Tô Bình thông qua lực lượng khế ước ra lệnh. Phần lớn thời gian Chiến Sủng Sư sẽ là đầu não của sủng thú, thay thế sủng thú đưa ra phán đoán một cách chính xác.
Ở nơi này bồi dưỡng, đối tượng được huấn luyện sẽ không đơn thuần chỉ là sủng thú, mà kể cả bản thân Tô Bình.
Sưu!
Lôi Quang Thử lập tức thi triển “Lôi Ảnh” hóa thành hai cái bóng phóng tới đầu khô lâu đang bị thương.
Mặc dù “Sát ý” sẽ khiến Lôi Quang Thử lâm vào trạng thái cuồng bạo, nhưng đối với ý thức của người điều khiển thì vẫn vô cùng tỉnh táo.
Khô lâu nhìn thấy Lôi Quang Thử lại vọt tới, có chút ngây người, nó không nghĩ ra vì sao con mồi tự dưng sống lại. Nhưng tư duy nó quá đơn giản nên chỉ đờ đẫn trong chốc lát, cũng không có suy nghĩ sâu xa thêm nữa.
Ngay khi Lôi Quang Thử tới gần, nó bỗng nhiên cử động.
Hô!
Cánh tay hóa thành liêm đao vung vẩy.
Lôi Thiểm!
Tại thời khắc nguy cấp, Lôi Quang Thử lần nữa thi triển Lôi Thiểm để tránh né một kích trí mạng này.
Sau khi rơi xuống đất, Lôi Quang Thử lần nữa bật người vọt lên, dùng Lôi Đoạn chém tới.
Ầm!
Khô lâu thứ hai từ bên cạnh vọt tới, cánh tay vung lên đập thân thể Lôi Quang Thử rơi xuống mặt đất, một kích mất mạng tại chỗ.
“Phục sinh.”
Tô Bình lập tức đưa ra quyết định.
Lôi Quang Thử tại chỗ phục sinh, nhưng kỹ năng “Sát ý” lại tự động giải trừ. Sau khi nó tỉnh táo lại thì theo bản năng ngay lập tức chạy trở về.
Hai con khô lâu hình người này chỉ cần tiện tay vung một kích liền có thể đánh chết nó, làm nó cảm giác được sự nguy hiểm cùng kinh hoảng.
Tô Bình thấy thế, chỉ có thể lại lần nữa phóng thích “Sát ý”.
Lần này, cậu rõ ràng cảm giác được có cái gì từ đó trong cơ thể bị rút ra ngoài. Một khắc khi kỹ năng được phóng thích, ánh mắt cậu trong chốc lát mơ hồ, ý thức cũng có chút hoảng hốt. Thân thể đang đứng thẳng không tự chủ được ngã về phía trước.
- Phóng thích ba lần là cực hạn của mình sao, chẳng lẽ mình cũng phải dùng tự sát để khôi phục?
Tô Bình gian nan vận chuyển ý thức, trong tầm mắt mơ hồ nhìn thấy mấy bóng hình, xung quanh đã không thể phân biệt được đâu là khô lâu và đâu là quái thụ. Tất cả mọi thứ đều lắc lư qua lại, bóng chồng bóng.
Tô Bình cắn răng, có hết sức tỉnh táo lại, từ dưới đất gian nan bò lên, sau đó kéo lấy thân thể mình phóng về phía trước.
Cậu chỉ có một mục đích, muốn chết.
Cũng không biết đi được bao nhiêu bước, hay trong thời gian bao lâu, thẳng đến khi một cỗ lực lớn đột nhiên tập kích vào đầu, đau nhức kịch liệt trong nháy mắt truyền đến.
Một khắc sau, ý thức của Tô Bình trở lại không gian hắc ám, tuyển hạng “phục sinh” nhảy lên, xuất hiện trước mắt cậu.
Tô Bình vì thi triển kỹ năng đến mức ý thức khô cạn, nhưng giờ đã khôi phục linh động, cậu trực tiếp lựa chọn phục sinh tại vị trí cũ.
Bóng tối rút đi, cảnh tượng chung quanh nhanh chóng hiện lên, Tô Bình nhìn thấy cách đó mấy mét, hai con hình người khô lâu thân thể còng xuống, trong tay cả hai đều có một nửa thi thể Lôi Quang Thử, chúng nó đang chăm chú gặm cắn.
Mà ở bên cạnh chân chúng nó, thi thể Tiểu Khô Lâu đã sớm vỡ tan tành.
Chú ý tới Tô Bình tự dưng xuất hiện, hai con khô lâu hình người đều sửng sốt một lúc, chậm rãi xoay người lại.
“Phục sinh!”
“Phục sinh!”
Tô Bình vội vàng phục sinh Lôi Quang Thử cùng Tiểu Khô Lâu.
Tại thời điểm bọn chúng đồng thời phục sinh, Tô Bình liền nhìn thấy một trong hai con khô lâu hình người vọt tới trước mặt mình, thân thể cao hơn ba mét đáng sợ, cánh tay khô héo hình thành liêm đao sắc bén vung đến, không chút huyền niệm. Tô Bình còn chưa làm ra động tác đón đỡ thì cả người đã bị xé rách thành hai nửa.
“Phục sinh!”
Đau nhức kịch liệt trong nháy mắt truyền tới, sau đó ngay lập tức biến mất vô tung.
Bóng tối vừa hiển lên thì Tô Bình đã một lần nữa lựa chọn phục sinh. Sau khi phục sinh, cậu nhìn thấy hai con khô lâu hình người đang truy sát Lôi Quang Thử chạy vòng quanh, mà Tiểu Khô Lâu thì đuổi theo ở đằng sau, nhưng khoảng cách chênh lệch cực kì xa.
“Sát ý!”
Trong nháy mắt Tô Bình phát động kỹ năng.
Sau khi Lôi Quang Thử khôi phục ý chí chiến đấu, Tô Bình lập tức chỉ huy nó dùng “Lôi Ảnh” đánh lừa con khô lâu hình người khoẻ mạnh rời đi, mà chính cậu thì phóng tới con khô lâu hình người đang bị thương.
“Liều mạng!”
“Dùng Lôi Thiểm!”
Tô Bình quyết tâm để Lôi Quang Thử liều chết đến cùng,
Cho dù nó chết rồi cũng phải lưu lại vết thương trên thân khô lâu hình người mới được.
Cũng may Lôi Quang Thử nắm giữ sủng kỹ cao cấp Lôi Thiểm, dưới sự trợ giúp ngắn ngủi của thuấn di (tốc biến), nó luôn có thể trong chớp mắt né tránh chiêu thức tấn công của kẻ địch, sau đó tập kích đến một bên khác của đối phương, dùng Lôi Đoạn tạo thành thương tổn không nhẹ.
Tô Bình lần lượt để Lôi Quang Thử chết đi phục sinh lại. Sau khi tự thân thi triển ra hai lần ‘Sát ý’, cậu ra lệnh cho Lôi Quang Thử vừa chiến đấu vừa dẫn dắt khô lâu người hình tới trước mặt mình. Sau khi Lôi Quang Thử tử vong lần nữa, cậu lại lần thứ ba phóng thích ‘Sát ý’, bản thân cũng phóng về phía khô lâu hình người.
Sinh sinh tử tử, sống sống chết chết, vừa đi vừa về thay đổi liên tục.
Cũng không biết trôi qua bao lâu, Tô Bình phát hiện sau khi mình thi triển ra “sát ý” lần thứ ba, ý thức đã không còn tê liệt như trước, thân thể cũng không còn mềm nhũn đến mức không thể cử động, nhưng chỉ có thể miễn cưỡng thấy rõ động tĩnh chung quanh. Có lẽ vì thân thể tiêu hao đến cực hạn nhiều lần, cậu đã dần dần thích ứng được.
Răng rắc!
Một cánh tay của khô lâu hình người bị Lôi Quang Thử xé xuống, hắc ám trọc khí quẩn quanh trên thân khô lâu càng ngày càng mỏng manh, chỉ còn sót lại có vài sợi.
Con khô lâu hình người này trở tay xé rách thân thể Lôi Quang Thử, sau đó hao phí một sợi hắc ám trọc khí để khôi phục cánh tay rớt dưới đất.
“Phục sinh!”
Sau khi được phục sinh bảy tám lần, Lôi Quang Thử rốt cuộc khiến cho hắc ám rọc khí trên thân khô lâu hình người này hao hết. Tại thời điểm Lôi Quang Thử một lần nữa dùng Lôi Đoạn chém xuống đầu của nó, thân thể khô lâu bỗng nhiên tan ra thành từng mảnh rớt xuống đất, không nhúc nhích nữa.
- Cuối cùng cũng chết...
Tô Bình nhìn thấy hài cốt vương vãi khắp nơi trên đất, nhẹ nhàng thở ra, trong lòng mừng rỡ.
Không biết Lôi Quang Thử đã chết bao nhiêu lần, mỗi lần chém rớt một bộ phận trên người khô lâu hình người, thậm chí là chém nát. Nhưng đối phương vẫn có thể mượn dùng hắc ám trọc khí khôi phục lại hoàn chỉnh. Quả thực là thân thể bất tử.
Nếu như không phải Tô Bình chú ý lôi điện của Lôi Quang Thử có thể khắc chế khô lâu hình người, mỗi lần phóng xuất ra lôi điện đều có thể đánh cho hắc ám trọc khí nhạt đi một ít, thì Tô Bình đã sớm quyết định từ bỏ giết chết hai con khô lâu hình người này.
Thành công giải quyết một con, Tô Bình như trông thấy được tia hy vọng thắng lợi, lập tức điều khiển Lôi Quang Thử công kích đầu khô lâu còn lại.
Đúng lúc này, bỗng nhiên Tô Bình cảm ứng được tiểu khô lâu truyền đến sự khát vọng. Cậu vô cùng kinh ngạc nhìn lại, chỉ thấy chẳng biết từ lúc nào tiểu khô lâu đã đứng ở bên cạnh xác khô lâu hình người đã tan ra thành từng mảnh kia, nó đang lay hoay đánh giá hài cốt rơi vãi trên mặt đất.
- Muốn ăn sao?
Cảm ứng được một tia ý niệm này, Tô Bình có chút kinh ngạc.
Sau một khắc, cậu bỗng nhiên nghĩ đến phương thức tiến hóa của sủng thú hệ Ác Ma, đại đa số đều là thông qua săn giết đồng loại đến để tiến hóa cùng tiến cấp. Mà khô lâu xem như là một kiểu tương đối tươi sáng trong hệ Ác Ma, chúng thông qua từng bước xâm chiếm hài cốt đồng loại để tiến cấp.
Mà cách thứ hai chính là thông qua hấp thu lực lượng vong linh!
- Ăn đi.
Tô Bình lập tức cho phép, cậu mười phần chờ mong.
Sau khi được Tô Bình cho phép, Tiểu Khô Lâu ở trong đống hài cốt chọn chọn lựa lựa, nhặt lên mấy chiếc xương sườn, trái nhìn phải xem, sau đó lại vứt bỏ. Sau đó lại nhặt lên một đoạn xương ngón tay, nhìn một hồi, bỗng nhiên nó rút một cây xương sườn từ trên người nó ra rồi nhét đoạn xương ngón tay này vào.
Mà đoạn xương ngón tay kia có kích thước khá tượng tự với cây xương sườn nó rút ra.
Sau khi hoàn thành thay thế, trên thân phun Tiểu Khô Lâu trào ra một cỗ lực lượng tối tăm mờ mịt, đoạn xương ngón tay két một tiếng liền hoàn toàn khảm vào trong thân thể của nó, trở thành một bộ phận kín kẽ không một khe hở.