Có mấy lời Tô Bình không biết có nên nói hay không.
Lúc này, hắn chú ý tới vật phẩm ban thưởng, trong lòng hỏi:
- Nguyên Lực đan là thứ gì?
“Đan dược sơ cấp hữu hiệu với Chiến Sủng Sư từ cấp 3 trở xuống, có thể tăng cường tu vi.”
Hệ thống nói ra.
Tô Bình nhíu nhíu mày, tăng cao tu vi, như vậy cũng coi như không tệ.
Mặc kệ như thế nào, đã tiếp nhận nhiệm vụ rồi thì phải cố gắng hoàn thành.
Ý thức trở lại hiện thực, Tô Bình nhìn hai cô gái trước mắt, hỏi:
- Ngoại trừ hạng mục bồi dưỡng, còn có hạng mục gửi nuôi, nếu như sủng thú của cô chỉ bị thương nhẹ thì gửi nuôi ở chỗ này có thể khôi phục nhanh hơn.
Tô Yến Dĩnh kinh ngạc nói:
- Ông chủ , cửa hàng này của anh còn có thể chữa thương?
- Chỉ giới hạn trong vết thương nhẹ.
Tô Bình nói ra.
- Sao anh không nói sớm, nếu như gửi nuôi còn bao gồm trị liệu, vậy thì sẽ không lỗ.
Tô Yến Dĩnh có chút động tâm, mặc dù Trị Liệu Sư được cô mời đã dự đoán sủng thú có thể khôi phục kịp ngày tranh tài thứ hai, nhưng lỡ như dự đoán không đúng, xuất hiện một chút sai lầm, như vậy thực sự là xong đời.
Nếu như lại mời người khác trị liệu sẽ tốn hao không thấp, chí ít cũng phải hết mấy vạn.
Tô Bình cười ha ha.
Lúc trước cậu không nói là bởi vì hiệu quả trị liệu là một chức năng bổ sung rất nhỏ của “Nơi nuôi dưỡng”, so sánh với việc đề cao ngộ tính cùng cải thiện thể chất thì đơn giản không đáng giá nhắc tới, không nghĩ tới bây giờ nó lại hấp dẫn khách hàng.
- Thế nhưng, trên người của tôi lại không mang nhiều tiền như vậy...
Tô Yến Dĩnh đang chuẩn bị đáp ứng, bỗng nhiên nghĩ đến sau khi mình thanh toán xong 10 ngàn tệ phí bồi dưỡng Lôi Quang Thử thì hình như không còn thừa bao nhiêu tiền.
- Không có việc gì, tớ cho cậu mượn.
Lam Nhạc Nhạc móc ví ra, việc đã đến nước này, cô không ngăn được cô bạn tốt của mình nên dứt khoát đánh cược một lần.
Cô cũng không tin cửa hàng này dám nuốt tiền của hai người bọn họ mà không làm nên chuyện gì, nếu thật sự là như thế thì cô cũng không phải người dễ trêu.
Cảm nhận được địch ý cùng nộ khí trên người cô gái này, Tô Bình tức giận liếc mắt, nếu không phải đau lòng việc phải thanh toán 1 điểm năng lượng phí bảo trì mỗi ngày, cậu cũng lười nhác chủ động lôi kéo làm ăn.
Chỉ có cậu mới biết được đồ vật hệ thống cho tốt bao nhiêu, giá tiền này tuyệt đối là lỗ, chờ sau này có uy tín thì muốn đến gửi nuôi vẫn phải xếp hàng đấy!
- Được rồi Nhạc Nhạc, khi nào có tiền tớ trả lại cho cậu.
Tô Yến Dĩnh cười hì hì nói, cũng không già mồm khách sáo.
Lam Nhạc Nhạc tức giận nói:
- Được rồi, nhanh lựa chọn sủng thú của cậu đi, tụi mình còn phải về sớm một chút.
- Ừm.
Tô Yến Dĩnh nói là làm liền, tinh lực màu lam nhạt lưu chuyển toàn thân, sau đó hội tụ ở đầu ngón tay, cô chỉ tay về phía không trung bên cạnh, lập tức liền có một thân ảnh màu tím từ trong không gian khế ước nhảy ra, rơi trên mặt đất, nhìn chung quanh, đúng là Lôi Quang Thử.
Nhìn thấy địa phương quen thuộc này, Lôi Quang Thử nháy nháy mắt, ngẩng đầu nhìn lại, lập tức thấy được gương mặt nhân loại mỉm cười đứng phía sau quầy.
Giờ khắc này, đoạn trí nhớ nào đó đã khắc sâu trong đầu bỗng nhiên bừng lên.
“Tê!”
Lôi Quang Thử nhe răng trợn mắt, dáng vẻ như lâm đại địch, toàn thân điện quang chớp động.
Tô Yến Dĩnh sững sờ, cảm giác được Lôi Quang Thử truyền đến cảm xúc hoảng sợ, táo bạo, cô hơi nghi hoặc một chút, vội vàng trấn an.
Tô Bình có chút nhíu mày, không nghĩ tới vật nhỏ này phản ứng kịch liệt như vậy, xem ra đoạn thời gian kia xác thật khó quên.
Một lát sau, được Tô Yến Dĩnh kiên nhẫn trấn an, Lôi Quang Thử rốt cuộc chậm rãi khôi phục lại bình tĩnh, nhưng thân thể lại co quắp ở bên chân cô, lúc nào cũng ở vào tình trạng báo động.
- Ra đi, Dung Phượng.
Tô Yến Dĩnh triệu hồi ra một con sủng thú nữa.
Ngọn lửa nóng bỏng từ không trung hiện ra, một con hỏa điểu (chim lửa) cao bằng nửa người xuất hiện, toàn thân tự nhiên tản ra nhiệt lực, toàn thân nó ngập trong hỏa diễm.
- Sủng thú huyết thống cao đẳng- Dung Phượng?
Tô Bình nhíu mày, đây là một chim quý báu, chẳng qua trước mắt chỉ là cấp 3 thượng vị, tư chất là loại kém, sức chiến đấu là 4.2, miễn cưỡng có thể vượt cấp tác chiến.
Sau khi cho Dung Phượng đi ra, Tô Yến Dĩnh lại liên tiếp triệu hồi ra hai con sủng thú cường hãn khác nữa.
Một con là Bách Xỉ Ác Hổ thú, huyết thống trung đẳng, trước mắt đã là cấp 4 trung vị, chiến lực đạt tới 4.9, tiếp cận chuẩn cấp 5.
Một con khác là Nham Sửu thú, dáng vẻ giống một khối nham thạch bất quy tắc, cũng là huyết thống trung đẳng, trước mắt là cấp 4 hạ vị, chiến lực đạt tới 4.3, tư chất loại kém.
- Tạm thời ba con này thôi.
Tô Yến Dĩnh ngừng triệu hoán.
Ba con sủng thú đứng trong cửa hàng, khiến cho cửa hàng sủng thú vốn cũng không lớn trở nên chật chội.
Tô Bình nghĩ thầm, chờ sau này kiếm tiền sẽ mau chóng khuếch trương diện tích cửa hàng mới được, bằng không đợi về sau người khác tới gửi nuôi sủng thú cấp cao, tùy tiện một con cũng cao hơn mười mét, thậm chí mấy chục mét, chỉ sợ cửa hàng chứa không được.
Chờ tiền tới tay, Tô Bình đưa tờ biên lai đã chuẩn bị sẵn cho hai người:
- Còn cần gì nữa không?
- Chỉ nhiêu đây.
Tô Yến Dĩnh đã không còn tiền, cũng không có ý để cho bạn thân tiếp tục ứng ra.
Lam Nhạc Nhạc nhìn chung quanh một chút, kỳ quái nói:
- Anh không phải là cửa hàng sủng thú sao, sao lại không thấy bán sủng thú?
- Tạm thời không bán.
Tô Bình nói.
- Cửa hàng sủng thú không bán sủng thú?
Lam Nhạc Nhạc lộ vẻ mặt quái dị.
Tô Yến Dĩnh cũng cảm thấy có chút hiếu kỳ, cảm giác cửa hàng này khắp nơi lộ ra cảm giác thần bí.
- Được rồi, chuyện cũng đã giải quyết xong, tụi mình đi thôi.
Lam Nhạc Nhạc không lưu luyến nữa, chuẩn bị rời đi.
Tô Yến Dĩnh trấn an mấy con sủng thú một hồi, có chút không nở, trước khi đi còn nói với Tô Bình:
- Ông chủ, anh nhất định phải thay tôi chăm sóc bọn nó thật tốt.
- Yên tâm đi.
Tô Bình rất bình thản đáp lại, nhưng giọng nói không có chút sức thuyết phục nào.
Tô Yến Dĩnh há to miệng, muốn dặn dò thêm vài câu, nhưng nghĩ tới ba ngày sẽ qua đi rất nhanh nên cố nhịn được, không nói thêm nữa, quay người rời đi.
Chờ hai người rời đi, Tô Bình mang mấy con sủng thú đến phòng sủng thú ở phía sau, cũng may cửa vào phòng sủng thú vẫn tính rộng, con Bách Xỉ Ác Hổ thú có bề ngang khoảng chừng bốn mét vẫn có thể thông qua.
Giữa không trung trước mắt Tô Bình hơi vặn vẹo, sau đó chợt xuất hiện một “Nơi nuôi dưỡng” sơ cấp.
Tô Bình đối với sức mạnh to lớn của hệ thống đã không cảm thấy kinh ngạc rồi, có điều nhìn thấy diện tích của “Nơi nuôi dưỡng” này, cậu đột nhiên nghĩ đến, lấy thể tích của Bách Xỉ Ác Hổ thú, “Nơi nuôi dưỡng” nhỏ như vậy có lẽ chứa không nổi.
“Kí chủ không cần phải lo lắng, nội bộ “Nơi nuôi dưỡng” tự thành không gian, vô luận sủng thú có thể tích bao lớn cũng có thể dung nạp.”
Hệ thống nói ra.
Tô Bình lập tức nhẹ nhàng thở ra, còn tốt hệ thống ngưu bức.
Trước tiên hắn ôm hai con tiểu Khô Lâu cùng Truy Nguyệt Khuyển đang ngủ say trong “Nơi nuôi dưỡng” ra, sau đó bỏ ba con sủng thú gửi nuôi vào trong, chỉ thấy thân thể của bọn chúng vừa bước vào đến phạm vi “Nơi nuôi dưỡng” liền nhanh chóng thu nhỏ, nguyên bản Dung Phượng cao bằng nửa người giờ phút này trở nên giống như một con chim hoàng yến màu hoả (lửa) hồng.
Mà thân thể Bách Xỉ Ác Hổ thú dài sáu bảy mét cũng thu thỏ thành kích thước của con cún con, Hổ Văn trên thân nó vẫn có thể thấy được rõ ràng.