Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Ta Bị Zombie Cắn

Chương 295:

Chương 295

Rắc muối lên vết thương của cô ấy

sharedby: truyendichgiare.com


Biên dịch :Hoangzil

"Ngươi thật điên rồ!"

Nghe Tôn Đức Giang nói, muốn giết chết Trương Thành cùng Điền Mặc Lan.

Phản ứng đầu tiên của Ngô chủ nhiệm là cảm thấy Tôn Đức Giang bị điên!

Chưa nói đến chuyên Trương Thành cao to cường tráng như vậy.

Cho dù là Điền Mặc Lan ở một mình, cũng không dễ dàng xử lý.

Giết cả hai cùng một lúc, có phải thằng đông?

Tôn Đức Giang nói: "Chú, Cháu không quan tâm, cháu phải giết hắn _."

Ba!

Ngô chủ nhiệm giơ tay ho Tôn Đức Giang một cái tát.

Cái tátnày, đánh thẳng vào mặt Tôn Đức Giang không hề lưu tình.

"Tại sao mà mẹ ngươi lại sinh ra một đứa con trai ngu ngốc như vậy!"

"Đồ không có tiền đồ , không khác gì thằng cha mày!"

Ngô chủ nhiệm chỉ vào Tôn Đức Giang, mắng một tràng dài.

Lùi lại một bước ,nói cho dù Trương Thành ,Điền Mặc Lan ở cùng nhau.

Thì có thể làm gì?

Chỉ vì một người phụ nữ, lại muốn liều sống liều chết, không đội trời chung sao?

Ngô chủ nhiệm là một người ham mê quan quyền, sách mà hắn thích nhất, cũng là quyển “Hậu Hắc Học”.

Chỉ là một người phụ nữ i, Lưu Bang còn có thể ném vợ ,bỏ rơi con trai, một già một trẻ đều vứt lại, để có thể trở thành Hán cao tổ sao?

Tôn Đức Giang quay đầu lại. hắn nghiến răng, cơn tức giận không hề thuyên giảm, thậm chí cơn giận dữ của hắn càng ngày càng lớn hơn.

Hắn không hề bị thuyết phục.

Hắn đã ủng hộ cũng như mạo hiểm mạng sống của mình, từ đảo Giang Khẩu đến thành phố Đông Hải

Một đường trải qua cửu tử nhất sinh, xuât sinh nhập tử, trả giá nhiều như vậy. Tưởng chỉ chờ để ăn trái ngọt, Cuối cùng lại tiện nghi cho Trương Thành hưởng trái.

Hắn không thể nuốt mối nhục nhã này!

Ngô chủ nhiệm cảm nhận được nỗi đau đớn của Tôn Đức Giang. Ông cũng không có con trai và cũng chỉ có mỗi hắn là cháu trai. Vì vậy,cũng phải dỗ dành hắn nói: "Quay trở lại ngủ đi. Nếu cháu muốn gười phụ nữ, chú có thể giúp cháu tìm được một người đẹp. sẽ tốt hơn Điền Mặc Lan.”

Tôn Đức Giang tội nghiệp quay lưng bỏ đi, trước khi hắn rời đi, hắn đóng mạnh cửa cửa lại.

Giống như một đứa trẻ tức giận với bố mẹ của mình.

“Hừ”. Ngô chủ nhiệm thở dài, nhưng những gì Tôn Đức Giang nói, ông phải xem xét lại, làm thế nào để có thể kiểm soát Điền Mặc Lan, và Trương Thành.

Khi Trương Thành quay lại đi ngủ, Hoàng Chí Vĩ đã tỉnh lại.

Hoàng Chí Vĩ hỏi: "Anh đã đi đâu?"

Trương Thành trả lời: "Đi bộ xung quanh thôi."

"Vào giữa đêm, ở trường, có chuyện gì hay?"

Hoàng Chí Vĩ mỉm cười nói: "Chắc không phải đi tìm Điền Mặc Lan chứ?, đừng nói không, tôi đã chú ý đến anh lúc ban ngày, luôn lén nhìn cô ấy. "

...

Sáng hôm sau.

Cũng không chờ đợi Trương Thành cùng Điền Mặc Lan được phơi bầy.

Điền Mặc Lan đã chủ động nói chuyện tình của mẹ mình.

Cô luôn là người thẳng thắn cũng không thích bị người khác đồn thổi.

"Hôm qua, Trương Thành đã tìm tôi cùng nói với tôi tin tức của mẹ tôi ..."

Điền Mặc Lan chỉ đơn giản nói qua về sự việc đó.

Tất nhiên, cô không muốn Trương Thành xấu hổ, hơn nữa cô đã che giấu cách tiếp cận có chủ ý của Trương Thành với bọn họ.

chuyện đã xẩy ra, muốn bới lông tìm vết , thì có rất nhiều điểm nghi ngờ.

Tuy nhiên, Ngô chủ nhiệm cảm thấy rằng vậy đã quá đủ.

Ông ta là một nhà lãnh đạo cũng rất giỏi trong viiải quyết những công việc hàng ngày này.

Ngô chủ nhiệm nói: "Ban đầu tôi muốn đề cập đến vấn đề này. Tuy nhiên, đồng chí Điền đã nói rằng vấn đề như vậy mọi chuyện sẽ dừng ở đây. Chúng ta không nên nói đến chuyện riêng của người khác. Chúng thải tin đồng chí Điền và đồng chí Trương ... "

Những lời này khuynh hướng thiên Điền Mặc Lan cùng Trương Liêu, mười phần quan liêu.

Nếu Trương Thành thực sự muốn đến căn cứ, thì ,khi Ngô chủ nhiệm nói giúp hắn như vậy. Trong tâm của hắn sẽ rất biết ơn.

Tuy nhiên, Trương Thành không muốn đến căn cứ.

Nơi đó rất xa xôi Thực phẩm không nhiều, muốn ăn không được ăn, muốn uống cũng không được uống.

Không có điện,không có nước nóng vào mùa đông, thật là tai hại.

Hơn nữa, Trương Thành đã sớm nhìn ra. Cái gọi là Lãnh Đạo của đám người Ngô chủ nhiệm thực ra là những kẻ xấu ích kỷ tư lợi. đơn giản là không coi người dân là gì.

Nếu mọi người trên đảo có súng, thì đám người này chắc chắn bị lật đổ.

"Tôi cũng muốn nói vài lời."

Trương Thành đột nhiên giơ tay nói.

Ngô chủ nhiệm vừa nói xong, chờ mọi người bày tỏ ý kiến.

Loại chuyện họp hành nội bộ như thế này, Ngô chủ nhiệm rất có kinh nghiệm

Lúc này, khi nhìn thấy tay của Trương Thành, Ngô chủ nhiệm liền nói: "Đồng chí Trương, nếu có bất cứ điề liền cứ việc nói đi”.

Hắn một lòng muốn kéo Điền Mặc Lan ,Trương Thành về với trướng của hắn, nên luôn tỏ ra thân thiện với hai người. Trương Thànhnói: "Thi thể của Từ Đại tỷ vẫn còn ở chợ. Tôi muốn mang bà ta ra ngoài, nhưng có rất nhiều thây ma quanh khu chợ. Tôi cần mọi người hợp tác với tôi đánh lạc hướng thây ma."

Ngay cả khi đó là Hoàng Chí Vĩ , Lăng Dũng v.v. mối quan hệ tương đối tốt vớiTrương Thành, bọn chúng cũng đang cau mày.

"Không cần thiết."

"Đúng Vậy, người đã chết rồi cũng đã trở thành thây ma rồi."

...............

"Bây giờ tất cả các đường phố đều có zombie, chẳng lẽ anh phải mang tất cả chúng đi chôn cất hả?"

Không có gì đáng ngạc nhiên, đám đàn ông hầu như đều phản đối.

Mặc dù Ngô ch không thể hiện quan điểm của mình, ông không ủng mình cũng ông không phản đối.

Dù sao, vừa rồi Ngô chủ nhiệm, cũng đã "thiên vị" Trương Thànhvà Điền Mặc Lan.

Loại chuyện này thật vô cùng khó khăn, bắt mọi người lao vào chỗ chết ai lại nguyện ý?.

Điền Mặc Lan cũng không có ý tưởng ép buộc.

Chỉ là cô ấy rất áy náy với mẹ mình, vì vậy cô ấy hy vọng sẽ được gặp lại mẹ mình.

Ngay cả Từ đại tỷ đã trở thành một thây ma.

Trương Thành giả vờ tức giận nói: "Nếu không phải người, cô ấy đã có thể sớm quay lại thành phố Đông Hải, thì Từ đại tỷ sẽ không chết."

Điều này đám người nghe thấy cũng chỉ hơi khó nghe một chút.

Nhưng, rơi vào tai của Điền Mặc Lan, khiến cô vô cùng khó chịu.

Cái chết của mẹ cô giống như một con dao, đâm sâu trong tim cô.

Vết thương không thể lành, còn Trương Thành lại rắc một nắm muối vào nó.

Tuy nhiên, Trương Thành lại muốn như vậy Điền Mặc Lan muốn cô áy náy , hối hận, ly gián cô với đám người này

Ngô chủ nhiệm nói: "Chúng ta sẽ đi sau, bây giờ chúng ta sẽ quay trở lại Giang Khẩu trước, đợi cho đến khi đại dịch virus được giải quyết, sẽ quay lại sau, đồng chí Điền yên tâm, tôi sẽ đảm bảo bằng tính mạng của mình sẽ đem thi thể mẹ cô trở về sau đại dịch."



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch