Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Sủng Thú Siêu Thần

Chương 9: Hỗn Độn Thai Nghén.

Chương 9: Hỗn Độn Thai Nghén.

- Ba giờ?

Tô Bình sững sờ, lập tức mở máy vi tính ở bên cạnh ra xem xét, nhìn thấy hiển thị trên đó là ngày mình tới cửa hàng.

- Hô...

Cậu thở phào nhẹ nhõm.

- Còn tốt. Nếu thật sự là mất tích ba ngày thì mẹ nhất định sẽ điên lên mất. Đương nhiên, cô em gái của mình thì chưa hẳn là thế...

Tô Bình lắc đầu, tâm tư quay trở lại. Cậu nghĩ đến nhiệm vụ thai nghén sủng thú trước đó, lập tức tiến vào trong cửa hàng nhìn ngó chung quanh.

Cậu nhanh chóng phát hiện phía sau phòng nghỉ của cửa hàng có một cái ao nước cạn.

Cái này chắc có lẽ là Linh Trì mà hệ thống vừa mới dựng lên rồi.

- Đây là nơi dùng để thai nghén sao? Lấy cái gì mà ấp?

Bỗng dưng Tô Bình hơi hiếu kỳ, cậu chợt nghĩ tới cảnh gà mái đẻ trứng, sắc mặt cậu biến đổi, đứng lại yên lặng nhìn về phía trước...

“Kí chủ đang trong kì bảo hộ một tháng của tân thủ, do đó nếu sử dụng “Hỗn độn Linh Trì” để thai nghén thì mỗi lần chỉ cần tốn 10 điểm năng lượng là đủ.

Hệ thống thông báo.

Tô Bình thở hắt ra.

Chỉ tốn năng lượng thì quá tốt...nhưng mà, việc dùng năng lượng cũng là một vấn đề khá đau đầu. 10 điểm năng lượng thì chẳng khác nào một ngàn tệ! Cũng may, sau khi hoàn thành các nhiệm vụ thì có thể nhận được một quyển sách kỹ năng của Chiến Sủng Sư, y như tiêu mất một ngàn tệ mua sách kỹ năng, đúng là hao phí!

Bình thường thì Chiến Sủng Sư muốn nắm giữ một môn kỹ năng nào đó cần phải thi vào học viện Tinh Sủng, bỏ ra rất nhiều thời gian học tập và rèn luyện khắc khổ mới được, việc này thì không phải chỉ với một ngàn tệ tiền có thể so sánh.

- Hệ thống, có cách kiếm tiền nào nhanh nhất hay không?

Trong lòng Tô Bình khẽ dò hỏi hệ thống.

Một lúc lâu sau, hệ thống đáp ngắn gọn:

- Kí chủ có thể kiếm năng lượng thông qua việc bán lương thực.

- Bán lương thực?

Tất nhiên là Tô Bình ghi nhớ rất kỹ vấn đề này, lập tức lông tơ toàn thân dựng đứng cả lên, khắp người nổi da gà.

- Thứ này cần phải đi nơi gieo trồng để gặt hái, nơi canh tác sẽ không phải là mấy chỗ như Lôi Đình Vân Hải giới chứ???

Cậu cũng không muốn đi đến chỗ nguy cơ tứ bề như vậy mà thu gặt lương thực gì nữa, cậu đã chết đến phát khiếp!

Nếu như mất mạng trong nháy mắt cũng thôi đi, cậu chỉ sợ hãi bị thứ gì đó cuốn lấy, gặm nhấm từ từ từng chút từng chút đến chết, đó mới là việc kinh khủng nhất!

Hệ thống đáp:

“Lôi Đình Vân Hải giới không phải là nơi gieo trồng duy nhất, trong vô số vùng gieo trồng thì nơi này thuộc vùng cao cấp. Với số điểm năng lượng còn lại của kí chủ thì chưa đủ lấy để truyền tống đến Lôi Đình Vân Hải Giới, xin kí chủ tự lựa chọn nơi gieo trồng có giá cả thích hợp để di chuyển...”

“Chú ý, vị diện có đẳng cấp càng cao thì có khả năng thu hoạch được lương thực quý giá càng lớn!”

- Cái gì?

- Cậu vừa nói cái gì?

Tô Bình nhảy dựng cả lên.

- Giá cả? Năng lượng?

“Xin chú ý, cảnh cáo mắng chửi hệ thống lần thứ hai!”

Gương mặt Tô Bình méo mó!

- Đi thu hoạch lương thực cũng đòi tiền?

- E rằng đây không phải là hệ thống Siêu Sủng, mà là hệ thống đại phú ông đúng hơn?

Tô Bình có cảm giác như bị vã vào mặt, một khắc trước cậu còn không muốn đi, một giây sau lại có thông cáo rằng cậu có muốn cũng không thể đi!

Với lại, như lời hệ thống đã nói, cậu đã ăn thiệt thòi rất lớn!

Nhiệm vụ canh tác trong ba ngày, cậu không thèm làm bất cứ gì cả, chỉ vào chơi với Lôi Quang Thử, không công uổng phí mất cơ hội ba ngày đi thu hoạch các loại lương thực cao cấp tại Lôi Đình Vân Hải giới!

Nếu không, bây giờ hẳn là cậu có thể thu về không ít thức ăn cho sủng thú hệ lôi!

- Hệ thống, cậu lừa tôi...

Tô Bình phát ra oán khí nồng đậm.

Hệ thống lạnh nhạt trả lời:

- Là cậu không có hỏi, với lại nếu là một kí chủ đúng nghĩa, cậu nên hiểu được phải chủ động sưu tập học hỏi hết những thứ có liên quan đến sủng thú.

- Cậu...

Tô Bình nghiến răng nghiến lợi.

“Cảnh cáo mắng chửi hệ thống lần thứ ba, nhận lấy trừng phạt ngẫu nhiên: trải nghiệm cảm giác đau đớn cực hạn...”

Tiếng nhắc nhở của hệ thống vang lên.

Con mắt của Tô Bình trợn tròn xoe:

- Không...

-A a, a, a, a...

Hồi lâu sau, một trận tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Tô Bình lê lết ra cửa trước, ngồi bệt xuống.

Vẻ mặt vừa tang thương vừa đau đớn khổ sở như trải qua mấy đời...

Keeng!

Một đồng tiền xu được đưa đến trước mặt cậu.

Tô Bình ngẩng đầu lên nhìn, thấy một nam nhân mặc âu phục tươi cười hiền hòa, cùng với một bóng lưng hoa lệ xa xa.

“...”

“...”

Tô Bình lặng lẽ nhặt lên đồng tiền xu kia lên.

Cậu ngắm nhìn tiền xu, nhìn chăm chăm..

- Hệ thống, tiền này có thể chuyển hóa thành năng lượng sao?

Chợt Tô Bình thắc mắc.

Hệ thống: “...”

- Không thể!

Tô Bình thấp giọng “A” một tiếng, chậm rãi nhét đồng xu vào túi, sau đó đứng lên, phủi tro bụi trên mông một cái. Mặc dù sinh hoạt gian nan như vậy, nhưng vẫn phải tiếp tục đấy thôi!

Trở vào trong cửa hàng, trong lòng Tô Bình thầm mặc niệm danh sách các vị diện canh tác.

Trước mắt cậu nhanh chóng hiện ra một dãy danh sách với thật nhiều địa danh bên trên, mỗi một địa danh đều có biểu hiện số năng lượng cần ở phía sau.

Tô Bình kéo từ trên xuống dưới, thấy được dòng chữ “Lôi Đình Vân Hải giới”, phía sau biểu hiện con số là 1000.

- Một ngàn điểm.

Khóe miệng Tô Bình khẽ co giật, nhưng rất nhanh cậu đã bình tĩnh lại.

Cậu đã tu thành chính quả rồi.

Tô Bình mải miết kéo xuống dưới, đến vị diện canh tác sơ cấp, đi vào nơi này chỉ cần từ 1 đến 10 điểm năng lượng.

- Hửm?

Tô Bình chợt thấy, nơi này cũng có một dòng “Lôi Đình Vân Hải giới”, mà số năng lượng yêu cầu chỉ có 1 điểm!

“Nhìn lầm rồi?”

Tô Bình xoa xoa mắt nhìn kỹ, phát hiện mình không hề nhìn lầm, như vậy, là hệ thống sai sót?

“Hệ thống sẽ không sai sót.”

Lập tức âm thanh của hệ thống vang lên.

- Đây là mảnh vỡ của vị diện Lôi Đình Vân Hải Giới, bên trong chính là Lôi Đình Vân Hải giới nhưng không được trọn vẹn, có thể là một góc của lục địa, hoặc là một phế tích không có bất cứ động thực vật nào. Đi vào thì có những nguy hiểm nhất định, kí chủ cần phải cẩn thận.

Mảnh vỡ?

Bây giờ Tô Bình mới chú ý là phía sau có hai chữ “mảnh vỡ” cực nhỏ.





Bất chợt cậu nghĩ đến sách lịch sử Liên Bang có miêu tả, Lôi Đình Vân Hải giới đã sớm bị vỡ vụn biến mất, chắc đây chính là mảnh nhỏ sau khi vỡ nát?

Thế thì...

Chẳng phải lúc trước mình tiến vào một cái Lôi Đình Vân Hải giới hoàn chỉnh hay sao?

Thế nhưng, đã tan nát mất rồi, sao lại còn có một Lôi Đình Vân Hải giới hoàn chỉnh?

Trong lòng Tô Bình tràn ngập nghi vấn, nhưng hệ thống cũng không thèm trả lời.

Bỗng nhiên, cậu nhận ra là hệ thống này sâu không lường được, có năng lực rất là cường đại, xem ra sau này cậu phải giảm thiểu việc gây ra rắc rối rồi.

Sau khi quan sát kỹ, Tô Bình đóng danh sách vị diện canh tác lại, cũng không có chọn tiến vào ngay.

Cậu mệt mỏi.

Quá mệt mỏi, mệt mỏi quá.

Tại Lôi Đình Vân Hải giới ba ngày mà đã chết đến trăm lần. Nhưng không chỉ có số lượng, cả trăm lần đó gần một nửa đều là chết giữa muôn vạn tra tấn vô cùng đau đớn.

Mặc dù mỗi lần phục sinh, thể lực đều được khôi phục hoàn toàn, nhưng loại dày vò trên tinh thần như thế này càng ngày càng nặng. Đây chính là lí do vì sao Lôi Quang Thử vừa về đến nhà đã nằm ngáy o o ngay.

Tô Bình kéo rèm cuốn xuống, mọi thứ ở trong cửa hàng chìm trong bóng tối, cậu lập tức ghé lên trên nằm quầy ngủ say sưa.

...



Tô Yến Dĩnh đã về đến học viện.

Học viện có diện tích vô cùng rộng lớn, bên trong học viện lại có thảm cỏ màu xanh, phần xanh hóa chiếm tỉ suất rất cao. Giữa sân rộng phía xa xa còn có xây ao nước, thác nước...cho một ít sủng thú hệ Thủy của học viên đùa bỡn vui chơi.

Nhưng mà, trong ao lúc bấy giờ lại là một cảnh sóng êm gió lặng, không có nửa con sủng thú.

Một học viện bao la bát ngát như phi trường cũng không có thấy được vài bóng người.

Khắp nơi hoàn toàn tĩnh mịch.

Nhưng mà Tô Yến Dĩnh không có một chút ngoài ý muốn, lẽ tất nhiên cô đã biết được mọi người sẽ đi nơi nào.

Ở cuối quảng trường là một sân bãi to lớn như sân vận động.

Giờ phút này, ở bên trong như vang lên từng trận tiếng hô. Dù cho đứng ở tận cửa của học viện vẫn có nghe được khe khẽ.

Trận tranh tài buổi chiều đang được tiến hành!

- Nhanh lên nào.

Tô Yến Dĩnh nói với Lôi Quang Thử đang đi ở bên cạnh, sau đó cô tăng tốc độ bước đi như bay.

Đi cửa hàng thú sủng thú đã làm trễ nải quá nhiều thời gian của cô. Cũng may là lượt tranh tài của cô xếp tít đằng sau, khoảng bốn giờ chiều mới bắt đầu.

Nhưng nếu những trận trước kết thúc quá nhanh thì trận đấu của cô sẽ diễn ra trước thời hạn.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch