Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Ta Bắt Cóc Thời Gian Tuyến

Chương 2: Quỷ Mộng

Chương 2: Quỷ Mộng


Cho đến tận lúc này, Phong Kỳ vẫn không muốn thừa nhận sự thật hắn đã xuyên qua.

Chỉ mới mấy phút trước đó, hắn còn là một thiếu niên tràn đầy sức sống, đẹp trai lại rạng rỡ, sắp sửa đón nhận lễ tốt nghiệp, hướng tới một tương lai tươi sáng... hoặc là bị xã hội vùi dập.

Nhưng vô luận thế nào, đều tốt hơn tình cảnh hiện tại gấp vạn lần. Giờ đây chính mình lại biến thành một bộ xác sống có khả năng suy nghĩ, vừa xấu xí lại vừa hôi thối vô cùng, Phong Kỳ có chút khó lòng chấp nhận.

Hắn không cầu xuyên qua sau có thể ngự kiếm phi tiên, trường sinh bất tử, cũng chẳng cầu mỹ nữ tự nguyện dâng thân, hậu cung giai lệ ba ngàn người, hoặc là xuyên qua thành một phế vật mang theo "bàn tay vàng" để khuếch trương gia tộc.

"Nhưng ít nhất, cũng xin hãy cho ta được làm người a!"

Cúi đầu liếc nhìn thân thể tàn khuyết của chính mình, Phong Kỳ không đành lòng nhìn thẳng, vẻ mặt tràn đầy ghét bỏ.

Thử ngửi mùi hôi thối trên người, hắn suýt chút nữa bị chính mình hun cho ngất xỉu tại chỗ.

Quả thực chính là địa ngục ngay từ ban đầu.

Xuyên qua thành ra cái dạng này, Phong Kỳ không còn chút động lực nào để trở nên mạnh mẽ, cảm thấy thà chết đi cho xong còn hơn.

Nhưng ý nghĩ là một chuyện, còn thật sự muốn Phong Kỳ đi tìm cái chết, thì hắn lại không làm được.

Hiện tại hắn cực kỳ muốn làm rõ rốt cuộc đây là nơi nào, và vì sao chính mình lại xuất hiện tại nơi đây.

Trên con đường phía trước, ven đường phủ kín xương khô, tiếng xương gãy "răng rắc" không ngừng vang lên dưới mỗi bước chân. Chân Phong Kỳ thỉnh thoảng sẽ lún sâu vào đống xương, phải tốn không ít khí lực mới có thể tiếp tục tiến về phía trước.

Cách đó không xa, mấy chục xác sống đang đứng bất động tại chỗ, khẽ đung đưa thân thể theo gió.

Cảnh tượng này vô cùng quỷ dị, cũng may tâm lý hắn lại cực kỳ vững vàng, chỉ cảm thấy có chút xíu căng thẳng mà thôi.

Hắn quyết định dựa theo chỉ dẫn trong đầu, trước thử giết mấy xác sống, sau đó xem xét bản thân sẽ thay đổi ra sao sau khi tiến hóa.

Khi tiếp cận khu vực của xác sống, Phong Kỳ dừng bước.

Bởi vì cách đó không xa, khoảng cách giữa các xác sống vô cùng gần, để đảm bảo an toàn, Phong Kỳ ném khúc xương khô trong tay về phía con xác sống gần hắn nhất, ý đồ hấp dẫn sự chú ý của nó.

Khúc xương khô vẽ một đường vòng cung tuyệt đẹp trong không trung, rơi trúng đích vào phía sau bộ xác sống gần Phong Kỳ nhất, phát ra tiếng vang.

Nhưng xác sống kia vẫn như cũ ngây ra tại chỗ, tựa hồ không hề phát giác động tĩnh phía sau.

Chứng kiến cảnh này, Phong Kỳ ý thức được rằng những xác sống này tựa hồ không có khả năng cảm giác được xung quanh, lập tức trở nên bạo gan.

Hắn tiện tay nhặt một khúc xương, đập xuống đất hai lần để xác định độ cứng, sau đó liều mạng tiến lên mấy bước.

Ngay vào lúc này, hơn mười con xác sống cách đó không xa đồng loạt quay người lại, đôi mắt trống rỗng nhìn thẳng về phía Phong Kỳ.

Tiếng gào thét trầm thấp liên tiếp vang lên, chúng sải bước, thân thể vặn vẹo loạng choạng xông tới phía Phong Kỳ.

"Khốn kiếp!"

Phong Kỳ, kẻ đang chuẩn bị giết chóc long trời lở đất, thấy cảnh này, quả quyết quay người, cất bước bỏ chạy ngay lập tức.

Còn chưa chạy được hai bước, chỉ nghe dưới chân một tiếng xương cốt gãy giòn vang lên, thân thể Phong Kỳ bỗng nhiên lún xuống.

"Hỏng bét!"

Phong Kỳ không chú ý tình huống dưới chân, chân trái giẫm nát một khúc xương khô và bị mắc kẹt chân vào đó, trong nhất thời căn bản không cách nào rút ra được.

Hơn mười con xác sống cách đó không xa đã áp sát, Phong Kỳ trong lòng lo lắng không ngừng, hắn dùng sức kéo chân trái của mình, ý đồ đứng dậy.

Nhưng xác sống lại sẽ không cho Phong Kỳ cơ hội, chúng nhào về phía hắn, bắt đầu điên cuồng gặm nhấm thân thể hắn.

Mặc dù không cảm giác được đau đớn, nhưng tâm hồn bé bỏng của Phong Kỳ lại chịu đả kích nặng nề!

"Hừ, ngay cả đồng loại cũng ăn, đúng là hành vi của lũ súc sinh!"

"Có bản lĩnh thì đơn đấu, đánh hội đồng thì có tính là bản lĩnh gì chứ!"

"Lão tử vừa mới xuyên qua đã phải chết ư? Nếu đầu thai chuyển thế lần sau, làm ơn ban cho ta gói quà tân thủ ngay từ đầu đi."

Ý thức dần dần mơ hồ, hắn mơ hồ có thể nghe được tiếng nhấm nuốt giòn tan vang lên bên tai, cuối cùng, trước mắt hắn tối sầm lại.

"Chát!"

Một viên phấn vẽ một đường vòng cung tuyệt đẹp trong không trung, rơi trúng đích vào đầu Phong Kỳ.

"Phong Kỳ, ta bảo ngươi đứng lên trả lời vấn đề, có nghe thấy không hả!"

Phong Kỳ đang gục mặt trên bàn học liền lập tức mở mắt ra, chậm rãi ngẩng đầu lên. Hết thảy trước mắt đều quen thuộc đến vậy.

Phía trước bục giảng, lão Vương dạy lịch sử mặt đầy tức giận. Mạc Phi – bạn cùng bàn, cùng phòng, kiêm đồng đảng của hắn – đang bấu đùi chính mình. Cùng với cả đám bạn học cùng lớp đang trố mắt kinh ngạc nhìn hắn.

Giờ phút này, ngay cả không khí cũng trở nên ngọt ngào đến lạ.

"Lão tử đã trở về!"

"Chát!" Lúc này, một khối khăn lau bảng rơi trúng đích vào gò má phải của hắn, rồi trượt xuống, để lại một vệt trắng xóa.

"Phong Kỳ! Ta nói cho ngươi lần cuối cùng, mau lên trả lời vấn đề!!!"

Nhìn lão Vương dạy lịch sử đang đưa tay nắm lấy một góc bục giảng, chậm rãi nhấc lên, Phong Kỳ không chút nghi ngờ rằng nếu chính mình còn chưa hồi đáp, lão Vương sẽ ném thẳng cái bục giảng xuống đây.

Hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt, hắn phất tay vỗ vỗ cánh tay Mạc Phi đang bấu vào đùi thịt của mình, đứng dậy, đáp lời:

"Vương lão sư, ta đây!"

(Hết chương 1)



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch