Đi qua những ngôi làng, bay qua những khu rừng, quan sát mọi nơi rồi trở về trên tay của Điền Mặc Lan.
Điền Mặc Lan bắt đầu xem video để tìm hiểu chi tiết.
Trương Thành không làm phiền cô, hắn mở mui xe kiểm tra lại chiếc xe một lần.
Lần này, đi cùng với Điền Mặc Lan trên đường, không thể bất cẩn được.
Nếu vận đen đến, gặp phải một số lượng zombie lớn, xe lại hỏng hóc đúng thời điểm. thì thật sự là rất rắc rối.
Tuy nhiên, Trương Thành cũng không sợ zombie tấn công.
Tuy nhiên, sẽ làm cho Điền Mặc Lan gặp pahir nguy hiểm.
Kiểm tra xe, bảo dưỡng cần thiết, để có thể vận hành chiếc xe trơn tru.
Trương Thành sau khi bảo trì xe xong liền ra nhánh xông rửa tay.
Khi làm sạch dầu, hắn nhìn thấy rất nhiều cá , tôm bơi trong nhánh sông.
Nhánh sông này cũng khá sạch , có thể nhìn tháy bên dưới rất rõ ràng.
Kể từ khi virus bùng phát các nhà máy đều bị tê liệt xả thải trong 6 tháng qua là không có, khiến môi trường được cải thiện rõ rệt.
Trương Thành nhìn Điền Mặc Lan vẫn đang xem video, sau đó hắn quay về xe tìm kiếm một chiếc xô.
Khi còn là một đứa trẻ, Hắn thường đi chơi ở ven sông ở nhà bà ngoại, bắt cá bắt tôm, thỉnh thoảng đi theo những đứa trẻ lớn hơn bắt lươn cùng ba ba.
Lần này, hắn ra ngoài hai người, Trương Thành cởi giày tất, sau đó vén quần bước xuống làn nước lạnh toát.
“Ôi!”
Hắn múc lên một xô nước. liền bắt ngay được một con cá cùng vài con tôm trong xô.
"Haha ..." Trương Thành mỉm cười tự hào.
Khi Điền Mặc Lan nghe thấy tiếng cười của Trương Thành, cô liền quay lại nhìn hắn.
Trương Thành giơ con cá lên vẫy vẫy với Điền Mặc Lan.
Lúc này, nụ cười trên khuôn mặt Trương Thành trông như một cậu bé to xác.
"Tối nay chúng ta sẽ ăn cá nướng."
Trương Thành nói xong, liền tiếp tục bắt cá tôm bên nhánh sông.
Điền Mặc Lan tiếp tục lái máy bay không người lái cùng ghi lại tất cả thông tin mà máy bay thu được vào trong bản đồ.
...
Lúc này trời đã tối.
Trương Thành cùng Điền Mặc Lan đốt lên một bếp củi.
Những con cá bị Trương Thành bắt đang giẫy nẩy bên trong chảo sắt
những vật dụng này đều do đám phụ nữ bỏ lại.
Trong bếp lửa những đốm lửa kêu lép bép.
Hé nắp chảo sắt, liền bay ra một mùi thơm mê người.
Một chảo canh cá mĩ vị sắp chin.
Mùi thơm của canh cá khiến người ta chảy nước dãi.
Nồi canh cá này rất tươi.
Gừng được đào lên từ cánh đồng xung quanh.
Vào thời tiết này có một nồi súp cá để ăn thì thật là tuyệt mĩ.
Trương Thành đưa cho Điền Mặc Lan một bát đầy, sau đó cũng cho mình một bát lớn .
Điền Mặc Lan uống súp cá.
Đã quá lâu mới được thưởng thức lại mĩ vị như vậy.
Trương Thành bổng dưng nói: "Thật ra tận thế cũng không phải quá tệ, ít ra nó làm cho trái đất trở nên sạch sẽ hơn."
Điền Mặc Lan đặt bát xuống ngồi nhìn Trương Thành.
"Khi anh còn trẻ, những con sông suối rât sạch, có thể nhìn thấy tận đáy. Anh thường chơi ở suối vào mỗi mùa đông cùng những kỳ nghỉ hè. Đó là một kỷ niệm khó mà quên được ..."
"Ngày càng có nhiều nhà máy cùng những trang trại gia súc. Nước thải không được xử lý đổ ra sông suốt làm ô nhiễm vô cùng.
Tuy nhiên, giờ mọi thứ lại ổn, virus bùng phát, nhà máy cùng trang trại bị đóng cửa, dòng suối lại sạch sẽ, không khí trong lành bầu trời quang đãng. . "
Trương Thành nói hơi có chút hoài niệm.
Những từ ngữ hắn nói giống như một nhà bảo vệ môi trường vậy.
Tuy nhiên, Đây là Trương Thành thuần túy nhớ cuộc sống tuổi thơ của hắn.
Thời điểm mà không có máy tính, không có điện thoại thông minh cùng những vật chất xa hoa phù phiếm.
Điền Mặc Lan im lặng lắng nghe, sau đó cho thêm củi vào bếp lửa.
Trương Thành nói tiếp: "lần sau tới đây thuận tiện bắt thêm một ít cá tôm. Dù sao, chúng tôi có một cái hồ chứa nước có thể nhân giống được cá tôm. Nếu không đủ thì chúng ta sẽ đào thêm, có khi chúng ta sẽ được cải thiện bữa ăn có cá tươi hàng ngày. "
Ừ." Điền Mặc Lan nhẹ nhàng gật đầu.
Trương Thành vươn tay ôm lấy Điền Mặc Lan nói: “Anh hy vọng rằng cuộc sống mãi mãi như thế này, điều này thật sự tuyệt vời”.
Thực sự trên thếi những người chung lý tưởng với Trương Thành rất hiếm, nhưng không hẳn là không có
Cứu cái thế giới thối nát này sao. ? Loại ngu ngốc nào sẽ làm điều đó!
Trong những ngày tận thế, Trương Thành có vũ khí có sức manh. Hơn hết là hắn có thể có rất nhiều phụ nữ.
Nếu vấn đề của virus thực sự được giải quyết, thì đối với Trương Thành đây mới thành một thảm họa thật sự!
...
Lý Nham cùng Trương Thành có ý tưởng tương tự nhau. Hắn cũng hy vọng sẽ thiết lập quyền lực của mình trong những ngày tận thế sau đó dần dần mở rộng quyền lực.
Những người đàn ông dưới sự chỉ huy của hắn sẽ là những tên côn đồ sẵn sàng cướp giết hiếp.
Không có ai là côn đồ mà lại muốn thế giới này lập lại trật tự.
Họ rất hạnh phúc trong những ngày tận thế, phụ nữ cùng thực phẩm đều có thể đoạt được mà không phải trả tiền.
Trước khi virus bùng phát, những tên côn đồ này đều ở dưới đáy xã hội, không tiền , không quyền không thế.
Họ ở tuổi 30 40 thậm chí còn chưa được ngủ cùng phụ nữ.
Thật quá khó để họ có mộng tưởng cứu lấy thế giới.
Lý Nham đã sử dụng điều này khá tốt.
Hắn đoàn kết một nhóm người đông đúc, sử dụng phụ nữ để kiểm soát bọn họ
Lúc này, trời đã đen kịt.
Lý Nham đốt một điếu thuốc trên một cánh đồng.
Bữa tối là bánh quy cùng giăm bông.
Virus đã bùng phát hơn nửa năm.
Loại thực phẩm này, trong căn cứ của những người sống sót, càng ngày càng khan hiếm.
Hơn nữa, một số thực phẩm đã hết thời hạn sử dụng.
Mặc dù hương vị của chúng có kém đi một chút, nhưng người sống sót cũng không hề chê bai chúng.
Ví dụ, Ba người Vương Đông Lai, kẻ mà đang ẩn nấp trong trường,.
Buổi trưa là súp củ cải, cơm cùng củ cải khô.
Vào buổi tối, được thay đổi súp bắp cải, gạo cùng củ cải khô.
Tuy nhiên, có rất ít muối!
Hương vị của món ăn này thực sự quá nhạt nhẽo.
Đừng nói rằng bọn chúng sẽ phải ở đây mãi mãi, mới ở một ngày, mà bọn chúng đã cảm thấy không thể chịu đựng được!