Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Sử Thượng Đệ Nhất Mật Thám

Chương 538: Ngao Ngọc lên như diều gặp gió! Cái chết hoàng đế! (1) (2)

Chương 538: Ngao Ngọc lên như diều gặp gió! Cái chết hoàng đế! (1) (2)
Trước đó các ngươi hiệu trung hoàng đế cũng không có gì là sai, bây giờ Đại Chu đế quốc ở vào thế nguy nan, thái thượng hoàng tuyệt đối sẽ không lạm sát kẻ vô tội. Huynh trưởng ngươi tài hoa hơn người, thái thượng hoàng làm sao lại giết ngươi, sẽ chỉ trọng dụng ngươi còn không kịp đó."

Ngao Minh nói: "Chút tài hoa đó so với đệ thì tính là gì chứ? Xin ngươi chỉ điểm một hai, tính mệnh một nhà vi huynh, hoàn toàn trên tay đệ đệ."

Vân Trung Hạc nói: "Vậy ta sẽ giúp huynh một hai?"

Ngao Minh lập tức quỳ xuống nói: "Đa tạ ân cứu mạng của đệ."

Vân Trung Hạc nói: "Thái thượng hoàng lúc này lo lắng nhất chính là cái gì? Đương nhiên là mấy chục vạn binh mã Tây cảnh và Nam cảnh."

Ngao Minh nói: "Tây cảnh thì thái thượng hoàng có thể yên tâm, phụ thân ta là người trung quân, tuyệt đối phục tùng thái thượng hoàng."

Vân Trung Hạc nói: "Ngao Động thúc phụ làm người ta đương nhiên tin tưởng, nhưng Nam cảnh bên kia thì không rõ. Bên kia là Nhị hoàng tử Chu Tịch cùng Phó Viêm Đồ, bọn hắn có mấy chục vạn đại quân trong tay, có được năm hành tỉnh Nam cảnh, tăng thêm một hành tỉnh của Sử thị gia tộc, cơ hồ chiếm một phần ba quốc thổ Đại Chu, song phương liên thủ quân đội vượt qua 400,000. Diệt Vạn Duẫn hoàng đế xong, thái thượng hoàng lo lắng Chu Tịch và Phó Viêm Đồ bên kia sẽ lập Đại Chu khác, tạo nên phân liệt."

Ngao Minh nói: "Đúng vậy, Phó Viêm Đồ người này ương ngạnh tham quyền, vốn là kẻ ti tiện, trước đó đã nhiều lần đắc tội nhà chúng ta, hoàn toàn là tử địch nhà chúng ta."

Nội tâm Vân Trung Hạc chấn động không thôi, Ngao Minh ngươi trước đó quan hệ mật thiết với Phó Viêm Đồ, hiện tại Phó Viêm Đồ trong miệng ngươi lại là tử địch? Hơn nữa còn là tử địch nhà chúng ta, ngươi bây giờ lại xem chính mình lại là Ngao thị.

Vân Trung Hạc nói: "Lúc này trong mắt Chu Tịch cùng Phó Viêm Đồ, ngươi hoàn toàn là người một nhà, cho nên không bằng đi một chuyến đến Nam cảnh, phân ưu cho thái thượng hoàng, thế nào?"

Ngao Minh nói: "Vậy vi huynh phải làm thế nào?"

Vân Trung Hạc nói: "Độc chết Phó Viêm Đồ, độc chết Chu Tịch."

Ngao Minh run nhè nhẹ nói: "Hai cái này phi thường xảo trá, muốn độc chết bọn hắn chỉ sợ không dễ dàng như vậy."

Vân Trung Hạc xuất ra một cái bình nhỏ nói: "Huynh trưởng, đây là độc dược, vô sắc vô vị, chỉ cần một chút là có thể trí mạng. Bọn hắn xem ngươi là người một nhà, hoàn toàn có cơ hội hạ độc bọn hắn. Chỉ cần giết hai người này, Nam cảnh sẽ rơi vào tay Nam cảnh đại đô hộ, đám người này lại hiệu trung thái thượng hoàng, nguy cơ Nam cảnh sẽ được giải."

Gương mặt Ngao Minh run rẩy, phảng phất lâm vào giằng co.

Trọn vẹn một hồi lâu, Ngao Minh nói: "Ta làm."

Sau đó, y nhận lấy bình độc dược, lại một lần nữa quỳ xuống phía Vân Trung Hạc nói: "Đệ đệ, thái thượng hoàng bên kia, xin ngươi nói tốt vài câu, tính mệnh một nhà huynh trưởng đều trong tay của ngươi."

Sau đó, Ngao Minh không ngừng dập đầu về phía Vân Trung Hạc.

Ngao Minh đi xong, phụ thân Ngao Tâm đi ra.

"Con ta, cái này không giống tính cách ngươi nha." Ngao Tâm nói: "Dựa theo tính cách của ngươi, đã sớm bỏ đá xuống giếng, tuyệt đối sẽ không thả hổ về rừng."

Vân Trung Hạc nhìn phụ thân, nói: "Phụ thân, cục diện đã không giống với lúc trước, rất khác."

Ban đêm, Vân Trung Hạc và Hương Hương công chúa chơi cờ ca rô.

"Gấu chó lớn, hải ngoại chơi vui không?" Hương Hương công chúa hỏi.

Vân Trung Hạc nói: "Cảnh sắc không tệ, nhưng rất nhàm chán."

Hương Hương công chúa nói: "Nhiều người thì chơi mới vui, không bằng chúng ta ra biển tìm Lý Hoa Mai Nguyên soái chơi đi."

Vân Trung Hạc nói: "Hương Hương, không phải nàng muốn tránh né quyền lực sao?"

Hương Hương công chúa gật đầu nói: "Hiện tại sứ mệnh của ngươi cũng đã hoàn thành, ngươi lại không tham luyến quyền thế, kịp thời rút lui mới tốt, không phải sao?"

Vân Trung Hạc nói: "Hương Hương, thế giới này không có thế ngoại đào nguyên. Nhưng nàng yên tâm, ta sẽ dốc hết toàn lực bảo hộ ba ba mụ mụ muội muội, dốc hết toàn lực bảo vệ nàng."

Hương Hương công chúa nói: "Đêm hôm đó ta đã nói với ngươi, ngươi còn nhớ rõ không?"

Vân Trung Hạc nói: "Nhớ kỹ."

Hương Hương công chúa nói: "Thái hậu hôm nay phái người tới nhà, nói phi thường nhớ ta, muốn ta tiến cung gặp ngài."

Vân Trung Hạc nói: "Đương nhiên do chính nàng quyết định."

Hương Hương công chúa nói: "Ngày mai ngươi bồi tiếp ta đi, có được hay không?"

Vân Trung Hạc nói: "Được."

. . .

Hôm sau trời vừa sáng, Vân Trung Hạc mang theo Hương Hương công chúa tiến vào trong hoàng cung, bái kiến Thái hậu.

Cách thật xa, đã nghe thanh âm Thái hậu bên trong tràn ngập từ ái.

"Hương Hương tới, bảo bối tâm can của ta tới."

Sau đó Thái hậu nương nương vọt ra, một tay kéo lấy Hương Hương công chúa.

Tiếp đó, bưng lấy khuôn mặt Hương Hương công chúa một hồi lâu, nói: "Nhà Nộ Lãng Hầu nuôi ngươi, khí sắc Hương Hương chúng ta đã tốt hơn nhiều."

Vân Trung Hạc khom về phía Thái hậu nói: "Thần tham kiến Thái hậu nương nương."

Thái hậu vội vàng nói: "Người một nhà, người một nhà, đừng khách khí, ngươi đi theo Hương Hương, gọi ta tổ mẫu là được."

Sau đó, Thái hậu nắm tay Vân Trung Hạc nói: "Trong thiên hạ thiếu niên xuất sắc giống Ngao Ngọc ngươi rất hiếm, Hương Hương nhà chúng ta thật sự là có phúc lớn."

Sau đó, Thái hậu nói: "Tiểu Hương Hương, mấy tháng trước tổ mẫu nói những lời nói nhảm kia, ngươi tuyệt đối đừng để ý, ngươi cũng biết tổ mẫu này nói năng chua ngoa, đậu hũ tâm."

Hương Hương công chúa dịu dàng nói: "Tổ mẫu nói đến chuyện này, hài tử nhà người ta, từ nhỏ đã bị đánh bị mắng, Hương Hương hâm mộ còn không kịp, cuộc sống như vậy mới có khí tức hương hoả chứ."

Thái hậu ôm Hương Hương công chúa nói: "Hương Hương nhà ta thật sự là tâm can bảo bối, là người hiểu chuyện, là người hiểu chuyện."

"Phu quân, ngươi ở chỗ này cũng rất nhàm chán, ta phải bồi tổ mẫu ăn cơm trưa, ngươi nếu nhớ mong thái tử ca ca, vậy ngươi đi đi." Hương Hương công chúa nói.

Vân Trung Hạc khom người nói: "Thái hậu nương nương, vậy thần cáo từ trước."

"Tốt, tốt, tốt." Ánh mắt Thái hậu từ ái nhìn Vân Trung Hạc rời đi.

. . .







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch