Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Sử Thượng Đệ Nhất Mật Thám

Chương 542: Thân phận bại lộ! Yến Biên Tiên! (1) (2)

Chương 542: Thân phận bại lộ! Yến Biên Tiên! (1) (2)


Lúc đó kinh đào hải lãng, sấm sét vang dội, bầu trời lờ mờ, cho dù trên chiến hạm 3000 tấn, cũng như một chiếc lá chập chùng trong sóng.

Loại tối tăm mờ mịt giữa thiên địa kia, cảm giác nhìn không thấy, sờ không được, trên không đến, dưới không chạm đất.

Không biết chiếc thuyền này sẽ lái về phương nào, không biết hắc vụ phía sau là gì? Là Địa Ngục? Hay là ma quỷ?

Vu Tranh gật đầu nói: "Ta biết rồi, nếu ngươi nói sẽ từ quan, vậy ta sẽ không chối từ."

. . .

Ngày kế tiếp, Vân Trung Hạc lại một lần nữa xuất phát, mang theo thái tử Chu Ly đi Mê Điệt cốc chữa bệnh, đem theo 5000 tên vệ sĩ tinh nhuệ hộ tống.

Thái thượng hoàng tự mình đưa tiễn, nắm tay Vân Trung Hạc đưa ra hoàng cung, đưa ra kinh thành.

"Hài tử à, hoàng huynh thái tử ngươi, tổ phụ giao cho ngươi." Thái thượng hoàng nói.

Vân Trung Hạc khom người nói: "Vâng, thái thượng hoàng."

Sau đó, Vân Trung Hạc mang theo Chu Ly thái tử rời kinh thành.

Trong xe ngựa to lớn, Chu Ly thái tử nằm không nhúc nhích, Vân Trung Hạc ngồi bên trái xe ngựa, đối diện chính là Xung Điền đạo trưởng già nua nhăn nheo.

Ra kinh thành ba mươi dặm, Vân Trung Hạc nói: "Xung Điền đạo trưởng, ngài trở về đi, bên cạnh thái thượng hoàng không thể thiếu ngài."

Xung Điền đạo trưởng nói: "Tống quân thiên lý, cuối cùng cũng phải từ biệt."

Sau đó, ánh mắt lão nhìn về phía Chu Ly thái tử nói: "Vị thái tử điện hạ này của chúng ta thật sự là vận mệnh gặp nhiều thăng trầm, hi vọng tại Mê Điệt cốc có thể chữa hết bệnh. Ngao quốc công, thuận buồm xuôi gió."

Vân Trung Hạc nói: "Đa tạ đạo trưởng."

Xung Điền đạo trưởng nói: "Ngao quốc công, có một câu không biết ta có nên nói hay không."

Vân Trung Hạc nói: "Đạo trưởng cứ nói đừng ngại."

Xung Điền đạo trưởng nói: "Thấy nước xiết thì hãy lui."

Vân Trung Hạc kinh ngạc.

Xung Điền đạo trưởng nói: "Ta đương nhiên không phải nói Ngao quốc công hiện tại hãy về hưu, chỉ nói là ngài trước đó đầu ngọn gió quá thịnh, phong mang tất lộ, dễ dàng bị người hãm hại, bây giờ triều cục thay đổi, ngài tạm thời ẩn núp, chưa hẳn không phải là chuyện tốt."

Vân Trung Hạc khom người nói: "Đa tạ đạo trưởng chỉ giáo."

Xung Điền đạo trưởng xuống xe ngựa, khom người nói: "Vậy ta cáo từ."

Sau đó, đội ngũ Vân Trung Hạc gia tốc chạy về phía Mê Điệt cốc.

. . .

Mấy ngày sau, Vân Trung Hạc dẫn đầu đội ngũ rời Đại Chu đế quốc.

Sau đó sẽ tiến vào cảnh nội Nhu Lan quốc, Vân Trung Hạc không khỏi nhớ tới Vô Sương công chúa, trong động đá vôi kia, nàng một cước đá Vân Trung Hạc xuống đầm nước có đầy Ma Quỷ Điện Ngư.

Lúc đó nàng cảm thấy Vân Trung Hạc có thể may mắn sống sót sao?

Không, nàng không cảm thấy như vậy!

Bởi vì theo nhận biết của tất cả mọi người, trong đầm nước kia có ma quỷ, bất kỳ người nào xuống dưới, lập tức sẽ bị điện giật chết, sau đó bị sống sờ sờ ăn hết.

Nói cách khác, Ngao Ngọc trong suy nghĩ của Vô Sương công chúa không có phân lượng quá lớn, có thể hy sinh hết.

Bây giờ vị Vô Sương công chúa này vẫn như cũ là phó vương Nhu Lan quốc.

Dựa theo tính cách Tỉnh Trung Nguyệt, chỉ thích chém chém giết giết, cho nên đại quyền Nhu Lan quốc này khẳng định là bị Vô Sương công chúa độc chưởng.

Thời gian cách Vân Trung Hạc lần trước rời Nhu Lan quốc, đã không dưới mười tháng.

Mới vừa tiến vào cảnh nội Nhu Lan quốc, Vân Trung Hạc cảm thấy nhộn nhịp.

Ở trên đường đều là thương đội, mà lại xuất hiện rất nhiều pháo đài, rất nhiều cửa ải.

Vẻn vẹn không đến thời gian một năm, Nhu Lan quốc đã trở nên chính quy rồi.

Vân Trung Hạc không tính đi Nhu Lan thành, cho nên lựa chọn đường vòng.

Trên sa mạc mênh mông, Vân Trung Hạc ngắm nhìn bầu trời, không ngừng tự hỏi.

Hai ngàn năm kịch biến, lập tức sắp tới.

Chung quanh là một mảnh mê vụ, có ít người có thể thấy rõ, nhưng có ít người căn bản thấy không rõ lắm.

Bóng người trùng điệp, hoặc là giữ lại một bóng lưng, hoặc là giữ lại một khuôn mặt tươi cười, không biết là người hay là quỷ.

Vân Trung Hạc nhắm mắt lại, tiếp tục suy tư.

Ở trong đầu của hắn, không ngừng hiển hiện một hình ảnh.

Chính là trên vách đá loạn thạch đảo, hình ảnh bị cạo kia.

Phát hiện thuyền đắm Nộ Đế, đồng thời tiến vào trong động đá vôi, người thần bí này là ai?

Người này cầm đi cơ hồ tất cả bảo tàng, cũng từng tuyệt vọng, cho nên trên vách động viết thứ gì, bởi vì đó là một hoang đảo, căn bản không có thuyền đi qua, người này cảm thấy cả một đời khó có khả năng rời đi.

Nhưng về sau lại có thuyền tới, có lẽ là tìm được biện pháp rời đi.

Cho nên người này đã cạo mất chữ đã viết xuống.

Mà hình ảnh kia, một mực ghi tạc trong đầu Vân Trung Hạc.

Số 9 Lượng Tử không ở trên người hắn, nhưng dù sao ròng rã ở một năm, cho nên Vân Trung Hạc cũng học được một chút xíu năng lực siêu cấp tính toán.

Trong đầu hắn lại một lần nữa tái hiện hình ảnh bị cạo sờn trên vách đá kia.

Sau đó thử nghiệm phục hồi như cũ, bỏ phần cạo sờn đi, phục hồi như cũ chữ người này viết.

Toàn bộ quá trình rất gian nan, Vân Trung Hạc đã kéo dài mấy tháng, vẻn vẹn chỉ phục hồi ra chữ thứ nhất: Có.

Đương nhiên, vẻn vẹn chỉ là khả năng, không dám chắc chắn 100% chính xác.

Vân Trung Hạc đã tận lực phục hồi ra bút tích như cũ, chưa bao giờ thấy qua dạng chữ viết này, chí ít không phải chữ người nào mà hắn biết.

Chữ người này phi thường cô phẫn, tuyệt vọng, nhưng lại mang theo vô tận hận ý và dã tâm.

Tóm lại, từ chữ người này, đây là một người có tâm cảnh phi thường phức tạp.

. . .







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch