.

Tất cả mọi người là thành tâm đến hiến tiền hương hỏa, cứu tế Lãng Châu đó.

Vì sao còn không mở cửa?

Thế giới này không có tường nào gió không lọt qua được, rất nhanh có tin tức truyền ra.

Tô Đại nương nương mất tích.

Mẹ nó, tường này gió lùa đến cũng quá nhanh đi.

Tô Đại nương nương mất tích? ! Cuối cùng xảy ra chuyện gì?

Thế là rất nhiều người xì xào bàn tán, bốn, năm vạn người này cố nhiên là tới gặp Thái hậu và Hoàng hậu nương nương, nhưng cũng có rất nhiều người là vì gặp Tô Đại tài tử, dù nàng chỉ là một tài tử, nhưng phi thường mỹ lệ, hơn nữa còn cạo trọc, chân chính cách ăn mặc ni cô.

Hoàng đế bệ hạ phong tài tử, cách ăn mặc ni cô, cố nhiên là vì thành kính, nhưng cũng đủ ly kỳ.

"Tô Đại nương nương mất tích, không phải bị dã thú bắt đi chứ?"

"Hắc hắc hắc, các ngươi có chỗ không biết, có lẽ không phải là bị dã thú bắt đi, mà là. . . Hắc hắc hắc."

"Cái gì hắc hắc hắc, ngươi nói cho rõ ràng nào."

"Các ngươi không biết, Tô Đại nương nương thích nhất là « Thạch Đầu Ký », ngưỡng mộ nhất là tác giả Ngao Ngọc đó."

"Vậy thì thế nào?"

"Các ngươi không biết, Ngao Ngọc cũng mất tích, hai người kia cùng mất tích, kỳ quái không?"

"Ngao Ngọc mất tích, làm sao ngươi biết?"

"Hôm nay người Lễ bộ đi tìm Ngao Ngọc, kết quả phát hiện hắn căn bản không có ở nhà."

"Người Lễ bộ đi tìm Ngao Ngọc làm gì?"

"Kỳ thi hội mùa Xuân sắp tới, Ngao Ngọc là tân khoa giải nguyên Thương Lãng hành tỉnh, người Lễ bộ đi đến để kiểm tra mỗi một thí sinh đó."

"Người Lễ bộ đi tìm Ngao Ngọc, kết quả hắn không ở nhà, ngươi làm sao biết?"

"Hắc hắc, ca ca ta chính là Lễ bộ lang trung đó. Ngao Ngọc và Tô Đại nương nương cùng mất tích, hơn nữa còn là hơn nửa đêm. Các ngươi đoán, các ngươi đoán xem, hắc hắc hắc!"

Dưới người hữu tâm thao túng, lời đồn đại này nhanh chóng truyền bá, tiếp theo mấy vạn người đều nghe nói, Ngao Ngọc và Tô Đại nương nương cùng mất tích.

Thế là trong lòng rất nhiều phẫn nộ.

Mẹ nó, quá bẩn thỉu đi.

Các ngươi mặt ngoài xuất gia là ni, tại Đại Pháp Thánh Tự cầu phúc cho nạn dân Lãng Châu, làm chúng ta cảm động thế nào, lúc này mới đến hiến tiền hương hỏa.

Kết quả các ngươi mặt ngoài thánh khiết thành kính, sau lưng lại nam đạo nữ xướng?

Đây là lừa gạt tình cảm của chúng ta a, tại nơi thần thánh như vậy, làm loại sự tình bẩn thỉu này? Không sợ bị thiên lôi đánh chết sao?

. . .

Thái hậu nương nương mang theo hai mươi mấy người, cơ hồ tìm khắp toàn bộ Đại Pháp Thánh Tự, nhưng vẫn không tìm ra Tô Đại tài tử.

Bây giờ còn có một chỗ chưa tìm, đó chính là trong pho tượng Thông Thiên Phù Đồ của Đại Pháp Thánh Quân.

Chỗ đó là thánh địa, cũng là cấm địa, bất kỳ người nào cũng không thể đến gần.

Thậm chí ngay cả Thái hậu nương nương cũng không ngoại lệ.

"Thái hậu nương nương, quanh pho tượng Thông Thiên Phù Đồ của Đại Pháp Thánh Quân, phát hiện dấu chân, dấu chân hai người, một nam một nữ."

Gương mặt Thái hậu nương nương run lên bần bật.

Sau đó, lão đi tới xem xét, dấu chân này đúng là giày đặc hữu của hoàng tộc.

Mà chuỗi dấu chân này trực tiếp thông vào bên trong pho tượng Đại Pháp Thánh Quân Thông Thiên Phù Đồ.

Thái hậu nương nương lập tức nổi giận, lão là một người thẳng tính, tính cách ngay thẳng mạnh mẽ, nếu không cũng sẽ không bị Thiên Diễn hoàng đế ghét bỏ.

Tốt, Tô Đại, ta thương tiếc ngươi như thế, ngươi lại hồi báo ta như vậy sao?

Mặc dù hoàng đế có lỗi với ngươi, nhưng bây giờ dù sao ngươi cũng là tài tử của hoàng đế, xem như có danh phận.

Ngươi trộm nam nhân thì cũng thôi đi, hơn nữa còn trộm tại Đại Chu thánh địa ta.

Đây chính là pho tượng Đại Pháp Thánh Quân Phù Đồ, đây chính nơi thần thánh nhất Đại Chu ta, đây chính là chỗ thần linh Đại Chu Thái Tổ hoàng đế, trong mắt ngươi còn có hoàng thất Đại Chu không?

Hoàng hậu nương nương ở bên cạnh nói: "Thái hậu nương nương, bằng không bỏ qua đi, chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài."

Thái hậu nương nương lạnh giọng nói: "Việc xấu trong nhà Đại Chu hoàng thất ta còn thiếu sao? Cũng không kém một việc này."

Tính cách lão là như vậy, trong ánh mắt vò không được hạt cát, trước đó thường xuyên khiến Thiên Diễn hoàng đế xuống đài không được.

"Bất quá xấu đến nước này, thật đúng là từ lúc Đại Chu ta lập triều đến nay là lần thứ nhất." Thái hậu nương nương lạnh giọng nói: "Đi, mở ra cánh cửa đá kia, xem xét rõ ràng."

"Vâng!" Lão ma ma nói.

Sau đó, lão ma ma này đi tới, bẩm báo: "Thái hậu nương nương, trong cửa đá pho tượng Thông Thiên Đồ này, xác thực có dấu vết bị mở ra."

Hoàng hậu nương nương lạnh giọng nói: "Thật sự là gan to bằng trời, vậy mà tại thánh địa Đại Chu ta làm ra chuyện xấu kinh thiên bực này."

Thái hậu nương nương nói: "Chính là vì thánh địa, là cấm địa, cho nên không ai dám tới gần, ở chỗ này cẩu thả mới là an toàn nhất."

Đại tông chính Túc thân vương và Hầu Dục nhanh chóng liếc nhau, đối phương gật đầu nhẹ.

Ngay hơn nửa canh giờ trước, đại thái giám Hầu Dục đã trao đổi qua với bốn cao thủ đỉnh tiêm trông coi pho tượng Thông Thiên Phù Đồ.

Xác định từ đầu tới đuôi, đều không có người tới gần pho tượng này. Ngao Ngọc và Tô Đại tài tử bên trong cũng không tỉnh lại, mà ngẫu nhiên còn truyền đến tiếng ngáy, hai người này mọc cánh khó thoát.

Lập tức, đại tông chính Túc thân vương khom người xuống nói: "Thái hậu, hiện tại cánh cửa đá này còn chưa mở ra, xin ngài trước hạ ý chỉ. Vạn nhất mở ra cửa đá này, thật phát hiện bên trong có chuyện xấu gì, phải xử lý thế nào?"

Thái hậu nương nương nói: "Còn có thể xử lý thế nào? Nữ dìm đầm nước chết chìm, nam trước phiến, sau đó sống sờ sờ lăng trì xử tử, tru sát cả nhà."

Đại tông chính Túc thân vương nói: "Vậy thần biết phải làm sao rồi."

Thái hậu nương nương nói: "Vinh ma ma, mở cửa đá! Ai gia muốn nhìn xem, một số người rốt cuộc lang tâm cẩu phế đến mức nào, không biết liêm sỉ đến mức nào."

"Tuân chỉ."

Lão ma ma kia đưa tay, nhẹ nhàng mở ra cửa đá, võ công người này không thấp à.

Vừa mới mở ra cửa đá, lão lập tức bưng kín mũi.

Bởi vì bên trong là một cỗ khí tức dâm loạn xông vào mũi, còn có một cỗ khí tức khác.

"Thái hậu nương nương, trong pho tượng Thông Thiên Phù Đồ này chật hẹp, còn đốt than, mặc dù là than không khói, nhưng vẫn có chút độc tính, cho nên hai người bên trong ngủ như chết." Vinh ma ma báo cáo.

Hoàng hậu cười lạnh nói: "Khó trách trời đã sáng, vẫn chưa tỉnh lại."

Thái hậu nương nương lạnh giọng nói: "Người bên trong còn sống không?"

Lão ma ma nói: "Còn sống, còn hô hấp."

Thái hậu nương nương nói: "Châm lửa, xem rõ ràng là ai?"

Lão ma ma nói: "Vâng."

Sau đó, lão đốt nến lên, nói: "Một tên mập, thân thể mập mạp để trần."

Gương mặt Thái hậu nương nương run lên, quả nhiên thật sự là Ngao Ngọc, hắn xem như mập mạp nổi danh nhất kinh thành.

Lập tức, Thái hậu nương nương cũng nhịn không được nữa, trực tiếp đi qua.

Lão muốn đích thân chất vấn Tô Đại, nữ nhân lang tâm cẩu phế này, ta đối với ngươi không tốt sao? Vì sao nhục nhã ta bực này?

Nàng muốn chất vấn Ngao Ngọc, ngươi không phải luôn miệng ngưỡng mộ Hương Hương công chúa sao? Mà Tô Đại là lão sư Hương Hương, là tài tử hoàng đế, ngươi vậy mà cùng nàng cẩu thả cùng một chỗ? Thật sự là tự tìm đường chết mà.

Mấy người đi tới ngoài cửa, lúc này cửa đá đã rộng mở.

Tất cả mọi người mơ hồ thấy rõ ràng, xác thực một người đại mập mạp, toàn thân để trần, đưa lưng về phía mọi người, mơ hồ quấn cùng một nữ tử.

Trên mặt đất khắp nơi đều là quần áo xé nát.

Tràng diện kia đơn giản khó coi.

Thái hậu nương nương tức giận đến toàn thân phát run, quát ầm lên: "Lôi đôi nam nữ không biết liêm sỉ này ra, nữ sống sờ sờ dùng tảng đá đập chết. Nam trước phiến, sau đó ngay ở chỗ này, lăng trì xử tử cho ta, lại tru sát cả nhà hắn."

Đại tông chính Túc thân vương nói: "Thái hậu nương nương, Ngao Ngọc này là người báo mộng thái thượng hoàng đó."

Thái hậu nương nương lạnh giọng nói: "Trước hết giết, trước hết giết! Cầm thú bực này, còn muốn cưới Tiểu Hương Hương ta. Đi hỏi một chút Thiên Diễn, đến cùng là Thái Tổ lớn, hay là thái thượng hoàng hắn lớn? Đôi cẩu nam nữ này dám khinh nhờn Thái Tổ Thần Linh, vậy mà dám khinh nhờn thánh địa Đại Chu ta, còn không đáng chết sao?"

Đại tông chính Túc thân vương nói: "Đã nghe chưa? Đi lôi đôi cẩu nam nữ này ra cho ta, nữ dùng loạn thạch đập chết, nam lăng trì xử tử!"

Lập tức, mấy thái giám và ma ma vọt vào, lúc này cũng không để ý Tô Đại là tài tử hoàng đế, mà cũng không quan tâm nàng có mặc quần áo hay không.

Đoàn Oanh Oanh lập tức hưng phấn đến toàn thân phát run, rốt cuộc tận mắt chứng kiến một màn này.

Ngao Ngọc, ngươi rốt cuộc phải chết, mà trước đó bị phiến, lại bị lăng trì xử tử, sau còn tru sát cả nhà.

Cừu hận và lửa giận thời gian qua, rốt cuộc được trút xuống.

Ngao Ngọc, tiếp theo ta sẽ đích thân động thủ, phiến ngươi, sau đó từng đao từng đao lăng trì ngươi.

Vinh ma ma tiến vào bên trong hang, bỗng nhiên kéo nam tử mập mạp kia một cái, lập tức kinh hô một tiếng.

Nguyên lai không chỉ có hai người, còn có người thứ ba.

Giữa nam tử mập mạp và nữ tử này, còn có một nam tử thon dài gầy gò, tướng mạo phi thường anh tuấn.

"Nhanh, nhanh, nhóm lửa, chiếu sáng một chút, chiếu sáng một chút!"

Mấy thái giám cầm cây đuốc xích lại gần xem xét, lập tức sợ ngây người, phát ra một tràng thanh âm.

"A. . ." Vân ma ma bên cạnh hoàng hậu cũng hét lên kinh ngạc.

"A. . ." Đại hoạn quan Hầu Dục cũng phát ra một tràng, sau đó cả người phảng phất bị sét đánh, không thể tin một màn trước mắt.

Bởi vì, nam tử mập trắng này căn bản cũng không phải là Ngao Ngọc, mà là. . . Chu Xung, gã là chất tử Túc thân vương.

Mà nam tử gầy gò anh tuấn ở giữa kia, là Ngụy quốc công phủ thế tử Đoàn Vũ.

Mà. . . Nữ nhân này đâu phải là Tô Đại tài tử, mà là Túc thân vương phi Đoàn Vân.

Đây, đây cũng quá loạn đi! Túc thân vương phi Đoàn Vân quả thực là nữ thiên hạ đệ nhất dâm loạn.

Nghe được bên trong truyền đến tiếng kinh hô, Thái hậu nương nương lạnh nhạt nói: "Chuyện gì xảy ra?"

Vinh ma ma nói: "Thái hậu nương nương, không phải Tô Đại và Ngao Ngọc?"

Thái hậu nương nương nói: "Đó là ai? Không biết liêm sỉ như vậy? Tại thánh địa Thái tổ hoàng đế Thần Linh lại cẩu thả."

Vinh ma ma run rẩy nói: "Hai nam nhân, một nữ nhân, đang làm chuyện cẩu thả không chịu nổi. Nam theo thứ tự là Túc thân vương chất tử Chu Xung, bởi vì hình thể hắn và Ngao Ngọc tương tự, bị chúng ta cho rằng là Ngao Ngọc. Còn có một nam tử là Ngụy quốc công phủ thế tử Đoàn Vũ, mà nữ tử là Túc thân vương phi Đoàn Vân."

Lời này vừa ra, Túc thân vương như bị sét đánh, toàn thân không thể động đậy, phảng phất hoàn toàn không thể tin vào tai của mình.

Mà Đoàn Oanh Oanh, càng là tứ chi băng hàn, toàn thân run rẩy.

Trọn vẹn mấy giây sau, Túc thân vương và Đoàn Oanh Oanh vọt vào.

Không có bất kỳ sai khác nào, đúng là Chu Xung, Đoàn Vũ, còn có Túc thân vương phi Đoàn Vân.

Ba người này không còn mảnh vải, dù là ngủ mê, cũng vẫn như cũ dâm loạn không chịu nổi.

Đây, đây là phi tử Túc thân vương sủng ái nhất, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa.

Hiện tại. . . Bây giờ lại cùng chất tử cẩu thả, mà lại bị bắt ở trước mặt tất cả mọi người.

Trong chốc lát, thật phảng phất có một tia chớp, hung hăng bổ vào đỉnh đầu Túc thân vương, lão nhịn không được nữa, mắt tối sầm lại, trực tiếp hôn mê ngã xuống đất!

. . .







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch